Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa

Chương 77

Một bờ biển nào đó bên ngoài thành đảo!.

Trời trong, mây trắng, gió thổi hiu hiu mát, những cơn gió mùa hạ, lướt qua những bãi cỏ xanh miết trên một ngọn đồi nhỏ.

Trên ngọn đồi nhỏ ấy, thì có thân ảnh của hai người, một nam và một nữ.

Nữ là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng có làn da trắng như những bông tuyết, nàng có khuôn mặt không tì vết, cùng với vóc dáng nhỏ nhắn và thân hình cân đối, khiến cho nàng có được một sự xinh đẹp động lòng người.

Nàng tên là Thiên Hoa, là Thiên Hoa Tiên Tử!

Hiện tại thì nàng đang mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, đang chơi đùa cùng với một loại hung thú nhất giai trên đồng cỏ, loài hung thú này có hình dáng rất giống với loài thỏ ở địa cầu, chỉ là bộ lông của nó là có màu xanh dương thôi, loài hung thú này bản tính rất nhút nhát, hiền lành, không có sự nguy hại xuất phát từ chúng.

Màu sắc từ bộ trang phục nàng mặc, cùng với đồng cỏ màu xanh và loài hung thú này, thêm cả nụ cười xinh như hoa của nàng, khiến cho nàng cứ như là Tiên Nữ vừa từ Tiên Giới hạ giới xuống Phàm Giới vậy đấy.

Một bên khác, là một thân ảnh của một thiếu niên, bộ dáng thiếu niên này thì lại khác một trời một vực với vị thiếu nữ kia.

Thiếu niên này khuôn mặt có chút khó chịu, tức giận,.... giống như là có ai đó đã lấy mất hết của cải của mười tám đời tổ tông nhà hắn vậy.

Thiếu niên này không ai khác đương nhiên chính là Khải Minh rồi, chính là Dương Khải Minh, người mà dùng vận khí của chính mình làm hệ thống phát sinh lỗi.

Sau tối hôm qua, khi mà hệ thống xảy ra lỗi và tạm thời đóng hai mươi tư giờ, hắn vô cùng bực bội, hắn liên tục chửi hệ thống.

Nào là hệ thống do ăn ở nên bị quả báo!

Nào là hệ thống thấy nhân phẩm hắn quá tốt nên ganh tỵ!

Nào là bla bla....

Nhưng dù vậy, sáng hôm sau hắn vẫn mang theo hai còn hàng đen trắng, tiếp tục vào thành tìm kiếm tung tích của hai lão bất tử kia.

Hắn cứ thế lại tìm kiếm, lục lọi khắp mọi ngóc ngách của thành đảo, hi vọng tìm kiếm được một chút ít thông tin nào đó.

Hắn cứ vậy liên tục tìm ba lần!

Mọi ngóc ngách, nơi nào cũng đều có dấu chân của hắn!

Và lúc hắn đi tìm xung quanh thành đảo, đương nhiên không tránh khỏi có vấn đề xảy ra.

Chính là con ông cháu cha, thiếu gia công tử, tiểu thư đài các,... đi gây chuyện với hắn.

Lúc trước thì hắn cứ xem bọn chúng như là một đám con nít, nên bỏ qua, nhưng hôm nay lại không phải vậy, bởi vì là hắn đang có một cỗ tức giận trong người, vì thế, có kẻ muốn ăn đập, thì tại sao không thành toàn cho chúng nhỉ.

Và vậy, hắn "Đập" bọn chúng, nhưng "Đập" thằng con thì lại lòi ra thằng cha, thế là hắn "Đập" luôn thằng cha, rồi lại lòi ra tên gia gia, thế là hắn "Đập" luôn tên gia gia, liền xuất hiện lão tổ, đương nhiên lão tổ không thoát khỏi cảnh bị "Đập", tưởng như thế là xong, không ngờ lại xuất hiện thêm một Thành Chủ, thế là "Đập" luôn thành chủ, chỉ tiếc là "Đập" xong thành chủ, lại không xuất hiện Đảo Chủ.

Tổng là hắn đã "Đập" hết cả năm Đại gia tộc trong thành, và mười bốn gia tộc loại nhỏ khác, chí ít hắn và đám pet của hắn, đã "Đập gần một triệu người, một con số, mà người khác nghe được, đều không thể nào tưởng tượng nổi.

Và thế là cả đảo Luân Hồi, à không, mà là cả quần đảo này, đặt cho Khải Minh một cái danh hiệu, đấy chính là "Siêu Cấp Biến Thái Dã Nhân".

Một cái danh hiệu cũng thật đẹp nhỉ?

Và cũng vì cái danh hiệu đáng tự hào ở trên, mà hiện giờ khuôn mặt của hắn khó coi như thế này đấy.

Cũng may cho những người mà bị Khải Minh đập, do hắn hiện tại chỉ là tức giận, không hề có sát khí, và hắn cũng không muốn giết người, cho nên không có tên nào xui xẻo đi gặp mặt Diêm Vương, nhưng cũng có vài tên bị trọng thương nặng, bị phế một phần cơ thể.

Trở về với Khải Minh, hắn bây giờ ngoại trừ cái danh hiệu đáng tự hào đấy ra, thì lại có một điều khuất mắt khác.

