Mấy ma ma “có khả năng” từ ngoài cung tới, vừa đặt chân vào Chiêu Dương
Cung đã khoa tay múa chân với cung nhân. Thời gian này cung nhân Chiêu
Dương Cung có thể nói là lòng người hoảng sợ, ngay cả Đại cung nữ như
Kim Chi cũng bị mắng nhiều lần.
Tay chậm rãi cời hương liệu, Kim Chi nhíu mày.
Những người này đều từ ngoài cung vào, hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa trong
cung, nàng vốn phải hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu, nay lại bị phái tới phòng ngoài, nhỡ may Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì nàng lại không ở trước mặt,
những ma ma này… sao hiểu được trình tự xử lý trong cung?
Cùng lúc đó, cách một hành lang, hai ma ma đứng mặt đối mặt, có điều hai người này “trùng hợp” gặp gỡ.
“A… Quế ma ma, nghe nói trước kia ngài từng phụng dưỡng Liên Quý Phi?” Ma
ma đứng bên phải khom người có vẻ cung kính, giọng nói cũng toát lên vẻ
hâm mộ.
Liên Quý Phi là nhất phẩm Quý Phi Tiên Đế sắc phong khi còn tại thế, cũng
chính là chức vị cao nhất ở trong cung ngoại trừ Hoàng Hậu cùng Hoàng
Quý Phi. Thật ra Liên Quý Phi không phải được sủng ái bao nhiêu, chỉ vì
liên tục sinh năm hoàng tử cho Tiên Đế mới được tấn phong nhanh như vậy, nếu không phải năm hoàng tử này lần lượt chết bệnh, Liên Quý Phi hẳn
cũng không mắc tật về tim, sớm rời nhân thế.
Nói đến chuyện này, vị Quế ma ma này là người cũ từng hầu hạ Liên Quý Phi,
sau khi Liên Quý Phi mất Quế ma ma được thả về tổ gia của Liên Quý Phi.
Liên Quý Phi chính là con gái Lô gia, bối phận đứng hàng bác của Hoàng
Hậu hiện nay.
Cho nên Quế ma ma được cha của Hoàng Hậu, Lô Quảng Tu lựa chọn, được cho là có địa vị cao nhất trong số ma ma đưa vào cung, Hoàng Hậu cũng rất tin
tưởng bà.
Quế ma ma gật đầu, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, vẻ mặt lạnh lẽo, nay ở Chiêu Dương Cung ai dám không nịnh nọt bà?
Gần đây Quế ma ma như sống trong hũ mật, bà chỉ cần cung kính trước mặt
Hoàng Hậu là đủ, dù sao thân phận cùng cái bụng của Hoàng Hậu rất quý
giá, về phần những người còn lại…
Xì, không đáng nhắc tới.
Ma ma đứng bên phải ngẩng đầu, nhìn mặt mũi chính là Tào ma ma ngày đó
theo dõi Ảnh Nhị Thập Cửu cuối cùng bị theo dõi lại. Nay nhờ quan hệ vào được Chiêu Dương Cung, lúc này bà đã đổi trang phục khác, thật sự giống ma ma hầu hạ trong Chiêu Dương Cung.
Tào ma ma giấu đi tia sáng dưới đáy mắt, cười tủm tỉm tiếp tục tạo quan hệ, “Ha ha, nghe nói gần đây Hoàng Hậu nương nương không có khẩu vị gì, nô
tỳ tự tay làm mấy loại mơ ngâm, chua ngọt ngon miệng, chi bằng để Hoàng
Hậu nương nương dùng thử xem?”
Đôi mắt tam giác của Quế ma ma đánh giá Tào ma ma từ trên xuống dưới, rồi
mới thản nhiên mở miệng: “Thân thể Hoàng Hậu nương nương quý giá, sao có thể ăn những thứ mơ các ngươi tự mình ngâm? Hoàng Hậu nương nương có
thai, tất cả đồ ăn phải do phòng bếp nhỏ sắp xếp, chưa tới lượt đám nô
tỳ các ngươi hiến ân cần.”
