Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 92

Một cách vội vã, cuối cùng Tạ Cảnh Hòa cũng về đến nhà trước mười hai giờ. Trên đường đi, y gần như đã xịt nửa chai nước súc miệng vào miệng, và thỉnh thoảng lại hỏi trợ lý Nhạc Ngôn đang đón y:

 

"Mùi rượu trên người anh vẫn nồng lắm ư?"

 

Nhạc Ngôn nhíu mũi, lẩm bẩm:

 

"Anh Tạ, anh đâu phải đi dự tiệc rượu không đứng đắn, chỉ là đoàn làm phim cùng nhà đầu tư ăn bữa cơm thôi mà, làm gì mà căng thẳng như lâm đại địch vậy? Anh là cô vợ nhỏ sống trong gia đình phong kiến ư?"

 

Cạch một tiếng.

 

Tạ Cảnh Hòa đóng nắp chai nước súc miệng lại, nhét vào hộp đựng đồ, ngượng ngùng nói: "Lận Xuyên đặc biệt ghét anh uống rượu."

 

Nhạc Ngôn làm việc nhanh nhẹn và tính cách cũng sắc bén, cô rất thân thiết với Tạ Cảnh Hòa, đã vượt qua mối quan hệ thuê mướn thông thường, liền thẳng thắn nói: "Anh Tạ, anh tỉnh táo một chút đi, chẳng phải ban đầu hai người gặp nhau ở quán bar à?"

 

Ngụ ý: Làm sao anh ta có thể nói ghét anh uống rượu chứ?

 

Nhận ra mình vô tình nói ra một từ khóa nào đó, Nhạc Ngôn chợt thấy không ổn, giây tiếp theo tâm trạng của người đàn ông quả nhiên trở nên tốt đẹp, thậm chí còn khẽ cười hai tiếng, rủ rỉ nói:

 

"Đúng vậy, ngày đó thật trùng hợp."

 

Cho đến hôm nay, Tạ Cảnh Hòa vẫn nhớ như in những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

 

Ba năm trước, vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tư, lịch trình làm việc của Tạ Cảnh Hòa là chụp ảnh bìa cho một tạp chí hạng A, buổi chụp bắt đầu từ ba giờ chiều và kết thúc vào hơn tám giờ tối.

 

Khi kết thúc, nhân viên đã chuẩn bị một bất ngờ cho Tạ Cảnh Hòa.

 

Hai người cùng nhau đẩy ra một chiếc bánh kem ba tầng lớn, những người khác vây quanh Tạ Cảnh Hòa, đồng loạt kéo pháo hoa, trên mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ, chúc mừng sinh nhật y.

 

Những mảnh giấy nhỏ li ti dưới ánh đèn sân khấu đặc biệt lấp lánh, như những vì sao rơi xuống người Tạ Cảnh Hòa, còn có một mảnh rơi trên lông mi y, lấp lánh theo mỗi lần y chớp mắt.

 

Tạ Cảnh Hòa được bao quanh bởi ánh sao.

 

Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười chân thành và nhiệt tình, vỗ tay chúc mừng người đàn ông ở trung tâm ánh đèn, gửi gắm lời chúc phúc đến y.

 

Tạ Cảnh Hòa cũng cười rạng rỡ, chủ động chia bánh cho mọi người có mặt.

 

Tuy nhiên, không có bữa tiệc nào là không tàn.

 

Sau bất ngờ, những người tụ tập quanh y lần lượt rời đi.

 

Tạ Cảnh Hòa biết họ sẽ đi đâu.

 

Họ sẽ về nhà.

 

Tạ Cảnh Hòa không biết nhà mình ở đâu. Viện mồ côi không phải nhà, ký túc xá trường học không phải nhà, tầng hầm khi đi làm thêm không phải, những căn biệt thự xa hoa y mua sau khi nổi tiếng càng không phải.

 

Đó gọi là tài sản cố định.

 

Đột nhiên, một nỗi cô đơn chưa từng có ập đến Tạ Cảnh Hòa.

 

Hoặc là màn đêm đã khuếch đại cảm giác trống rỗng này, y không về chỗ ở, cũng không tẩy trang, cứ thế mặc bộ đồ thời thượng của hãng tặng đi lang thang trên phố.

 

Nhưng Tạ Cảnh Hòa vẫn chưa điên đến mức bất chấp tất cả.

