Hương tùng lượn lờ ngay trước mặt, Thiệu Tuyên Đế vô cảm nhìn đôi tay đang
gảy lá trà, bỏ đi bọt trà phía trên, chỉ còn hương trà nồng đậm thoang
thoảng không tan.
Trà nghệ như vậy không sinh trong thế gia đại tộc khó có thể dưỡng thành.
“Hoàng Hậu có lòng.” Thiệu Tuyên Đế cầm chén trà nếm một ngụm rồi đậy nắp lại, không tán thưởng cũng không bình luận, nét mặt không hề bận tâm, nhưng
biểu cảm như vậy càng làm người ta tổn thương.
Ánh mắt vốn mang hy vọng của Hoàng Hậu liền u ám, nàng nhún gối muốn nở nụ
cười lại cười không nổi: “Hoàng Thượng thích là tốt rồi.”
Trong lòng nàng đắng ngắt, không thừa nhận cũng không được, tất cả do nàng tự làm tự chịu mà thôi. Trước nay người ta nói đế vương gia vô tình, nàng
vốn cũng muốn giữ vững một lòng. Nhưng đối mặt với đế vương anh tuấn,
nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, nàng có thể nào không động lòng?
Dường như nhìn ra vẻ chua xót trong mắt Hoàng Hậu, Thiệu Tuyên Đế hơi ngập ngừng rồi vẫn vươn tay ra cầm tay nàng.
Da thịt nữ tử trong cung quả thật giữ gìn rất cẩn thận, có điều tuổi tác
của Hoàng Hậu không kém Thiệu Tuyên Đế là bao, nói ra trong cung này,
ngoại trừ Tiếu Thục Phi, nàng lớn tuổi nhất. Nếu nàng là nữ tử bình
thường thì không nói, nhưng thân là Hoàng Hậu thường nhiều ưu tư, lâu
dần làn da cũng không còn căng mọng nữa.
Còn nữa, nữ tử trong cung thường chạm son phấn, thậm chí khi thị tẩm cũng
bôi một lớp phấn dày trên mặt. Như vậy gây tổn thương lớp trong của da
rất lớn, bảo dưỡng bình thường chỉ có thể bảo vệ lớp ngoài. Như hạt đậu
dùng bột tẩy trắng, dù tròn vo, sáng bóng thế nào thì bên trong cũng
hỏng rồi.
Thiếu Tuyên Đế gần như vừa nắm đã muốn buông ra, có điều Hoàng Hậu không ý
thức được vấn đề này, nàng trở tay cầm lấy bàn tay Thiệu Tuyên Đế, mong
đợi hỏi: “Hoàng Thượng có muốn ở lại dùng bữa tối không?”
Ở lại dùng bữa tối tương đương ngủ lại Chiêu Dương Cung luôn.
Hoàng Hậu hiện tại đang thì như hoa, độ tuổi dù chưa tính là như sói như hổ,
nhưng cũng hy vọng được hàng đêm ân ái với người mình thích, có điều nếu người nàng thích là vua một nước, nguyện vọng kia đành biến thành một
tháng vẻn vẹn mấy ngày cầu hoan.
“Cũng được.” Thiệu Tuyên Đế nhìn bàn tay mình bị cầm chặt, bỗng nhếch môi cười, trong mắt lại không hề vui vẻ.
Nghe nói Hoàng Thượng muốn ở lại Chiêu Dương Cung dùng bữa tối, Đại cung nữ
Kim Chi của Chiêu Dương Cung vội vàng sai bảo bên dưới. Trên môi Hoàng
Hậu không ngừng ý cười, e thẹn như thiếu nữ ngồi bên đế vương trẻ tuổi.
Thiệu Tuyên Đế mắt lạnh nhìn đoàn người bận rộn tới lui trong Chiêu Dương
Cung, mắt lạnh nhìn Hoàng Hậu mà chúng thần đề cử cho hắn mềm mại không
xương tựa bên cạnh, không khỏi…
Nhớ tới đôi mắt quật cường trong Tú Ngọc Cung.
— “Nếu Hoàng Thượng không thích ta, lời nói vọng ngôn, dù địa vị cao như
Hoàng Quý Phi, hay càng cao quý hơn cũng có ích lợi gì!”
— Dù là Hoàng Hậu thì có ích lợi gì?
Người yêu thân phận hắn quá nhiều, dù yêu bản thân hắn cũng không phải không
có, có điều trong số những người này không một ai không có mục đích cá
nhân.
Mặt trời chưa hoàn toàn xuống núi, tùy ý ăn vài món ăn, Thiệu Tuyên Đế liền buông đôi đũa bạch ngọc trong tay.