Nghe Quế ma ma nói chuyện không nể mặt Tào ma ma cũng không giận, chỉ cúi
đầu dạ thưa, “Trước kia nồ tỳ từng ngâm mơ cho không ít nữ nhân có thai, quả thật ăn rất ngon miệng, nô tỳ nghĩ nói không chừng Hoàng Hậu nương
nương cũng sẽ thích…”
“Được rồi, ta còn phải đi xem Hoàng Hậu nương nương, hiện giờ bên cạnh nương
nương không thể không có người, ngươi cũng mới tới? Đi theo phía sau
người khác nhìn đi, đừng nói huyên thuyên, trong cung này miệng không
khép lại đều sống không lâu.” Quế ma ma hiển nhiên rất muốn thể hiện
hiểu biết của mình về những cấm kỵ gần đây ở trong cung, lúc này đang
nghiêm trang dạy dỗ, quả nhiên còn biết làm giá hơn tần phi cấp bậc bình thường.
Tào ma ma vội vàng thưa dạ đáp lời, chỉ có hai mắt nhìn mặt đất là lòe lòe sáng…
Hoàng Hậu!
…
Quế ma ma đặt một đĩa bánh tuyết vân lên bàn, Hoàng Hậu đang nằm trên ghế
mềm chợp mắt, mấy ngày trước bụng nàng bắt đầu lộ ra, cho đến lúc này
nàng mới yên lòng. Xem ra phương thuốc kia tuy ít người biết nhưng thật
sự có tác dụng, thật sự khiến nàng có thai, không uổng công nàng vì
chuyện này đắc tội Hoàng Thượng.
Chỉ sợ Hoàng Thượng thật sự đã giận nàng, dù biết nàng có thai cũng chưa
từng tới thăm, suy nghĩ của Hoàng Hậu dần dần trở về. Nàng nào biết
Hoàng Thượng mà nàng tưởng đang giận nay đang cẩn thận từng li từng tí ở bên bảo bối nhà hắn, lấy đâu ra thời gian quan tâm mấy chuyện vớ vẩn
của nàng?
Chỉ cần nàng không nhảy nhót trước mặt Bảo Phi thì ước chừng Thiệu Tuyên Đế sẽ hoàn toàn quên Chiêu Dương Cung ở góc nào trong hoàng cung. So với
tình cảm lạnh nhạt mà đứa trẻ trong bụng Hoàng Hậu nhận được, “tiểu tử”
trong bụng Bảo Phi có thể nói hoàn toàn hưởng thụ tình thương của cha
“cấp bậc đế vương”, bên cao bên thấp rõ rành rành.
“Chủ tử đói bụng chưa ạ?” Quế ma ma ở trước mặt người khác thì kiêu ngạo, ở
trước mặt Hoàng Hậu lại cực kỳ dịu dàng, hầu hạ ai là theo thói quen của người đấy, mười điểm kinh nghiệm, cho nên Hoàng Hậu dùng bà thuận tay,
một số thường thức về mang thai cũng trực tiếp hỏi Quế ma ma.
Hoàng Hậu khoát tay áo: “Để đấy đi, bản cung không có khẩu vị.”
Quế ma ma nhìn sắc mặt Hoàng Hậu, nói ra thì Hoàng Hậu vốn cũng là một giai nhân thanh lệ, có điều nay Hoàng Thượng không đến Chiêu Dương Cung,
Hoàng Hậu lại có bầu cũng lười để ý dung nhan, sắc mặt trắng bệch đáng
sợ.
Thân là Hoàng Hậu, thứ đại bổ Phủ Nội Vụ đưa tới không ít, nhưng Hoàng Hậu
không biết vì sao cứ ăn vào là nôn ra, ngẫu nhiên có ngày tâm trạng tốt
ăn nhiều chút sắc mặt mới hồng hào hơn… Có điều ngày hôm sau sẽ trở lại
nét mặt trắng bệch ban đầu.
So với sinh bệnh càng giống bị “thứ” gì đó hút mất tinh khí.
Quế ma ma mịt mờ nhìn qua bụng Hoàng Hậu, bà luôn cảm thấy cái thai này của Hoàng Hậu không bình thường, có điều không bình thường ở chỗ nào thì bà nói không rõ.