Đó chính là, làm sao mà tìm được hai người kia đây?

Không tìm được bọn họ thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ, làm sao rời khỏi đây đây?

Đang trong lúc vô cùng đau đầu, thì hắn bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh thiếu nữ, đang đi dạo bên bờ biển.

Nhìn kĩ thì đây chẳng phải Thánh Nữ đảo Luân Hồi sau.

Như bắt được sợi dây chỉ dẫn, hắn liền ngay lập tức lao xuống bên cạnh vị thiếu nữ kia.

"Cô nương, xin dừng bước!" Khải Minh hối hả đuổi theo vị thiếu nữ ấy, vừa đi vừa gọi.

Vị thiếu nữ ấy đang trên bờ biển đang tìm kiếm một cái gì đó, bỗng bất thình lình có tiếng gọi từ phía sau lưng, nàng theo bản năng nhìn lại.

"Là ngươi à!" Nàng chính là Tuyết Vân Nguyệt, thánh nữ của đảo Luân Hồi, sau khi nhận ra Khải Minh là người mà nàng va phải ở trước Đan Các, nàng lúc đầu còn kinh ngạc, nhưng lại chuyển thành tò mò, sau cùng cảnh giác.

"Ngươi tìm ta có việc gì, ta nhớ là ta đã xin lỗi ngươi rồi mà, ngươi là muốn gì đây?" Nàng khẩn trương, cảnh giác, thử nghĩ xem, một nam một nữ ở bên một bờ biển vắng vẻ, mà trên gương mặt của tên nam nhân kia, nụ cười trên mặt có phần xấu xa, thì vị nữ nhân kia không lo lắng mới là lạ.

"Nàng đừng quá căng thẳng, ta vào vấn đề chính luôn, ta muốn gặp sư phụ nàng, Linh Hoa Tiên Tử!" Khải Minh mười phần điềm tĩnh nói ra.

"Sư phụ ta, ngươi biết sư phụ ta,.....thật ra ngươi muốn gì?" Lúc này sự cảnh giác của nàng đã đến cực hạn.

"Ấy ấy, ta thật không có ý gì mà, chả là,..... sư phụ nàng đang bị thương đúng không, ta là muốn cứu sư phụ nàng, chỗ ta có đan dược giải độc." Khải Minh lúc này như muốn khóc, "Trời ơi, ta có làm gì đâu".

"Ta dựa vào đâu để tin ngươi?" Vân Nguyệt lúc đầu cảnh giác, sau đó tỏ ra kinh ngạc, tiếp đó là hiếu kỳ, nàng có một loại cảm giác là thiếu niên trước mắt này không có ý đồ xấu, nhưng tại sao hắn lại biết về sư phụ nàng, tại sao lại biết sư phụ nàng đang trúng độc?

"Ta dựa vào,......" Khải Minh nghẹn lời, lúc này hắn cũng chả biết là dùng cái lí do nào để nói ra.

"Ngươi.....ngươi nói là thật, ngươi có thể cứu sư phụ ta?" Lúc đầu nàng thấy Khải Minh ậm ừ thì có hơi giận giữ, nhưng sau đó nàng lại nghẹn ngào như muốn khóc.

Quả thật sư phụ nàng bị trúng độc rất nặng, nàng đã đi khắp nơi trên đảo để cầu cao nhân giúp đỡ, nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn không có một chút hi vọng nào, dù là nhỏ nhất để cứu sư phụ nàng, cho nên khi nghe thiếu niên trước mặt này nói là có cách cứu sư phụ nàng, nàng cứ như là bắt được một sợi dây hi vọng.

"Ta nói thật! Ta thề với thiên địa là lúc này ta đang nói thật!" Khải Minh nghe nàng hỏi liền giơ một ngón tay lên trời lập lời thề, mà hắn cũng chỉ nói là lúc này, chứ không phải là lúc trước, hay là sau này.

Hắn vừa nói xong, mây đen bốn phía liền tập trung lại, sau đó là ba tiếng nổ ầm vang, đây là chứng minh lời thề của Khải Minh.

Lúc đầu Khải Minh thấy mây đen tụ hội lại liền có cảm giác tại sao mình lại đen thế, sắp ăn lôi kiếp nữa à, mà mình có nói sai sự thật đâu, cho đến khi trên bầu trời vang lên ba tiếng sấm chớp vang rền, sau đó mây đen từ từ tan biến, lúc này hắn mới bình tĩnh lại, hắn trong đầu chửi thầm.

"Lôi kiếp đáng chết, dám hù lão tử, cứ chờ đó, khi nào lão tử mạnh lên, ta nhất định sẽ Thu Phục ngươi."

Cũng may cho hắn là hệ thống hiện tại đang bảo trì hồi phục, nếu không thì ắt hẳn Khải Minh sẽ được hưởng thụ một trận lôi kiếp nữa rồi.

"Được, ngươi theo ta!" Nếu không tin, chi bằng tin một lần, nàng nói rồi quay người bước đi, tâm trạng vô cùng lo lắng.

Khải Minh thấy vậy, chỉ cười mỉm, sau đó gọi Thiên Hoa cùng nàng bước theo sau Vân Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment