Nói xong câu này, Thời Lận Xuyên không thèm để ý đến hệ thống nữa.
Anh rửa mặt xong, lại ghét mùi khói thuốc và rượu trên người mình, liền không nhanh không chậm quay người lên lầu, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
"Cạch."
Xuống lầu, người đàn ông kéo cửa sổ kính sát đất của phòng khách ra, mặc cho gió lạnh mùa đông thổi vào, xua tan mùi khói cay nồng còn sót lại trong nhà.
Tạ Cảnh Hòa đã trồng rất nhiều hoa trong sân. Gió lăn lộn vài vòng trong và ngoài sân, mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Hệ thống vẫn đang lải nhải trong đầu anh .
Âm thanh điện tử này như một phần mềm lưu lanh không thể tắt được, vừa thúc giục tiến độ nhiệm vụ, vừa công khai ngấm ngầm nói tốt cho Tạ Cảnh Hòa.
Rất kỳ lạ.
Không biết còn tưởng nó là hệ thống bà mối nữa chứ.
Thật lòng mà nói, Thời Lận Xuyên cảm thấy hệ thống này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, bình thường anh lười để ý, trừ khi cần thiết, rất ít khi đáp lại âm thanh nó phát ra trong đầu mình.
Dù sao thì cũng toàn là lời nói nhảm.
Suốt ngày chỉ biết lải nhải bên tai mình cái gì mà
'Ký chủ, nhiệm vụ chỉ cần hoàn thành qua loa là được rồi, yêu cầu của tôi không cao đến thế đâu, lười biếng mới là kết tinh trí tuệ của đông đảo người lao động mà, quan trọng nhất là tận hưởng cuộc sống!'
Thời Lận Xuyên không nghe lọt tai một chút nào.
Anh sống trong môi trường cạnh tranh khốc liệt đến mức méo mó từ lâu, đã hình thành một bộ quan niệm và phong cách hành xử cực đoan.
Không phải vài câu nói của hệ thống là có thể ảnh hưởng được.
Nếu có nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, vậy thì anh nhất định phải làm đến cùng. Đây là thái độ của anh đối với nhiệm vụ sắm vai, cũng là phong cách nhất quán của anh.
Hơn nữa, Thời Lận Xuyên vốn dĩ đã có động cơ không trong sáng.
Khó mà nói anh sắm vai tên chồng cũ tra nam trong nguyên tác đến mức này mà không có tư lợi của riêng mình.
Thời Lận Xuyên chưa bao giờ chán ghét một người đến mức này.
Anh ghét Tạ Cảnh Hòa, rất rất ghét.
Ngay cả những bông hoa y trồng, Thời Lận Xuyên cũng ghét.
Người đàn ông mặc áo len cổ lọ màu đen nghiêng người dựa vào khung cửa sổ kính sát đất, nhìn chằm chằm vào khu vườn bị màn đêm bao phủ, bóng cây hoa lay động xào xạc, hương lạnh thoang thoảng.
Một lúc lâu sau.
Thời Lận Xuyên quay người lại, đi về phía cửa phòng, vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh, chỉ có vết tát trên má trái vẫn còn đỏ ửng, nhưng không đau, hơi nóng.
Hệ thống đang im hơi lặng tiếng bỗng nhiên sống dậy, âm thanh điện tử lách tách vang lên: "Ký chủ, cuối cùng cậu cũng đi tìm nhân vật chính rồi ư? Cậu không xem định vị trên điện thoại thì có tìm được người không?"
Thời Lận Xuyên dùng lạnh lùng đáp lại.
Anh kéo cửa.
Không khí trong nhà và ngoài trời bắt đầu lưu thông, gió rất lớn.
Màn đêm rộng lớn, trên trời không có sao, những đám mây dày đặc che kín mặt trăng, không thấy một chút ánh sáng nào, cả bầu trời như một bức tranh đen tuyền.
Thời Lận Xuyên đứng trong cửa, liếc mắt nhìn thấy một cục đen sì đang ngồi xổm cách cửa nhà mười mét. Đối phương kéo mũ áo khoác lông đen lên, trùm kín đầu, để lộ một khuôn mặt nhăn nhó.