Rất kỳ quái!
“Chủ tử cố dùng chút điểm tâm đi, không ăn gì không được, dù sao tiểu hoàng
tử còn ở trong bụng ngài, ngài không ăn tiểu hoàng tử sống sao được?” Dù sao không phải ba tháng đầu, hiện giờ thai nhi không chỉ hấp thụ từ cơ
thể mẹ mà còn cần dinh dưỡng từ bên ngoài.
Hoàng Hậu hiển nhiên cũng hiểu điều này, nàng nhìn thoáng qua điểm tâm bình
thường rất thích, cong ngón tay tao nhã tùy ý nhéo một miếng, điểm tâm
vào miệng liền tan, ăn như thức ăn lỏng, Hoàng Hậu nhịn cơn buồn nôn ăn
vài miếng, bỗng cảm giác buồn nôn mãnh liệt trào lên, điểm tâm vừa ăn
vào tức khắc nôn ra toàn bộ.
Quế ma ma vội vàng giơ chậu lên, mày nhăn lại. Tuy nôn nghén là bình thường nhưng Hoàng Hậu nôn thế cũng quá lâu thì phải? Đây… Thật sự là nôn
nghén?
Hoàng Hậu không ăn được Quế ma ma cũng không có tâm tư khuyên nữa, khi thu
dọn chậu bỗng nhớ tới ma ma tình cờ gặp trên hành lang, hình như nói mơ
tự ngâm có thể mở khẩu vị?
Quế ma ma do dự, nếu dùng mơ của ma ma kia, xảy ra chuyện gì bà không gánh
được, có điều nếu Hoàng Hậu vẫn tiếp tục thế này khó bảo đảm vị trí của
bà không bị những người khác thay thế!
Đấu tranh giữa các ma ma cũng rất kịch liệt, chỉ cần vô ý một cái có thể dễ dàng thất sủng trước mặt Hoàng Hậu, vạn lần không thể khinh thường! Năm đó khi hầu hạ Liên Quý Phi bà đã có giác ngộ này.
Ngày hôm sau, khi Tào ma ma đang định tiến cử lần thứ hai thì Quế ma ma tự
mình tới tìm, hai mắt Tào ma ma sáng ngời, bà đã biết trước Quế ma ma
này… chính là người dễ tiếp cận Hoàng Hậu nương nương nhất trong Chiêu
Dương Cung!
“Thứ hôm trước ngươi nói thật sự có tác dụng chứ?” Quế ma ma đi thẳng vào vấn đề.
Tào ma ma không nói nhiều, trực tiếp lấy một cái bình ra từ dưới giường,
cẩn thận mở nắp, trong đó là một vò mơ ngâm, quả nào quả nấy to tròn
mọng nước. Lần đầu tiên Quế ma ma thấy mơ ngâm như vậy, trước kia chỉ
thấy phơi nắng khô cong, mùi vị tạm được nhưng ăn nhiều dễ ngán.
“Mơ ngâm này nhìn có vẻ tươi mới.”
“Đây là tay nghề của một mình nô tỳ, người khác cũng không học được, để phụ
nữ mang thai ăn là không gì tốt hơn, không tin Quế ma ma có thể nếm thử
trước.” Tào ma ma thành thật nói rõ ngọn ngành.
Quế ma ma lấy ra hơn mười quả để vào bát, thản nhiên nói: “Ta lấy đi cho
phòng bếp nhỏ xem trước, nếu không có vấn đề gì sẽ để Hoàng Hậu nương
nương nếm thử, nếu Hoàng Hậu nương nương thích sẽ không thiếu phần
thưởng cho ngươi.”
“Aizz, nô tỳ không dám nhận thưởng, có thể giúp chút chuyện là tốt rồi.” Tào ma ma liên thanh xua tay.
Quế ma ma thầm cười lạnh một cái, mụ già thật thà này đứng là đồ ngốc, ngay cả cơ hội thăng chức cũng không cần, thôi, nếu Tào ma ma này không cần
thưởng thì bà chiếm hết cho rồi.
Xong việc, Tào ma ma nhìn bóng lưng Quế ma ma chậm rãi nở một nụ cười.