“Hôm nay trẫm tới chỗ Hoàng Hậu là muốn nói với Hoàng Hậu…” Thiệu Tuyên Đế
ghé sát vào lỗ tai trắng nõn tinh xảo của Hoàng Hậu: “Giúp trẫm chăm sóc Tĩnh Phi cho tốt, nếu Tĩnh Phi sinh hạ hoàng tự cũng là chuyện vui lớn
trong cung đình gần đây.”
Ý cười của Hoàng Hậu nhạt đi, trong lòng hận không thể phun một ngụm máu trong cổ họng ra…
Tĩnh Phi, lại là Tĩnh Phi!
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, thần thiếp sẽ chăm sóc Tĩnh Phi cẩn thận, dù
sao… Đứa trẻ Tĩnh Phi sinh ra cũng phải gọi thần thiếp một tiếng mẫu
hậu, thần thiếp trước giờ luôn thích trẻ con.” Hoàng Hậu cúi đầu cười
nhẹ, mặt mày lại không thấy một nét vui mừng, chỉ có mệt mỏi.
Đứa con của Tĩnh Phi quả thật phải gọi nàng một tiếng mẫu hậu, nhưng dù sao vẫn do Tĩnh Phi nuôi dưỡng.
Cung phi từ trắc tam phẩm trở lên có thể đứng đầu một cung, vì vậy là một
trong tứ phi trắc nhất phẩm, Tĩnh Phi đương nhiên cũng đứng đầu một
cung, có thể tự nuôi con mình.
Vừa nghĩ vậy, trong lòng Hoàng Hậu càng thêm hận.
Nếu đứa trẻ trong bụng Tĩnh Phi là nam, sợ rằng không chỉ vô dụng với nàng mà còn có khả năng trở thành cản trở.
Nàng vốn tính chờ Tiếu Thục Phi ra tay, mình ở bên vui vẻ nhìn, nhưng Hoàng
Thượng rõ ràng đang cảnh cáo nàng… Nếu Tĩnh Phi xảy ra chuyện gì, chỉ đè đầu nàng mà hỏi!
Hoàng Hậu rất muốn cắn vỡ cả hàm răng ngà, dựa vào cái gì nàng phải giúp tiện nhân kia bảo vệ đứa bé trong bụng?!
“À, thật không?” Thiệu Tuyên Đế lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Hoàng Hậu thầm rùng mình, mắt bắt đầu mờ mịt, nàng cắn môi dưới uất ức nói:
“Thần thiếp nói từng câu là thật, thần thiếp thân là mẫu nghi một nước,
chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không tin được thần thiếp sao…”
“Đương nhiên trẫm tin Hoàng Hậu.” Thiệu Tuyến Đế nói mà mặt không đổi sắc, rất chi là đứng đắn, sau đó đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, Hoàng Hậu
cũng nghỉ ngơi đi.”
Thấy Thiệu Tuyên Đế còn muốn đi, Hoàng Hậu buông đũa vội la lên: “Đã trễ thế này, Hoàng Thượng ở lại qua đêm đi… Hoàng Thượng đã lâu không qua đêm ở Chiêu Dương Cung.”
“Lần sau đi, trẫm còn chính vụ cần xử lý.” Thiệu Tuyên Đế luôn rất biết lấy
cớ, loại thủ đoạn lấy thượng ép hạ này này thật sự dùng cực kỳ quen tay.
Hoàng Hậu á khẩu, dùng chính vụ chặn miệng tần phi luôn trăm trận trăm thắng, dù sao chẳng ai muốn mình bị chỉ trích thành yêu cơ một đời, hại nước
hại dân.
Hoàng Thượng đi “xử lý chính vụ”, Hoàng Hậu chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, mắt
phượng đảo qua Kim Chi cùng nội thị cung nữ xung quanh: “Đều lui xuống
cho bản cung!”
Kim Chi thấy thế bước lên một bước, cúi đầu nói: “Nương nương đừng buồn
bực, nghe nói Tô tướng quân sắp trở về, Cao Thú chúng ta thu thổ địa của Đại Cật, mấy ngày gần đây Hoàng Thượng bận rộn chút cũng là bình
thường. Huống hồ, vừa rồi nô tỳ thấy Hoàng Thượng còn luôn nhìn ngài,
hẳn cũng muốn ở lại qua đêm…”
Kim Chi nói vậy, không thấy Hoàng Hậu nương nương nhà mình đang nhìn ngọn đèn thất thần, mặt không còn chút máu.
