Khải Minh đấu trận đầu với Diệp Vũ Phương, một thiếu gia nào đó của Diệp gia.
Lên lôi đài Vũ Phương đứng nhìn Khải Minh một lát rồi nói.
"Tên phế vật nhà ngươi có tài cán gì mà được Ánh Tuyết nhà ta thích nhỉ?"
Khải Minh thắc mắc, hắn đang nói cái mô gì, câu thông Hệ Thống, Khải Minh biết rằng hắn là một trong 102 người theo đuổi Ánh Tuyết, ô hóa ra là thế, cay quá nên ra đây xã giận lên mình đây mà.
Thấy Khải Minh không nói gì hắn bèn nói tiếp.
"Ngươi chịu thua đi để tránh đau đớn." Cả quảng trường lại tiếp tục một màn yên tĩnh, tại sao vẫn là lời thoại này, hắn vừa giết một tên cũng nói lời thoại gần như thế đấy, chả nhẽ lúc đó ngươi không có mặt ở đây.
"Ngươi nói xong chưa, đánh thì đánh mẹ đi, nói nhiều làm cái đéo gì, rảnh lắm hả, sao bọn các ngươi cứ mỗi lần ra sân là phải sủa thế, nhân vật phản diện toàn qui định như thế à?" Khải Minh khuôn mặt lạnh băng nhìn tên Vũ Phương nói.
"Ngươi, ngươi,....." Tên Vũ Phương bị Khải Minh nói như vậy, liền tức giận trừng mắt nhìn Khải Minh.
Khải Minh trả thèm nói gì tiếp, vẫn rút kiếm ra và chém 18 đạo kiếm khí về phía Vũ Phương, sau đó quay lưng đi về chỗ, lí do vì sao hắn cứ dùng 18 đạo kiếm khí, đơn giản vì ta thích số 18 thôi.
Về phần tên Vũ Phương, hắn chỉ có tu vi Luyện Thể nên, đơn giản là vẫn bị chém làm 18 mảnh thôi.
Trận đấu của Khải Minh kết thúc một cách nhanh gọn, phía dưới khán đài một số người bắt đầu nôn ói, quả thật Khải Minh ra tay một cách tàn bạo quá mà, lúc trước tên Hằng Vô cũng như vậy, nhưng do bọn họ không để ý, vì họ đang kinh ngạc với sức mạnh của Khải Minh, nhưng lần này,..... Riêng Khải Minh nhìn về chỗ Diệp gia, hắn vừa giết người Diệp gia và hắn cũng chả quan tâm Diệp gia nghĩ thế nào, hắn chỉ xem biểu hiện của bọn họ, dám láo ở trước mặt hắn, người Dương gia hắn còn cho một vé miễn phí đi du lịch âm phủ nữa là, huống hồ gì Diệp gia.
Sau trận đấu của Khải Minh là đến trận đấu giữa Hằng Thiên và Dương Tuyết Lan, cũng giống như lần trước, sau khi trọng tài hô bắt đầu, Hằng Thiên biến mất tại chỗ xông đến chỗ Tuyết Lan và rút kiếm ra và.......
Keng,.....
Lần này không có tiếng xoẹt,...như lần trước nữa, số là lúc Hằng Thiên rút kiếm chém về phía cổ Tuyết Lan, nàng biết mình không thể đánh lại hắn ta, nàng cũng nhìn thấy cái chết của Dương Trung, nên nàng chỉ nhắm mắt chờ chết, bỗng một tiếng Keng vang lên, nàng mở mắt ra thì thấy một cây gậy nhỏ màu vàng ở trước mặt nàng chặn lại thanh kiếm kia, và người đang cầm nó là Khải Minh.
"Dừng được rồi, nàng ta thua rồi?" Khải Minh khuôn mặt lạnh tanh nói, thỉnh thoảng còn toả ra một ít sát khí.
Tên Hằng Thiên tức giận, nhưng hắn không làm gì nữa, người ta đã nhận thua, nếu cứ cố giết chết nàng ta sẽ gây nhiều rắc rối, hắn đi xuống trên mặt là vẻ căm phẫn nhìn rất đáng sợ, Khải Minh thắc mắc, Dương gia đã làm gì hắn mà để hắn căm thù ghê vậy.
