Ngôn Sơ Nam là quân tử.
Như một chàng trai ngây thơ, chính sự ngây thơ này khiến tận đến lúc trưởng thành rồi hắn còn chưa hiểu rõ nội tâm của mình. Có rất nhiều cô gái
thích hắn, họ thích nhìn hắn, thích gọi hắn là tiên, nhưng hắn biết hắn
căn bản không phải tiên. Bọn họ thần hóa hắn lại không biết hắn chỉ là
một người bình thường mà thôi… cũng biết thương biết đau, cũng sẽ vì gặp một chuyện nan giải mà cả đêm không ngủ, hết lòng lo lắng. Nhiều năm
qua như vậy, lần đầu tiên ôm lấy một cô gái là Quỳnh Hoa Công Chúa,
trong vòng tay ấm áp của hắn là thân thể nhỏ nhắn non nớt của nàng.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên có một trận rung động.
Hắn rõ ràng nhận thức được, cô bé nhỏ hơn hắn hai mươi tuổi này, còn đang như nụ hoa, chưa chân chính trưởng thành.
Ngày ấy từ biệt sau khi rơi xuống vách núi, hắn và vị công chúa chốn thâm
cung như có một tầng ăn ý vô hình, trong lòng hắn biết đây không phải
chuyện một thần tử tốt nên làm, hắn từng nghĩ cả đời này sẽ không dính
dáng gì tới hậu cung, nhưng hắn không chọc vào thì vẫn bị dính lên.
Không biết từ lúc nào, nàng sẽ bắt đầu len lén chạy khỏi cung, phàm là
không tìm thấy trong cung nàng nhất định sẽ chạy tới phủ của hắn.
“Phải nói là, bản công chúa chỉ có một bằng hữu, không tới đây thì tới đâu?”
Bánh Trôi chống má, tỏ vẻ vô tội với câu hỏi của Thừa Tướng, nàng mở to
đôi mắt long lanh, đáng thương như mấy con thỏ nhỏ quản gia mua ở chợ
vài ngày trước.
Ngôn Sơ Nam bất động, nhấc bút vẽ phác một bức tranh, hắn thản nhiên nói: “Công chúa tất nhiên phải ở trong cung.”
“Ngay cả ngươi cũng muốn ta vĩnh viễn ở trong cung sao?”
“Tương lai công chúa sẽ ở bên… phò mã, đến lúc đó tất nhiên có thể xuất cung.” Khi nói đến phò mã, Ngôn Sơ Nam không khỏi ngập ngừng. Hắn không biết
vị tiểu công chúa trước mặt có hiểu phò mã là ý gì hay không. Vừa nghĩ
tới có lẽ cô bé như nàng đại khái không hiểu việc này, hắn đột nhiên cảm thấy hắn nói vậy là có chút vượt quy củ.
“Nếu vĩnh viễn ở trong cung thì chọn phò mã làm sao? Lẽ nào Thừa Tướng muốn bản công chúa gả cho một người chưa từng gặp mặt?”
“Đời đời đều như vậy.” Có điều nếu là nàng… con gái của Hoàng Hậu, Hoàng
Thượng nhất định không nỡ gả nàng cho một phò mã không quen biết. Có lẽ, hôn sự của nàng có thể tự do một chút.
“Không muốn!” Bánh Trôi đứng bật dậy, đầu bỗng đập lên giá sách bên cạnh bàn.
Ngôn Sơ Nam vứt cây bút trong tay, giơ một tay kéo nàng lại đây, lui về sau
hai bước, chỉ thấy giá sách thật lớn trước mặt lung lay hai cái rồi “ầm” một tiếng, sách vở rơi đầy xuống đất.
May mà trong nhà Thừa Tướng ít nhất vẫn có một, hai thị nữ, sẽ thường xuyên tới quét dọn thư phòng, bằng không hôm nay hai người tuyệt đối sẽ không an toàn dễ dàng như thế, ít nhất sẽ bị bụi phủ đầy mặt.
Bánh Trôi lè lười: “À… Bản công chúa không phải cố ý, ngươi biết đấy.”
“…”
Hắn nên biết cái gì? Hiện giờ hắn không muốn biết gì hết.
Ngôn Sơ Nam lẳng lặng thở dài một hơi, ấn nàng ngồi xuống cái ghế may mắn
duy nhất còn đứng vững, chính mình thì xoay người nhấc lên một cái hòm
tinh xảo, cái hòm này khắc hoa văn màu tím đậm, hắn một tay ấn nút mở,
tay kia mở nắp hòm, bên trong là các loại bình bạch ngọc nho nhỏ.