…
Giày đen mạ ngọc bước qua hoa rụng đầy đất, An Đức Lễ lẳng lặng đi theo
Hoàng Thượng, đầu buông xuống. Mặt này của Ngự Hoa Viên khác với những
mặt khác, ba nơi còn lại muôn hồng nghìn tía, chỉ có bên này là từ hướng bắc đến hướng nam có một hồ nước hình cong, trong có cá cảnh nhảy lên
không ngừng.
Lúc này, ánh chiều tà tăng thêm vài phần yên tĩnh, gần đó truyền tới một tiếng đàn dễ nghe.
“Là… Nhàn Phi nương nương.” An Đức Lễ thấp giọng nói.
“Đi xem.” Giày đen đạp tàn hoa hồng dừng lại một chút, sườn mặt của đế
vương trẻ tuổi được chiếu lên màu sắc rất đẹp, vẻ mặt hắn như mơ màng
lại như có phần sắc bén, tóm lại là không rõ ràng như bình thường.
Xa xa hoa sen nở rộ, vậy mà vẫn không yêu kiều bằng giai nhân. Chỗ cá chép đang bật người, một nữ tử mặc cung trang màu lam nhạt đang gảy đàn, nữ
tử này chỉ hơi tô điểm son phấn, bề ngoài có thể gọi là thanh tú, nhưng
điều này không thể che dấu quầng sáng của nàng, nàng là đại gia cầm nghệ có tiếng trong hậu cung, Nhàn Phi nương nương.
“Hoàng Thượng gần đây có mạnh khỏe không?” Nhàn Phi gảy dây đàn, vẫn chưa đứng dậy, cũng không nhìn người phía sau, chỉ nở nụ cười với hồ hoa sen.
“Không khỏe.”
Nhàn Phi giật mình, nàng xoay người, ngón tay lại chưa từng rời khỏi đàn cổ: “Hoàng Thượng một người trên vạn người, lẽ nào còn chuyện gì buồn bực
hay sao?”
“Vậy ngươi nói xem, trẫm có điểm nào kém Khang Vương?” Thiệu Tuyên Đế cười
khẩy một tiếng, hắn hơi nâng cằm lên, thúc quan màu vàng như phát ra ánh sáng chói mắt.
Có điểm nào kém Khang Vương?
Nét mặt Nhàn Phi hoảng hốt, thật ra Khang Vương mới là… không chỗ nào bằng ngươi.
Nhàn Phi cúi đầu gảy dây đàn hai cái, chưa trả lời câu hỏi của đế vương trẻ
tuổi, mà chuyển đề tài: “Người trong lòng của Hoàng Thượng không phải
thần thiếp, vì cớ gì nhất định muốn thần thiếp trở thành một trong tứ
phi.”
“Trẫm biết, trên đời này cũng sẽ không có người trong lòng trẫm.” Thiệu Tuyên Đế nheo mắt lại, hắn không cần người trong lòng, ngay cả thiên hạ này
cũng là của hắn, hắn cần gì thứ gọi là người trong lòng. Nhàn Phi vô tâm với hắn, huống hồ lúc trước còn từng thích Khang Vương, hắn tuyệt đối
sẽ không thích nữ nhân đối với mình tình cảm không tinh khiết, vì vậy
Nhàn Phi đương nhiên cũng không phải người trong lòng của hắn.
“Hoàng Thượng chỉ chưa gặp mà thôi.” Nhàn Phi nhắm mắt lại.
Nếu gặp rồi, sợ rằng những lời này nói không nổi. Giống như nàng, rõ ràng
tự cho rằng thích Khang Vương, đến khi thấy Thiệu Tuyên Đế lần đầu tiên
lại… tim đập như nai con.
Loại cảm giác này, làm thế nào cũng nói không rõ, nói không rõ cũng cắt không được.
“Nếu thật sự có một nữ nhân như vậy, Hoàng Thượng nhất định sẽ đặt nàng
trong lòng, thậm chí hận không thể cho nàng cả thiên hạ, giống như Tiên
Đế…” Nhàn Phi nói đến đây liền ngừng, câu nói tiếp theo không cần ra
khỏi miệng hai người đều hiểu ý.
An Đức Lễ nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn lui về sau một bước, thân thể càng co ro hơn.
Nhàn Phi nương nương này đúng là người không thể coi thường. Chuyện của Tiên Đế cùng đương kim Thái Hậu có thể tùy tiện nói ra chắc?! Dù ngài muốn
nói cũng chờ chúng nô tài không ở đây rồi hãy nói chứ… Nhàn Phi nương
nương, nô tài có khi nào quên mang lương tháng cho ngài không?