Giống như một cây nấm mọc ra mặt người.
Mắt và mũi Tạ Cảnh Hòa đều đỏ hoe, không rõ là do khóc hay do lạnh, lúc này đang cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ánh sáng lạnh chiếu vào mặt y, hốc mắt càng thêm sâu.
Nghe thấy tiếng Thời Lận Xuyên mở cửa, y "vụt" một cái đứng dậy, vội vàng tắt màn hình điện thoại, sau đó nhét vào túi áo khoác lông, nhưng không tìm đúng vị trí, nhét mấy lần mới thành công.
Hình tượng của y lúc này hơi tệ, hoàn toàn không còn vẻ rạng rỡ trên màn ảnh lớn hay khi làm việc, bước chân đi về phía Thời Lận Xuyên có chút ngập ngừng, lại có chút vội vàng.
Trong quá trình đó, ánh mắt y không dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông.
Thời Lận Xuyên đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ thản nhiên nhìn người đàn ông nấm di chuyển đến, đứng cách mình nửa mét, hít hít mũi, thăm dò nói:
"Ngoài trời lạnh lắm?"
Giọng nói rất nhỏ.
Thời Lận Xuyên nhìn chằm chằm vào hàng mi run rẩy của y, phát hiện hơi thở của Tạ Cảnh Hòa trở nên cực kỳ chậm và nhẹ, nhưng tần suất nuốt nước bọt lại nhanh hơn, trông rất lo lắng.
Vì vậy, Thời Lận Xuyên cố ý giữ im lặng.
Tạ Cảnh Hòa đợi một lúc lâu, không đợi được câu trả lời, cuối cùng không kìm được nhấc mí mắt trên, nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói cũng rất nhanh hỏi:
"Anh ra ngoài đổ rác ư?"
Thời Lận Xuyên thưởng thức đủ vẻ mặt căng thẳng của y, khẽ nhướng mày, lời tình cảm bật ra ngay lập tức: "Không phải, anh ra ngoài tìm một cục rác nhỏ vừa chạy mất."
Nghe thấy anh lên tiếng, rõ ràng Tạ Cảnh Hòa thở phào một hơi.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Y lại cụp mắt xuống, đưa tay kéo bàn tay Thời Lận Xuyên đang buông thõng bên hông, thấy người đàn ông không tỏ vẻ kháng cự, lại tiến thêm hai bước.
Gần đến mức hơi thở hai người hòa quyện.
Tạ Cảnh Hòa cao đúng một mét tám, Thời Lận Xuyên cao hơn y sáu bảy cm, khi cúi mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là chóp mũi đỏ ửng của đối phương, tiếp theo là đôi môi.
Tạ Cảnh Hòa l**m môi dưới, như sợ anh nghe không rõ, liền nâng giọng lên hai tông, nói từng chữ một:
"Lận Xuyên, em xin lỗi."
Sau đó y im lặng hai giây, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Thời Lận Xuyên, ánh mắt lướt qua vết tích trên má trái người đàn ông, vẻ mặt thoáng qua một tia hối hận.
Y tiếp tục nói: "Em không nên động tay với anh, có lẽ em uống rượu nên không tỉnh táo lắm, nhất thời cảm xúc dâng trào, anh, anh đột nhiên nói với em những lời nặng nề như vậy..."
Nói đến đây, giọng Tạ Cảnh Hòa đột nhiên nghẹn lại.
Y thuận thế ho khan hai tiếng, âm thầm hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Em thật sự không cố ý, nhưng động tay là sai, em xin lỗi anh."
Nói xong, Tạ Cảnh Hòa hơi ngẩng đầu, như mong đợi điều gì đó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, lực nắm tay đối phương cũng vô thức siết chặt thêm vài phần.
Lúc này, Thời Lận Xuyên không đeo kính.
May mà khoảng cách giữa hai người rất gần, không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Thật ra bản thân Thời Lận Xuyên không bị cận, nhưng trong quá trình đưa linh hồn anh vào thế giới sách này, hệ thống đầu tiên là dựa vào dữ liệu cơ thể của chính anh để tái tạo cơ thể này theo tỷ lệ 1:1, sau đó lại tham khảo đặc điểm của tên chồng cũ tra nam trong nguyên tác, thực hiện một chút thay đổi nhỏ...
Thời Lận Xuyên cứ thế trở thành một người cận thị.
Mặc dù độ cận không sâu, chưa đến một độ, bình thường cũng không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống, nhưng Thời Lận Xuyên vẫn tỏ ra không hài lòng.
Hệ thống còn hùng hồn nói.
"Ký chủ, tôi đã hạ độ xuống thấp nhất rồi!"
"Đề nghị cậu dùng kính che đi cái mùi quỷ súc trên người, căn cứ vào loại hình của chồng cũ và công chính mà nhân vật chính từng rung động trong nguyên tác, hình như cậu ấy thích kiểu đàn ông dịu dàng hơn đó..."
"Đây là kính tôi đặc biệt dùng điểm tích lũy để thêm thuộc tính dịu dàng, có lợi cho tiến độ kết hôn giai đoạn đầu, nếu không cậu vừa gặp mặt nhân vật chính đã làm cậu ấy sợ chạy mất thì sao?"
Đối với điều này, Thời Lận Xuyên chỉ khinh thường nhếch khóe môi, nhưng không phản bác đánh giá mà hệ thống đưa ra về mình.
Thực tế chứng minh, cặp kính này khá hữu ích.
Lần đầu tiên anh tháo kính trước mặt Tạ Cảnh Hòa, đối phương nhìn chằm chằm mặt anh một lúc lâu, rồi thì thầm nói, anh trông rất giống một nhân vật nào đó trong bộ phim truyền hình nào đó.
Thời Lận Xuyên tiện miệng hỏi một câu,
"Thật ư?"
Lúc đó Tạ Cảnh Hòa ngồi khoanh chân trên ghế sofa, hứng thú bừng bừng lấy điều khiển ra, mở bộ phim truyền hình đó, kéo thanh tiến độ mãi mới tìm được một đoạn, còn nhất quyết kéo anh xem.
Để duy trì hình tượng, Thời Lận Xuyên bất đắc dĩ phải cùng y xem TV, còn phải nghe y lải nhải:
"Anh xem, chính là người này!"
Trong lúc buồn chán, Thời Lận Xuyên liếc nhìn vài cái.
Trên màn hình TV cỡ lớn, luật sư lòng dạ độc ác bước nhanh ra khỏi tòa án, tiếng giày da gõ xuống sàn "cộp cộp", âm thanh nền là tiếng vài người chỉ trích, mắng chửi anh ta.
Thời Lận Xuyên nghe những lời thoại đó, vậy mà cảm thấy có chút quen thuộc.
Anh không kìm được nhướng mày, tiện tay vỗ hai cái vào đầu Tạ Cảnh Hòa, ý tứ sâu xa nói: "Xem ra, em cũng không phải đặc biệt ngốc nhỉ."
Động tác như đang vỗ chó con.
Tạ Cảnh Hòa theo thói quen trèo lên lưng anh, trực tiếp dùng tay chân cố định anh, còn dùng tay phải làm tư thế súng, chĩa thẳng vào thái dương Thời Lận Xuyên, đe dọa:
"Nói em ngốc, vậy anh xong đời rồi!"
Thời Lận Xuyên quay đầu nhìn y, mỉm cười:
"Là em xong đời rồi."
Chiều hôm đó, Thời Lận Xuyên đè Tạ Cảnh Hòa lên ghế sofa làm một trận, trong suốt quá trình dài, màn hình vẫn đang chiếu phim truyền hình, anh đưa tay xoay khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tạ Cảnh Hòa về phía TV, ghé tai nhẹ nhàng hỏi:
"Tiểu Cảnh, nếu anh là người trên TV đó, em là nữ chính bị anh quấy rối, em sẽ làm gì?"
Tạ Cảnh Hòa dựa vào lưng ghế sofa, đứng cũng không vững, giọng nói run rẩy, nói một câu, âm điệu chuyển mười tám khúc.
"Ôi ha..."
Thời Lận Xuyên vậy mà vẫn kiên nhẫn khích lệ: "Cố gắng nói đi."
Tầm nhìn của Tạ Cảnh Hòa mơ hồ.
Cảnh tượng trước mắt bay ra những tàn ảnh, người đàn ông khóa chặt tay trái y, liên tục cổ vũ, thế là y cũng vươn cổ, phun ra từng chữ một...
Vài giây sau.
Một tay Thời Lận Xuyên kéo y ra khỏi lưng ghế sofa, đồng thời khóa chặt hai khuỷu tay y, lạnh nhạt nói: "Vậy bây giờ em bắt đầu chạy đi."
"Cố gắng lên, chạy nhanh lên."
"Nhanh hơn nữa."
Đây đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Gió đêm se lạnh.
Vầng trăng tròn lấp ló một góc.
Thời Lận Xuyên hơi cúi đầu, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện cũ này. Anh đối mặt với ánh mắt của Tạ Cảnh Hòa, nhưng lại phớt lờ vẻ mặt lo lắng của đối phương, nghiêng đầu ngửi ngửi, tự mình hỏi:
"Em hút thuốc ở ngoài à?"
Tạ Cảnh Hòa lập tức mím chặt môi, im lặng một lát, y đưa bàn tay còn lại lên, giơ ngón trỏ.
"Chỉ một điếu."
Dưới ánh mắt của người đàn ông, y lại từ từ giơ ngón giữa, hai ngón tay đặt cạnh nhau, làm dấu 'hai'.
Thời Lận Xuyên là một kẻ xấu xa 'chỉ cho phép quan lại đốt lửa, không cho phép dân chúng thắp đèn', chính anh hút thuốc uống rượu, nhưng lại không thích Tạ Cảnh Hòa dính những mùi này.
Mặc dù anh sắm vai một người dịu dàng, ba năm qua chưa bao giờ cứng rắn yêu cầu Tạ Cảnh Hòa không được làm cái này, không được làm cái kia, nhưng vẫn có thể khiến đối phương ngoan ngoãn nghe lời.
Khi anh phát hiện Tạ Cảnh Hòa lén lút hút thuốc, sau đó hai ba ngày, Thời Lận Xuyên sẽ không hôn y.
Nhưng lúc này rõ ràng Tạ Cảnh Hòa không có thời gian để suy nghĩ những điều này, y rụt tay lại, nhìn chằm chằm Thời Lận Xuyên với ánh mắt mong chờ, nhỏ giọng lặp lại:
"Em xin lỗi."
Nói xong, y lại bổ sung một câu,
"Còn đau không?"
Thời Lận Xuyên sờ lương tâm cảm nhận một hồi, đáp: "Thật ra cũng ổn thôi, chỉ là khá bất ngờ."
Anh thật sự không ngờ, Tạ Cảnh Hòa lại động tay với mình.
Dù sao thì theo tình tiết trong tiểu thuyết nguyên tác, sau khi thất nghiệp, tâm lý tên chồng cũ tra nam mất cân bằng nghiêm trọng, luôn lấy cớ để gây sự, nói những lời cay nghiệt với Tạ Cảnh Hòa, còn đổ lỗi cho đối phương.
Đến mức đó rồi.
Tạ Cảnh Hòa vẫn còn nhẫn nhục chịu đựng.
Lúc này, hệ thống đã im lặng một lúc lâu không kìm được lên tiếng: "Ký chủ, tôi đã nhắc cậu rồi, đừng tự ý thêm cảnh vào cốt truyện nguyên tác nữa..."
Hệ thống sợ ký chủ lại nói câu 'cậu im đi', liền hạ thấp giọng nói: "Hai câu cậu nói đó, không phải là đâm vào phổi nhân vật chính ư?"
Thời Lận Xuyên lười để ý đến nó.
Không ngờ chỉ sau hai giây, hệ thống đột nhiên "ồ" một tiếng rất khoa trương, dùng giọng điệu chợt hiểu ra nói:
"Ký chủ, có phải cậu nghĩ so với nguyên tác, nhân vật chính chắc chắn yêu cậu hơn, dù có bị tổn thương nặng nề cũng không nỡ đánh cậu, kết quả một giây lật xe, cho nên..."
