Bữa tối ăn hơi muộn, cũng may hai chủ tớ đều không phải người xoi mói.
Bởi những món ăn này đều do Yến An Quân tự tay làm, mùi vị rất ngon, vì vậy dù hơi lạnh nhưng ăn vẫn không nhàm chán.
Đèn nhà hàng xóm sáng trưng, Yến An Quân không nhìn sang nữa.
Đương nhiên nàng sẽ không nổi giận vì loại chuyện cỏn con như bị Hoàng Thượng xem nhẹ này. Loài sinh vật Hoàng Thượng này rất phức tạp, nàng nghiên
cứu không ra, vì vậy mặc kệ không nghiên cứu nữa. Muốn làm sủng phi,
nàng chỉ cần cố gắng mê hoặc là đủ rồi.
Dù sao Thiệu Tuyên Đế… sẽ không là người mặc kẻ khác sắp xếp.
Trên thực tế, người không tính toán mới là người thông minh chân chính, có
điều phụ nữ trong hậu cung này có thể khống chế bản thân không tính
toán, ít nhất trong đám phi tần, là không tìm nổi lấy một người.
Yến An Quân ăn lưng lửng dạ, sau đó tắt đèn đi ngủ như bình thường, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với động tĩnh ở sát vách.
Trong Di Cảnh Cung, từ khi Thiệu Tuyên Đế đi, Dung Phi ngồi cả buổi tối, cho
dù nằm xuống cũng không cách nào ngủ được. Thế đã đành, sáng sớm hôm sau lại nghe người ta nói… Hoàng Thượng hơn nửa đêm tới Tú Ngọc Cung tìm
Mộc Dung Cơ?
Tin tức này khiến nàng tức đến xanh cả mặt.
Dung Phi nhắm chặt mắt.
Một Mộc Dung Cơ nho nhỏ cũng dám cướp Hoàng Thượng từ tay Dung Phi nàng? Đúng là gan báo trong xác quả thông!
Nhưng ngày hôm sau chưa chờ Dung Phi nổi đóa, một quyển thánh chỉ màu vàng
hoàng kim nhanh nhẹn tới trước, sau đó Chiêu Dương Cung của Hoàng Hậu
truyền khẩu dụ xuống, muốn chủ tử các cung đều tới Chiêu Dương Cung, bất kể phẩm cấp vị phân, tất cả đến hết.
Vì vậy, đáng thương cho Mộc Dung Cơ thân là vợ bé của Hoàng Đế, tối vừa
thừa sủng, sáng hôm sau đã phải dậy quỳ lạy vợ lớn Hoàng Đế.
Cảm giác trong lòng Mộc Dung Cơ, có thể tưởng tượng được.
Khi nhận được khẩu dụ, Yến An Quân rất vô tâm mặc niệm một phút cho Mộc
Dung Cơ, nàng biết cảm giác đau khổ khi bị phá thân là khó có thể chịu
được. Nhất là ngày hôm sau, không riêng gì tê chân, cảm giác vỡ tan từ
chỗ kín kia ngày một nghiêm trọng theo từng bước đi.
Nàng thay một chiếc váy mềm xếp li màu xanh lam, trên đầu cài hai chiếc kim
bước diêu hải đường châu hoa, những thứ này được Hoàng Thượng ban thưởng khi thăng chức Quý Nhân, giờ bị nàng kết hợp thế này có thể khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Yến An Quân tất nhiên sẽ không quá khiêm tốn về phần phục trang, nhưng tốt
nhất cũng đừng để người ta quá mức chú ý. Thật ra ở phía hậu cung, mặc
kệ ngươi mặc loại y phục nào, chỉ cần trên người có “sự kiện mới” vẫn sẽ thành tâm điểm, chuyện này hoàn toàn không liên quan ngươi mặc “hồ điệp hoa lóe sáng” hay “cung sa mềm mại bay”.
Hôm nay, tâm điểm sự chú ý không phải ở nàng, mà là Mộc Dung Cơ. Vì vậy Yến An Quân vui vẻ trang điểm bản thân thật đẹp. Ít nhất… Nếu gặp Hoàng
Thượng trên đường, ta còn có thể hoa hoa lệ lệ bổ mắt cho Hoàng Thượng,
đúng không?
Chiêu Dương Cung của Hoàng Hậu gần với Dưỡng Tâm Điện nhất, có điều cũng may
từ Tú Ngọc Cung đi tới Chiêu Dương Cung không ít cung phi cùng đường, vì vậy không quá mức nhàm chán.
Trong Ngự Hoa Viên hoa tươi nở kiều diễm, cung phi các phẩm cấp đi qua đi
lại, nhất thời không phân rõ hoa đẹp hơn người hay người đẹp hơn hoa.
Yến An Quân líu lưỡi không thôi, thì ra ngày yết kiến Thái Hậu mình mới chỉ gặp một bộ phận cung phi thôi, tiểu mỹ nhân chân chính ẩn dấu quá sâu,
cũng may ngày thừa sủng mình đã được hệ thống cải tạo dung mạo, đứng
trong đàn tiểu mỹ nhân này vẫn được coi là đẹp.