 

Y đội mũ và khẩu trang, thậm chí còn kéo mũ áo khoác lên, toàn thân được bọc kín mít, tìm một góc vắng vẻ nhất ở nơi đông đúc nhất, một mình nốc rượu.

 

Tạ Cảnh Hòa vẫn nhớ tên quán bar nhỏ đó.

 

"Dạ Diễm"

 

Môi trường mờ ảo, ánh sáng đỏ, xanh, tím lúc ẩn lúc hiện, tiếng trống dồn dập vang lên, tiếng cười nói của nam nữ hòa lẫn vào tiếng trống, tăng thêm vài phần mập mờ.

 

Tạ Cảnh Hòa ngồi như một người kỳ quặc ở góc không người, khẩu trang không tháo ra suốt, trong ly rượu cắm một ống hút nhựa, y cứ thế nhét ống hút xuống dưới khẩu trang để uống rượu.

 

Hết ly này đến ly khác.

 

Uống càng nhiều, tầm nhìn của Tạ Cảnh Hòa càng mờ đi.

 

Y dừng lại ở trạng thái hơi say, ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể hơi tê dại, như thể đã mở van áp lực, nỗi cô đơn đều bay đi.

 

"Cốc cốc"

 

Ngay lúc đó.

 

Một bàn tay mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt Tạ Cảnh Hòa, các khớp ngón tay cong lại, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn kính, âm thanh phát ra trùng với nhịp trống.

 

Tạ Cảnh Hòa không ngẩng đầu, lầm bầm từ chối.

 

"Không hẹn."

 

Chủ nhân của bàn tay đó đứng bên cạnh y, Tạ Cảnh Hòa cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc quần tây và giày da của đối phương, bàn tay buông thõng bên hông cầm một chiếc cặp tài liệu màu nâu sẫm.

 

Trang phục của một nhân viên văn phòng chính hiệu.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Cảnh Hòa nghe thấy người nhân viên văn phòng này cất giọng ấm áp, khiêm tốn, ngập ngừng gọi:

 

"Tiểu Cảnh?"

 

Tạ Cảnh Hòa ngây người hai giây mới hoàn hồn, y vô thức đưa tay sờ khẩu trang trên mặt, đồng thời theo tiếng nhìn sang.

 

Người đàn ông tóc đen mắt đen, trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen, tròng kính phản chiếu ánh sáng, khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt anh.

 

Nụ cười trên môi nhã nhặn, ôn hòa.

 

Anh mặc áo sơ mi, quần tây, cầm cặp tài liệu, trông hoàn toàn lạc lõng với không gian quán bar.

 

Khi Tạ Cảnh Hòa còn chưa kịp trả lời, người đàn ông thuận thế rụt tay lại, nghiêng đầu, nhẹ nhàng xác nhận:

 

"Đúng là Tiểu Cảnh không sai nhỉ?"

 

"Xin lỗi, có lẽ anh quá đường đột rồi..." Anh dừng lại vài giây, đột nhiên đưa tay sờ gáy, nụ cười trở nên gượng gạo, "Chắc em không nhớ anh nữa đâu nhỉ? Anh tên là Thời Lận Xuyên, hồi nhỏ từng sống cùng viện mồ côi với em."

 

Nghe thấy cái tên này, Tạ Cảnh Hòa a một tiếng, một danh xưng trong ký ức tuổi thơ bật ra: "Anh Tiểu Thời?"

 

Nghe vậy, người đàn ông ngượng ngùng cúi đầu, giả vờ đẩy kính, như thể chuyển chủ đề, đột nhiên nói: "Mấy năm nay thường xuyên nhìn thấy em trên biển quảng cáo, không ngờ lại gặp được em ngoài đời, anh cũng không ngờ..."

 

"Em vẫn nhớ anh."

 

Tạ Cảnh Hòa đương nhiên nhớ người anh lớn hơn mình năm tuổi này.

 

Hồi nhỏ y gầy yếu, thường bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, bị cướp đồ là chuyện thường ngày.

 

Thời Lận Xuyên khác với những người đó, anh sẽ chia sẻ thức ăn của mình cho y, còn đi nói chuyện với những đứa trẻ lớn hơn, bảo họ đừng bắt nạt y nữa.

 

Sau này người anh này chuyển khỏi viện mồ côi, hai người cắt đứt liên lạc một cách đột ngột, y còn lén khóc mấy lần.

 

Nhiều năm sau, người cũ gặp lại.

 

Tạ Cảnh Hòa đột nhiên cảm thấy câu nói cũ rất đúng, một trong bốn niềm vui lớn của đời người [gặp bạn cũ nơi đất khách]. Mặc dù dùng câu này để miêu tả cảnh tượng hiện tại có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng cũng không khác biệt là bao.

 

Người đàn ông ngồi đối diện y, thấy Tạ Cảnh Hòa trang bị đầy đủ, rất chu đáo đề nghị: "Em có vẻ không tiện lắm? Hay chúng ta tìm một nơi không có người rồi nói chuyện tiếp nhé?"

 

Nhưng đây là quán bar, ở đâu cũng có người.

 

Hai người nhìn quanh một vòng, đột nhiên phát hiện tầng hai của quán bar là khách sạn, liền gọi một đống rượu lên lầu hàn huyên.

 

Có lẽ Tạ Cảnh Hòa quá kích động, cũng quá vui mừng.

 

Y tháo khẩu trang, mũ, uống hết ly này đến ly khác, nhưng lại quên mất mình chưa ăn tối, bất ngờ buồn nôn...

 

Rồi, nôn hết lên người đàn ông.

 

Tạ Cảnh Hòa nôn xong thì ngây người ra, cứ thế ngây ngẩn ngồi nguyên chỗ, như một kẻ ngốc nhìn người đàn ông đứng dậy dọn dẹp bãi bẩn, chưa đầy vài phút, ngoài cửa truyền đến một tiếng động trầm đục, y mới hoàn hồn lại.

 

Thời Lận Xuyên đã đi rồi.

 

Người đàn ông thật sự rất dịu dàng, cũng rất có giáo dục, trước khi đi còn dọn dẹp bãi nôn trên sàn nhà.

 

Tạ Cảnh Hòa nhìn chằm chằm vào sàn nhà đó, vẻ mặt trống rỗng một lúc lâu, từ từ, sự hối hận như sóng thủy triều dâng lên mặtt mày y, y không kìm được ôm đầu, vô giáo dục mà gào lên:

 

"Tạ Cảnh Hòa mày đúng là đồ ngốc!"

 

Vừa dứt lời, ngoài cửa phòng truyền đến một tiếng cười khẽ.

 

Chiếc áo sơ mi trắng trên thân người đàn ông ướt đẫm một mảng lớn, ôm sát vào eo, mơ hồ lộ ra đường nét cơ bụng chéo. Vì vừa dọn dẹp phòng, ống tay áo của anh vẫn còn xắn lên đến khuỷu tay, để lộ hai cánh tay thon dài.

 

Tạ Cảnh Hòa chú ý thấy, trên tay anh xách một túi mua sắm.

 

Người đàn ông bước đi vững vàng, đến ngồi cạnh y, lấy từng thứ trong túi mua sắm ra.

 

Bánh mì sandwich, cháo nóng, đồ uống giải rượu, và một chai nước tẩy trang cùng bông tẩy trang, một đống lỉnh kỉnh.

 

Tạ Cảnh Hòa gần như ngây người uống hết ly cháo nóng, rồi lại uống hết một chai nước mật ong, không biết tại sao, dường như cơn say của y còn nặng hơn.

 

Người đàn ông thấy y mơ màng, vậy mà lặng lẽ tháo sản phẩm tẩy trang ra, dùng bông tẩy trang ẩm lau đi lớp trang điểm còn sót lại trên mặt y, còn vô cùng dịu dàng nói:

 

"Em là ngôi sao, vẫn nên chú ý một chút."

 

Tạ Cảnh Hòa không nói nên lời, chỉ ngây ngốc gật đầu.

 

Tẩy trang xong, người đàn ông đưa tay đẩy kính, động tác có vẻ hơi do dự.

 

Dường như anh rất ngại nhìn Tạ Cảnh Hòa, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, thẳng thừng móc từ túi quần tây ra một chiếc bánh macaron đựng trong hộp trong suốt, đưa đến trước mặt Tạ Cảnh Hòa.

 

Anh nói,

 

"Tiểu Cảnh, sinh nhật vui vẻ."

 

Macaron màu hồng, nhỏ xíu, chỉ đủ cho Tạ Cảnh Hòa ăn một miếng. Đầy một miệng đường hóa học, ngọt chết người.

 

Tạ Cảnh Hòa khó nhọc nuốt xuống, lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đang dọn dẹp bãi chiến trường trên bàn, cái đầu ngu ngốc vòng vo nửa ngày, chỉ lắp bắp nói một câu:

 

"Hay là, hay là chúng ta uống thêm một lát nữa nhé?"

 

Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông nhìn sang đầy kinh ngạc, nhưng khi Tạ Cảnh Hòa tưởng anh sẽ từ chối, đối phương lại cười nói: "Nếu đó là điều ước của em..."

 

"..."

 

"Được."

 

Ba năm trôi qua, Tạ Cảnh Hòa vẫn nhớ giọng điệu của người đàn ông khi đó, y hạ cửa kính xe xuống, vừa hóng gió lạnh vừa vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, chân thành nói:

 

"Nhạc Ngôn, em không biết anh ấy đối xử với anh tốt đến mức nào đâu."

 

Nhạc Ngôn nghe đến mức tai muốn mọc kén: "..."

 

Sau đó, Tạ Cảnh Hòa lo lắng nói: "Thật ra sau khi kết hôn với Lận Xuyên, anh vẫn luôn muốn giảm bớt công việc để về với gia đình, nhưng anh ấy luôn nghĩ cho anh, sợ anh sẽ hối hận."

 

Nhạc Ngôn: "..."

 

"Mấy tháng trước Lận Xuyên bị công ty sa thải, lúc đó anh ấy còn an ủi anh, bảo anh đừng lo lắng, cứ yên tâm đóng phim." Tạ Cảnh Hòa tiếp tục nói, "Kết quả là mấy tài khoản marketing còn viết linh tinh, nói anh ở đoàn làm phim cặp kè với người khác, chắc chắn thời gian này anh ấy rất thiếu cảm giác an toàn..."

 

Nói xong, y còn lo lắng thở dài một hơi.

 

"Lận Xuyên quá quan tâm anh, nên mới hay ghen, anh ấy đối xử với anh thật sự rất tốt, anh ấy thất nghiệp rồi, là bạn đời anh phải quan tâm đến cảm xúc của anh ấy nhiều hơn..."

 

Tạ Cảnh Hòa vừa nói vừa ngẩng đầu, chợt nhận ra xe đã dừng dưới nhà mình, Nhạc Ngôn đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm y.

 

Cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa cao nín thở, cố gắng nuốt lại một bụng lời muốn nói, chỉ đề nghị: "Anh Tạ, hay là anh giới thiệu cho anh ấy một công việc đi? Có việc làm rồi sẽ không nghĩ lung tung nữa."

 

Mới là lạ. Nhạc Ngôn nghĩ thầm.

 

Cô nhìn bóng lưng người đàn ông xách vali lên lầu, không kìm được thở dài một hơi.

 

Có những chuyện, người ngoài cuộc mới sáng suốt.

 

Dù sao cô cũng cảm thấy, người đó không phải là thứ tốt đẹp gì.

 

"Cạch."

 

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, người đàn ông kéo vali vào phòng khách, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc đến nghẹt thở, nỗi lo lắng và bất an trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm.

 

Thời Lận Xuyên ngồi thẳng trên ghế sofa, khi nghe tiếng ngẩng đầu lên, anh thu hết vẻ mặt lo lắng của đối phương vào mắt, đôi mắt dưới tròng kính lóe lên một tia thích thú.

 

Khóe môi lại mím chặt, đường nét sắc bén.

 

"Lận Xuyên, em về..."

 

Khoảnh khắc đối phương mở miệng nói, Thời Lận Xuyên nặng nề dập điếu thuốc đã tắt trên ngón tay vào gạt tàn, lạnh lùng nói: "Thì ra em còn biết đường về."

 

Vừa dứt lời.

 

Trong đầu Thời Lận Xuyên lại vang lên giọng nói không đúng lúc của hệ thống: "Ký chủ, cậu đúng là đồ không ra gì."

 

Thời Lận Xuyên âm thầm chậc một tiếng.

 

"Tắt tiếng đi, đừng phá hỏng bầu không khí."

Bình Luận (0)
Comment