Ngôn Sơ Nam lấy ra một cái chai trong số đó, ngón tay thon dài khẽ đẩy nắp
lọ, một mùi thuốc thơm nhàn nhạt bay ra, Bánh Trôi tò mò nhìn một cái,
đột nhiên cầm lấy cái chai đặt sát vào mũi ngửi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc mỡ.”
“…Có tác dụng gì?”
Thừa Tướng không phản ứng gì trước cô bé tò mò, chỉ đưa tay thò vào trong
chai quệt một ít vật thể như cao, đầu ngón tay xoa lên trên gương mặt
nhỏ của nàng, xúc cảm ấm áp mềm như bông, Bánh Trôi sung sướng nheo mắt
lại như một con mèo nhỏ được ăn no say, ngón tay Ngôn Sơ Nam dừng lại.
Vệt hồng trên trán đã được một lớp thuốc mỡ phủ kín.
Ngôn Sơ Nam bỏ lại cái bình vào hòm thuốc, “Bị thương.”
Hắn mím môi: “Trước kia Công Chúa điện hạ cũng lỗ mãng như vậy à?” Trong
lòng hắn giận, hắn cũng không biết vì sao mình giận. Nhiều năm qua, nay
đã không còn chuyện gì chế ngự được hắn, thế mà hắn vẫn giận.
Nhưng mà, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận. Dù sao công chúa cũng là
công chúa, thân thể thiên kim, dù hôm nay hắn có giận cũng không nên nói nàng như vậy.
“Ngươi đang đau lòng bản công chúa đấy à?”
Đôi mắt hạnh của Bánh Trôi chớp chớp, ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu và ca
ca, đây là lần đầu tiên có người dạy dỗ nàng. Bánh Trôi cảm thấy cảm
giác này cũng không tệ lắm, trong lòng nàng khẽ động, bỗng liếc nhìn
Thừa Tướng xoa cằm nói: “Tuy ngươi bề ngoài không đẹp bằng ca ca…”
Vẻ mặt Ngôn Thừa Tướng đen một nửa.
“Võ nghệ cũng không cao cường, đúng kiểu thư sinh yếu đuối không biết động võ…”
Thư sinh yếu đuối không biết động võ… “Thư sinh yếu đuối” Ngôn Thừa Tướng
nhìn chằm chăm Công Chúa điện hạ tự đánh giá, dường như muốn nhìn đến
khi mặt nàng nở hoa.
“Nhưng mà, lại cứu bản công chúa một mạng, vì vậy… nếu là ngươi, bản công chúa có thể chấp nhận được…” Bánh Trôi rút roi ngựa đỏ bên hông nâng cằm hắn lên, ánh mắt dịu dàng.
Ngôn Sơ Nam ngẩn ra: “Chấp nhận cái gì?”
“Phò mã ấy… Ngươi là ngoại nam duy nhất bản công chúa biết.” Bánh Trôi chỉ
cần nghĩ đến chuyện tương lai mình sẽ phải gả cho một người đàn ông
không quen biết sẽ không nhịn nổi lo lắng, còn chẳng bằng nàng tự tìm
một người thuận mắt, cũng chính là người trước mặt.
“Chớ nói bậy!” Ngôn Sơ Nam cầm lấy roi ngựa của nàng, trên mặt không biết là giận hay hoảng, hắn lớn hơn nàng tròn hai mươi tuổi, sao có thể làm phò mã của nàng? “Công Chúa điện hạ sau này nhất định phải gả cho thiếu
niên anh hào. Hôn nhân đại sự phải nghe lệnh cha mẹ, lời bà mối, công
chúa sao có thể thuận miệng nói ra như trò đùa như vậy?”
Bánh Trôi như ngộ ra: “Thiếu niên anh hào à? Nghe nói Ngôn Sơ Nam còn trẻ đã thành danh, kinh tài tuyệt diễm… Bọn họ cũng không nói láo.”
Ngôn Sơ Nam nhìn nàng một lát rồi cười khổ: “Thần đã già rồi.”
Nếu trẻ tuổi hơn một chút, hắn… có khi nào sẽ thích thiếu nữ khiến cuộc đời hắn sống động này không? Lại nghĩ… những điều này đã không còn quan
trọng nữa.