Nàng chậm rãi đi trên thềm đá, cảm thấy mình đã tiến cung ba ngày, cần thiết phải thưởng thức cảnh đẹp của Ngự Hoa Viên, có điều có người luôn thích phá hoại nhã hứng ngắm cảnh của người khác.
“Yến… Yến tỷ tỷ, là ngươi à?” Khi giọng nói này vang lên, Yến An Quân không
biết phải nói gì, nàng không nhịn được muốn đỡ trán. Không sai, là Tống
Ngọc Nhi, nay là Tống Tiểu Chủ. Có điều cô nương này rõ ràng rất thân
thiết với Mộc Dung Cơ, sao giờ lại chạy tới tiếp lời với nàng thế này?
Yến An Quân xoay người, mỉm cười nói: “Thì ra là Tống muội muội.”
Hôm nay Tống Ngọc Nhi cũng mặc một bộ đồ xanh lam, có điều hoa văn cùng độ
tinh tế không thể so với bộ Yến An Quân mặc trên người. Hiển nhiên Tống
Ngọc Nhi cũng phát hiện điểm này, vẻ không cam lòng chợt lóe lên trong
mắt, tốc độ nhanh đến mức Yến An Quân gần như cho rằng mình hoa mắt.
Đây là… tới gây chuyện? Yến An Quân không thể không nghĩ vậy.
“Yến tỷ tỷ nước lên thì thuyền lên, không biết lúc này còn nhận muội muội ta nữa hay không.” Tống Ngọc Nhi cười có chút tự giễu. Yến An Quân nhìn
chằm chằm nàng ta một lát, cảm thấy tài diễn kịch của người này thật sự
không tệ.
Về phần ngôn luận có nhận muội muội hay không của Tống Ngọc Nhi, Yến An
Quân thấy buồn cười, đồng thời nàng cầm khăn che miệng, thấp giọng cười
nói: “Nhận muội muội hay không cái gì? Tống muội muội… Lẽ nào ngươi là
con riêng của cha ta?”
“Yến tỷ tỷ thật thích nói đùa…” Tống Ngọc Nhi bị Yến An Quân nói vậy cũng có chút xấu hổ. Cẩn thận ngẫm lại, cách nói của nàng thật sự không quá hợp lý. Chỉ là lúc này nàng thẹn quá thành giận, lại thấy Yến An Quân không cho mình thể diện, lơ đãng liền ghi hận Yến An Quân.
Yến An Quân luôn quan sát biểu hiện của nàng ta, khi thấy một chút căm hận
lộ ra, trong lòng ngược lại không có một chút sóng dậy.
Một cô gái ngay cả biểu cảm cũng không biết che giấu thật sự không đáng để để trong lòng.
Trong hậu cung chỉ nhìn địa vị, hiện giờ vị phân của mình cao hơn nàng, đồng
nghĩa mình có thể tùy ý nhăn mặt với nàng, không cần bận tâm gì khác.
Giống như nếu Mộc Dung Cơ đứng trước mặt cũng có thể dựa vào vị phần cao mà khiến mình sượng mặt.
Nghe Tống Ngọc Nhi nói vậy, Lộc Nhi dùng vẻ mặt đứng đắn nói: “Chủ tử nhà ta không nói đùa.”
Tống Ngọc Nhi xanh cả mặt, ước chừng là giận. Nhưng cũng may Tống Ngọc Nhi
vẫn nhớ mục đích đến tìm Yến An Quân, sâu sắc cảm thấy bản thân không
thể vì giận mà hỏng việc.
Nàng ho nhẹ một tiếng: “Yến tỷ tỷ, Mộc Dung Cơ nói, mời đi cùng nàng vào Chiêu Dương Cung.”
Yến An Quân nhìn theo ánh mắt Tống Ngọc Nhi, quả nhiên thấy một bóng người
mảnh mai mặc cung sa trắng như tuyết đứng đó, đưa lưng về phía nàng,
giống như gió thổi bay đến nơi.
Bóng lưng này… là Mộc Dung Cơ không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Yến An Quân có chút nghiêm trọng.
Hiển nhiên Tống Ngọc Nhi chỉ là người truyền lời, trong trường hợp đó, hiện
giờ Mộc Dung Cơ mời nàng cùng đi vào Chiêu Dương Cung chỉ vì phân tán
lực chú ý mà thôi. Mộc Dung Cơ không quen biết nhiều người trong cung,
bởi vì trong số nữ tử Đại Cật, ngoại trừ nàng chỉ có Yến An Quân là có
vị phân cao nhất, mời Yến An Quân cùng đi vào đối với Mộc Dung Cơ chỉ có lợi mà không có hại.
Mộc Dung Cơ muốn lợi dụng nàng?
Hơn nữa Mộc Dung Cơ địa vị cao hơn nàng… Nàng còn lý do gì từ chối?
