Hệ Thống Show Ân Ái

Chương 21

“Bảo bối, anh hết yêu em rồi.” Lương Trung Tuyền cởi trần, tủi thân nắm lấy góc chăn, ủ rũ nhìn Thẩm Úc Tiều đang lướt Weibo một cách nghiêm túc, “Cuối cùng cũng có một ngày, điện thoại vượt qua cả người yêu, cuối cùng chúng ta cũng rơi vào thực trạng đáng lo ngại nhất của thế giới, đây là do bản tính của con người bị biến chất hay là do đạo đức bị chôn vùi!”

Tổng giám đốc Thẩm sờ một cái lên đầu chú cún con của mình cho có lệ, rồi lại nghịch điện thoại, ngón tay càng lướt xuống, đôi mày của anh càng cau lại. 

Ảnh đế Lương nhìn thấy vậy thì dừng dáng vẻ ngốc nghếch của mình lại, cậu thò đầu ra nhìn vào trang chủ trên màn hình điện thoại của tổng giám đốc Thẩm. 

[“Cặp đôi bao nuôi” tham gia chương trình trực tiếp, đó là thành tựu của bình đẳng giới hay là lợi ích của công ty nhà họ Thẩm?]

[Tổng giám đốc Thẩm thường xuyên lên hot search, phải chăng là đang lợi dụng ảnh đế để lăng xê! Thần tượng bị bóc lột, các cô gái mít ướt khóc lớn!]

[ Ảnh đế có bao nhiêu giá trị? Vì sao phải lợi dụng hôn nhân để lăng xê? Người trong cuộc mau đưa ra câu trả lời…]



Lương Trung Tuyền: … 

Tổng giám đốc Thẩm lướt đến trang cuối cùng, nhưng không hề nhìn thấy dòng tiêu đề tử tế nào, anh đột nhiên tắt điện thoại rồi ném xuống giường.

Ảnh đế Lương nhìn thấy hành động trẻ con này của anh thì bật cười.

Tổng giám đốc Thẩm nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn, ảnh đế Lương bị dọa sợ, nhanh chóng bịt miệng mình lại rồi ngoan ngoãn chớp mắt.

Thẩm Úc Tiều im lặng một lúc, sau đó thở dài rồi dùng chân đá cho Lương Trung Tuyền một cái: “Nhặt lên cho anh.”

Ảnh đế Lương không mặc quần áo ngoan ngoãn rời khỏi giường, đi vòng qua bên cạnh tổng giám đốc Thẩm, cầm điện thoại lên phóng ra cửa, sau đó trực tiếp nhảy lên giường, chen vào trong ổ chăn của Thẩm Úc Tiều, kéo anh ôm vào lòng như ôm một đứa trẻ lớn: “Bảo bối đừng xem nữa, càng xem sẽ càng tức giận.”

Thẩm Úc Tiều hừ lạnh: “Anh không tức giận.”

“Đúng vậy.” Ảnh đế Lương rất biết nghe lời: “Tức giận thì làm chó.”

Muốn gì được đấy, ảnh đế Lương đã thành công ăn được một miếng xương sườn.

Nghe thấy chồng mình bắt chước tiếng chó vang lên ở phía sau, khóe miệng Thẩm Úc Tiều nhếch lên, anh nắm tay lại thành hình cái chày rồi đưa qua cho cậu, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Tại sao Tôn Duệ lại không đi khống chế bình luận?”

“Bây giờ chưa phải lúc.” Lương Trung Tuyền vùi mặt vào phía sau cổ, nơi vừa mới sấy tóc xong của Thẩm Úc Tiều rồi hít một thật sâu: “Ấn tượng trước đó quá sâu, còn có lẫn mấy thủy quân điều hướng, ý của Tôn Duệ là, ở chương trình thực tế những chuyện chúng ta nói đều là sự thật, sau đó anh ta sẽ tát vào mặt mấy tên thủy quân đó.”

Tổng giám đốc Thẩm vẫn nhíu mày lại: “Anh không hiểu, họ không có cuộc sống của riêng mình sao? Tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào cuộc sống riêng tư của người khác, đúng là rảnh rỗi…” Từ ngữ tiếp theo quá thô tục nên Thẩm Úc Tiều không nói ra.

“Hả?” Ảnh đế Lương ngây thơ tủm tỉm cười hỏi: “Ý anh muốn nói là rảnh rỗi đi thả rắm à?”

Không phải rõ ràng quá rồi sao? Tổng giám đốc Thẩm vẫn tức giận khiến ảnh đế Lương tự mãn một lúc: “Vì sao cái từ “rắm” lại khiến bảo bối của em phải nuốt xuống chứ?”

Tổng giám đốc Thẩm: … 

Ảnh đế Lương: A a a, em xin lỗi, em sai rồi, lần sau em không dám nữa!

Ảnh đế cứng cỏi lại bị đập từ đầu giường xuống chân giường, lần này tổng giám đốc Thẩm không vì sĩ diện mà tha cho cậu, thấy cậu trốn ra phía chân giường, anh chạy “bộp bộp bộp” xuống dưới lầu, cầm lấy miếng xỏ giày đặt ở cửa, sau đó lại chạy “bộp bộp bộp” lên, lúc anh quay lại, Lương Trung Tuyền đã trốn vào trong phòng tắm và khóa trái cửa lại.

Tổng giám đốc Thẩm cầm miếng xỏ giày trên tay và bình tĩnh gõ cửa: “Lương Trung Tuyền, đi ra đây.”

Ảnh đế Lương lúng túng hỏi: “Ra ngoài có thể không đánh được không?”

Tổng giám đốc Thẩm: “Không thể.”

Khi biết là không thể, Lương Trung Tuyền ngồi trên nắp bồn cầu hét lên: “Vậy thì em sẽ không ra ngoài.”

Tổng giám đốc Thẩm trực tiếp phá cửa đi vào.

Đột nhiên Lương Trung Tuyền tấn công từ một phía, bế cả người Thẩm Úc Tiều lên rồi bước trở về phòng ngủ, cậu đặt Thẩm Úc Tiều còn chưa phản ứng kịp xuống giường, tiện thể lấy đi miếng xỏ giày trên tay anh. 

Thẩm Úc Tiều tức giận ném cái gối lên đầu cậu, nhưng sau đó anh lại không nhịn được bật cười.

Kết quả là bị ảnh đế Lương quay đầu lại nhìn thấy.

Lương Trung Tuyền:!!!

Thẩm Úc Tiều lập tức ngừng cười, quay đầu sang một bên.

Tiếc là đã quá muộn, ảnh đế Lương như con cún bự nhìn thấy xương, hai mắt lập tức sáng lên, trên mặt nở một nụ cười ngốc nghếch như một con Samoyed, vẫy đuôi nghiêng người về phía Thẩm Úc Tiều, nhìn thẳng vào khuôn mặt ửng hồng của anh rồi cố ý hỏi: “Vừa rồi anh cười phải không?”

“Không phải!” Tổng giám đốc Thẩm xụ mặt xuống dài hơn mấy mét rồi lại quay sang bên kia.

Thấy anh quay sang bên kia, Lương Trung Tuyền đi qua bên đó theo, tiện thể từ từ tiến lại gần khuôn mặt của anh, định hôn lên môi anh, anh thấy vậy thì trốn, trốn thì cậu lại đuổi theo, cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng sau khi đã mệt ảnh đế Lương cũng ôm được mặt của tổng giám đốc Thẩm, cúi đầu hôn anh.

Sau khi buông ra được mấy phút, tổng giám đốc Thẩm không còn cứng đầu nữa, anh cam chịu nhéo ảnh đế Lương một cái. 

Lương Trung Tuyền nhẹ nhàng bỏ tay ra, cậu không trêu chọc anh nữa mà dịu dàng nhìn anh, sau đó lại nghiêng người về phía trước, chạm lên bờ môi của anh: “Lúc anh cười lên nhìn rất đẹp.”

Bị cậu nhìn chằm chằm, Thẩm Úc Tiều hơi bực mình, anh vất vả nuốt nước bọt rồi đáp “ừm” một cách khô khan.

Đột nhiên ảnh đế Lương lại tỏ ra cô đơn, cậu giơ tay lên chạm vào hai má nóng bừng của tổng giám đốc Thẩm, nói một câu không đầu không đuôi: “Nhưng trước đây chỉ em mới được nhìn thấy… Bảo bối của em sắp bị người khác nhìn thấy rồi.”

Một người thông minh như Thẩm Úc Tiều sao có thể không hiểu ý của câu nói này, anh nắm lấy bàn tay đang đặt ở trên mặt mình, nghiêng đầu cắn lấy một cái: “Cho dù có bị người khác nhìn thấy, anh cũng chỉ cười với em.”

Ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của bảo bối nhà cậu, rồi lại chiếu vào đôi mắt mơ hồ của cậu, tạo thành một ánh sáng màu trắng sữa, giống như ánh sáng phát ra từ một vị thần, có một ma lực khiến lòng người chua xót, trên mặt hiện lên vẻ vừa thỏa mãn lại vừa hạnh phúc, Lương Trung Tuyền nắm tay Thẩm Úc Tiều, rồi từ từ tiến lại gần… 

Vài tiếng sau, sau khi ảnh đế Lương tắm cho tổng giám đốc Thẩm xong, cậu lại chăm chỉ đi trải lại ga giường, vừa trải được một nửa, cậu chợt nhớ ra điều gì đó rồi đột nhiên đứng thẳng người lên, quay đầu lại chất vấn tổng giám đốc Thẩm: “Đồ lừa đảo, anh còn cười với cô gái ở trong phòng làm việc của mình nữa!”

Tổng giám đốc Thẩm rất bình tĩnh, bình tĩnh đáp trả: “Không quan tâm đến danh tiếng của em, đó là trách nhiệm của anh, nhưng khi có tin đồn lại chẳng có ai ém xuống, có phải em cố ý không?”

Ảnh đế Lương chỉ hận bảo bối của mình quá thông minh, vẫn luôn không làm rõ xem có phải cố ý không, lúc đó cậu vẫn chưa đủ tự tin, nhưng bảo bối nhà mình lại rất xuất sắc, giàu có và sâu sắc, nếu người khác thèm muốn anh thì phải làm sao? Chi bằng cứ để tin đồn phát triển theo cách này, kết quả là lúc cậu muốn ngăn chặn tin đồn bị lan truyền, thì hình tượng đã được hình thành, nên cậu có giải thích cũng sẽ không ai tin.

Biết là bảo bối sẽ không trách mình, nhưng ảnh đế Lương vẫn lúng túng đổi chủ đề: “Cái đó, ngủ, đi ngủ đi.”

Đôi mắt Tổng giám đốc Thẩm cong lên: “Ừm, đi ngủ.”



Sáng hôm sau, lúc bảy giờ, sau khi đã rửa mặt chải tóc xong tổng giám đốc Thẩm mở ứng dụng Blah Blah trên điện thoại ra rồi vào trang chủ của《Yêu người ngày thứ N + 1》.

Trong trang chủ có ba phòng phát sóng trực tiếp, quyền truy cập ở mỗi phòng phải được mua riêng.

Đại gia Thẩm đã mua “gói quà ba miếng cơm chó”, anh trực tiếp mở hết cả ba phòng phát sóng trực tiếp. 

Vừa mới nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của anh và Lương Trung Tuyền, anh đã nhìn thấy một loạt bình luận:

— Không có tiền ngày thứ N + 1

— Ê kíp chương trình và app Blah Blah ăn tiền của người xem cũng quá đáng quá rồi, còn không cho mua lẻ từng tập, muốn xem phải xem hết tất cả? Cũng không thể chụp ảnh và ghi lại màn hình?

— Nghe nói sau này sẽ xuất hiện tình huống ba trong một, vậy tại sao lại muốn chúng tôi phải mua hết cả ba bản?

— Ăn tiền quá đáng +1

— Vì dễ thương nên mua

… 

Tất cả mọi người đều mắng chửi phòng phát sóng trực tiếp thu phí quá cao, tổng giám đốc Thẩm từ từ thở phào nhẹ nhõm, xem ra chồng anh nói đúng, mọi chuyện chủ yếu do thủy quân quyết định, còn cư dân mạng bình thường rõ ràng chỉ hóng drama chứ không xen vào chuyện của người khác.

Trong vài giây tiếp theo, đột nhiên một hình ảnh xuất hiện trên màn hình phòng phát sóng trực tiếp, đó là những minh tinh mới ra mắt của Giải trí Tinh Vân, ba người bọn họ đứng ở các vị trí khác nhau, đóng vai trò là người dẫn chương trình, người hát người múa giới thiệu ba cặp đôi tham gia chương trình, sau đó cùng nhau nói: “Như vậy trong《Yêu người ngày thứ N + 1》chúng ta lại tình cờ gặp nhau thêm một lần nữa!”