Thời Lận Xuyên: "Ngậm miệng."
Hệ thống ngoan ngoãn ngậm miệng, hơi khép lại, chỉ khép 40%, sau đó nó dùng 60% âm lượng còn lại, nhắc nhở:
"Nhiệm vụ tối nay đừng thất bại nhé..."
Hệ thống vừa dứt lời, Thời Lận Xuyên liền kéo Tạ Cảnh Hòa vào trong nhà, anh liếc thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của đối phương, trong đầu không tiếng động đáp lại:
"Tôi đã nói rồi, em ấy chưa bao giờ từ chối tôi."
Tạ Cảnh Hòa quả thật chưa bao giờ từ chối anh.
Kể từ đêm hai người say rượu phóng túng đó, dường như Tạ Cảnh Hòa chưa bao giờ tỉnh táo, từng giây từng phút y đều mở lòng, và cũng mở rộng cơ thể với người bên gối.
Chỉ cần là thứ Thời Lận Xuyên cho, y đều không từ chối.
Thời Lận Xuyên khoác lên mình vẻ dịu dàng sẽ cho y kẹo, cho y những cái ôm và nụ hôn nồng cháy, nhưng Thời Lận Xuyên chân chính luôn ẩn mình dưới lớp da này, không nói một lời, lạnh lùng quan sát Tạ Cảnh Hòa.
Anh giống như một thợ săn cầm dao, nheo mắt đánh giá con mồi của mình, suy nghĩ nên ra tay từ bộ phận nào để một đòn trí mạng.
Tạ Cảnh Hòa hoàn toàn không hay biết.
Y duỗi thẳng tay chân, lật ngửa bụng, không có việc gì là thích chui vào lòng Thời Lận Xuyên, tóc mai và chóp mũi ướt đẫm mồ hôi, trông lấp lánh.
Y nhìn chằm chằm Thời Lận Xuyên, đôi mắt sáng ngời.
Y đã vô số lần mơ ước về tương lai của mình với 'Thời Lận Xuyên', và kể đi kể lại bên tai người đàn ông.
Trồng đầy hoa trong vườn;
Tương lai sẽ nuôi một con thú cưng;
Sẽ bạc đầu giai lão.
Nhưng y không biết người đàn ông mà mình đã nói 'yêu' vô số lần chỉ là một lớp da giả, y càng không biết...
Tạ Cảnh Hòa và 'Thời Lận Xuyên' sẽ không có tương lai.
"..."
Cửa phòng bị gió thổi sập, phát ra một tiếng "rầm" lớn.
Thời Lận Xuyên kéo y, nghe thấy y thì thầm hỏi phía sau mình: "Vậy anh tha thứ cho em rồi ư?"
Thời Lận Xuyên thờ ơ nói: "Ừm."
Anh kéo Tạ Cảnh Hòa đến ghế sofa phòng khách ngồi xuống, động tác rất thuần thục đưa tay sờ đến vị trí khóa thắt lưng của người đàn ông, ý đồ rất rõ ràng.
Đột nhiên.
Cổ tay anh bị Tạ Cảnh Hòa nắm chặt.
Thời Lận Xuyên cụp mắt nhìn mu bàn tay đỏ ửng của y, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên theo cổ tay, chợt va vào đôi mắt sâu thẳm của Tạ Cảnh Hòa.
Dáng mắt của người đàn ông rất đẹp.
Mỗi nếp gấp nhỏ của mí mắt hai mí dường như đều chứa đầy phong tình.
Tạ Cảnh Hòa nhìn Thời Lận Xuyên, hai ba giây.
Y lơ đãng hít hít mũi, may mà nước mắt không rơi xuống, giọng nói trầm đục, nhưng ngữ khí kiên định.
Y nói,
"Nhưng Lận Xuyên, anh vẫn chưa xin lỗi em đâu."
Y chớp mắt, nước mắt vẫn chảy xuống.
"Nhưng anh vẫn chưa xin lỗi em đâu."