Ánh mắt Yến An Quân xoay chuyển, cực kỳ vui vẻ cười nói với Tống Ngọc Nhi: “Được.”
Lộc Nhi ở bên há miệng, vội vàng kéo ống tay áo Yến An Quân, vẻ mặt có chút nôn nóng. Yến An Quân vươn một tay vỗ vỗ Lộc Nhi, ý bảo nàng đã biết.
Bị lợi dụng thì sao? Nếu Mộc Dung Cơ cho nàng dương mưu, thì nàng cũng chỉ có thể tương kế tựu kế, cứ vào cái dương mưu này đã rồi bàn cách giải
quyết sau.
…
Đế giày thêu chỉ bạc giẫm lên cánh hoa tàn, tiếng bước chân ngày càng gần.
“Yến Quý Nhân.” Cô gái xoay người, mái tóc đen được búi lên bằng kiểu tóc
đang lưu hành trong cung, ánh mắt sáng dị thường. Có điều không phải là
sáng trong mà là sáng vì một thứ gì đó cực kỳ khát vọng.
Mộc Dung Cơ, dung mạo có thể phân cao thấp với Dung Phi, vì vậy thứ nàng muốn… rất nhiều.
“Mộc Dung Cơ.” Yến An Quân gật đầu, tương đối có thể chấp nhận cách gọi này, luôn luôn cảm thấy không rét mà run vì Tống Ngọc Nhi vừa hô chị hô em
vừa tính kế mình.
“Sớm nghe nói Yến đại nhân là rường cột trong triều, không ngờ trong hoàng
cung Cao Thú, Uyển Uyển lại có cơ hội gặp con gái Yến đại nhân, không
thể coi là không có duyên phận.” Mộc Dung Cơ e thẹn cười, cô gái này rất biết cách sử dụng lợi thế của bản thân. Hơn nữa… rất biết nói chuyện.
Chỉ tiếc, khen ngợi Yến Đạo Bình Yến đại nhân đối với Yến An Quân linh hồn
không còn nguyên đai nguyên kiện mà nói không có nửa điểm tác dụng. Nàng thật sự không quen biết nhiều nhặn gì vị Yến đại nhân kia, nhiều nhất
cũng chỉ nói vài câu dưới tường thành lần đó thôi.
“Người đã khuất, công lao cùng quá khứ để người tự do bình luận, hiện giờ
chúng ta đã ở hoàng cung Cao Thú, Mộc Dung Cơ tốt nhất đừng nói chuyện
Đại Cật.” Yến An Quân mỉm cười, dời chủ đề đi.
“Cũng đúng.” Mộc Dung Cơ thấp giọng cười.
Hai ngươi im lặng bước đi, bắt đầu không nói lời nào. Trên đường gặp không
ít người, cũng nhiều cung phi vô cùng ngạc nhiên nhìn Yến An Quân bên
cạnh Mộc Dung Cơ. Yến Quý Nhân này thật to gan, dám đi cùng nhân vật mục tiêu bị dội bom này, không sợ bị ánh mắt bắn về phía Mộc Dung Cơ chọc
chết à?
Lúc này, Chiêu Dương Cung không hỗn loạn như người ta nghĩ, phẩm cấp cao đã sớm ngồi uống trà lẳng lặng chờ Hoàng Hậu.
Dung Phi ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu tiên.
Sóng mắt nàng như có như không liếc về phía cửa, cho đến khi hai người song
song đi vào, ánh mắt Dung Phi găm cứng vào một người trong đó, chén trà
trong tay “cạch” một tiếng bị đặt trên bàn.
— Tiểu kịch trường —
Dung Phi (châm chọc): Ui, đây không phải Mộc muội muội sao, chân sao đứng không yên thế này? Trẹo chân?”
Mộc Dung Cơ (e thẹn): Bẩm Dung Phi nương nương, hôm qua nô tỳ… Khụ khụ (bị Hoàng Thượng làm)
Dung Phi (vểnh ngón cái vén nắp chén trà, nếm một ngụm): À, Mộc Dung Cơ hôm
qua cảm lạnh phải không, buổi tối nhớ đắp chăn, đừng chỉ chăm bón gương
mặt đẹp kia của ngươi, dạy cho ngươi một bài học, gương mặt không thể
làm cơm ăn.
Mộc Dung Cơ:…
Yến An Quân (thì thầm): Dung Phi ngươi đang nói chính mình phải không?
N năm sau.
Mộ Hàn Nguyên Dung (uốn lưỡi): Nàng đẹp nhất, Dung Phi, Dung Cơ gì đấy đều xấu chết được.
Yến An Quân: kẻ hai mặt trong – ngoài – bất – nhất.
Mộ Hàn Nguyên Dung: Bảo Nhi, ta đặc biệt muộn “tiện” cho nàng xem. (tiện đồng âm với diện (mặt), nghĩa bỉ ổi, hèn hạ, đê tiện)
Yến An Quân:…