Trong hai phòng phát sóng trực tiếp đầu tiên, tất cả người xem đều rất mong chờ, chỉ có phòng phát sóng trực tiếp thứ ba là thay đổi hình thức. 

— Bao nuôi em ngày thứ N 

— Tôi đến đây là để xem Tổng giám đốc Thẩm hành hạ Lương Trung Tuyền như thế nào.

— Hai miếng cơm chó và một gói quà bã thủy tinh

— Lương Trung Tuyền cút khỏi giới giải trí đi



Mặc dù có nhóm fans hùng hậu của Lương Trung Tuyền ở phía sau spam, nhưng vẫn không thể ngăn được số lượng lớn những người có ác ý vào bình luận.

Tổng giám đốc Thẩm: … 

Bây giờ ở ngoài cửa chung cư, minh tinh làm người dẫn chương trình nhìn thẳng vào máy quay và giới thiệu: “Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay sẽ kéo dài 24 giờ, Tiểu Mỹ sẽ đưa các bạn đến xem cuộc sống sinh hoạt ngày thường của cặp chồng chồng Thẩm Lương! Tiết lộ cho mọi người một bí mật, chúng tôi thông báo cho khách mời là sẽ gõ cửa vào lúc 8 giờ sáng nên mọi người rất có thể sẽ nhìn thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của một vài người nào đó!”

Sau đó, cô gái giơ tay lên gõ cửa căn hộ.

Vốn định sẽ nói điều gì đó trong lúc đợi cửa mở, nhưng khi Tiểu Mỹ vừa mới nhìn vào máy quay, còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa phía sau vang lên một tiếng “cạch” rồi mở ra.

Đằng sau cánh cửa chính là khuôn mặt vô cảm, hơn nữa còn hơi tức giận của tổng giám đốc Thẩm, anh nhìn thấy tổ chương trình thì gật nhẹ đầu, sau đó mới mở cửa ra, để lộ ra bộ vest chỉnh tề.

Ê kíp chương trình: …

Đạo diễn quay phim cũng trợn trắng mắt, rõ ràng nói là sẽ quay dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của khách mời, sao tổng giám đốc Thẩm lại ăn mặc gọn gàng như vậy? Đã không có kịch bản rồi, còn không thể phối hợp để làm ra chút tin tức sao?

Trước khi quay phim, Tiểu Mỹ đã được đào tạo, tuy hơi sốc nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn nở một nụ cười tươi tắn, cô ta nhiệt tình nói: “Trời ơi, tổng giám đốc Thẩm! Ông chồng Quốc dân! Nam thần! Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy tổng giám đốc bá đạo! Xin chào tổng giám đốc Thẩm, tôi là fans của anh!”

Không phải là chưa từng có ống kính máy quay chĩa về phía anh, nhưng xét về tính chất của buổi phát sóng trực tiếp này, Thẩm Úc Tiều vẫn không thể thích ứng, hơn nữa trước đó còn bực mình vì những bình luận kia, anh không trả lời Tiểu Mỹ mà chỉ mở cửa ra và nói: “Xin chào.”

Nhiều khán giả xem đi xem lại cả ba phòng phát sóng trực tiếp, thấy thái độ của Thẩm Úc Tiều không tốt, khán giả bắt đầu cắn xé.

— Ha ha ha lúc tổng giám đốc Thẩm mở cửa tôi đã bị dọa đến phát khóc!

— Không đúng, sao những người giàu có lại sống ở chung cư? Không phải nên sống trong một căn biệt thự nào đó à?

— Tổng giám đốc bá đạo trong thực tế = không lịch sự

— Lầu trên tỉnh táo một chút đi, tổng giám đốc Thẩm không phải là nghệ sĩ, tại sao anh ta phải nhìn sắc mặt của tổ chương trình?

— Đúng vậy, ảnh đế Lương là một cái cây lớn trong giới giải trí, chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi của người khác mà thôi… 

Tổng giám đốc Thẩm liếc mắt nhìn thấy mấy cái này, im lặng tắt màn hình chiếc điện thoại trong tay, sắc mặt càng tối sầm lại.

Sóng bình luận:

— Ha ha ha em tôi lại khóc rồi!
Bình Luận (0)
Comment