Thế là chỉ còn 8 người, bọn họ lại tiếp tục rút thăm, bốn cặp đấu lại loại ra rất nhanh và cuối cùng cũng đến trận chung kết, trận cuối cùng, sở dĩ trận đấu lại diễn ra nhanh như vậy là do mấy người kia đều khiếp sợ hai người này, cho nên vừa lên đấu liền xin nhận thua.
Trận cuối cùng này là giữa Khải Minh và Hằng Thiên.
Hai người lên khán đài Khải Minh nhìn tên Hằng Thiên nói.
"Ngươi là đệ tử của Ma Linh Tông?"
"Làm sao ngươi biết!" Hằng Thiên tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, đám người có mặt ở đây cũng sững sốt, ai cũng biết Ma Linh Tông là môn phái Ma đạo ai ai cũng căm ghét.
"Đơn giản vì luồng Ma Khí xung quanh ngươi!" Khải Minh giờ mới nhận ra luồng khí đó không phải sát khí mà là Ma khí.
"Ha ha, cho dù ngươi nhìn ra ta là đệ tử Ma Linh Tông thì sao, hôm nay ngươi cũng phải chết thôi, ngươi đánh lại ta không?" Hằng Thiên một bộ mặt khinh bỉ nhìn Khải Minh.
"Chỉ có Kim Đan Cảnh Ngũ Tầng mà cũng loi nhoi!" Khải Minh bỉu môi, với lại sao bọn này cứ bắt ta chết mãi nhỉ, ôi vãi lọ a, bọn này giết người thành nghiền hay sao ấy, cứ mở miệng ra là chết chết.
Nghe Khải Minh bỉu môi nói, tên Hằng Thiên tức giận, nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra cái gì đó, rồi móc ra một viên đan dược màu đỏ uống vào.
"Kim Đan Lục Tầng!
Kim Đan Thất Tầng!
Kim Đan Bát Tầng!
Kim Đan Cửu Tầng!" Khải Minh đứng một bên nhìn Hằng Thiên nói.
Tất cả đám người có mặt ở đây sững sốt, thậm chí có vài thế lực cao tầng đứng lên, bọn họ định lao lên áp chế tên Hằng Thiên, nhưng chợt nhận ra, tu vi của bọn họ bằng với Hằng Thiên sao.
Hằng Thiên khuôn mặt nhăn nhó, hai con mắt một màu đỏ nhìn rất kinh khủng, hắn quay sang nhìn Khải Minh rồi bất chợt lao đến tấn công Khải Minh.
Khải Minh lấy Tam Tiên Thương ra đâm một thương với tốc độ chóng mặt về phía Hằng Thiên, Khải Minh còn quán chú vào Thương một loại Linh Lực hệ Lôi nên sức sát thương khủng khiếp.
Thương đâm xuyên qua tim Hằng Thiên, hắn rú lên đau đớn, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được.
"Ta không cam tâm, không cam tâm a a a........"
Khải Minh thấy hắn la lên rồi một luồng sáng nhìn như Linh Hồn của hắn được một luồng Ma khí màu đen bảo vệ, bay thẳng lên trời, lập tức Khải Minh lấy ra Nhật Nguyệt Thần Cung bắn một phát về phía luồng ánh sáng ấy.
Khi Khải Minh lấy cung ra, giương cung ra nhắm về phía linh hồn ấy, linh khí tích tụ lại chỗ Khải Minh một cách điên cuồng, khiến cho đám người có mặt ở đây một phen hoảng sợ, bọn họ tự hỏi, Khải Minh là quái vật từ đâu vậy, tu vi hắn thế nào, nếu hắn giương chiếc cung đó về phía mình thì sẽ ra sao, cả đám người đều lo sợ, hoảng loạn, nghĩ đủ các thứ linh tinh.
Một tên của Khải Minh bắn ra, xuyên thẳng vào đám linh hồn ấy, bay thẳng lên trời, những thứ mà tất cả mọi người nhìn thấy là đám linh hồn và Ma khí ấy tan biến trong không trung, và một vệt sáng thẳng lên trời do phát bắn đó để lại.