Hệ Thống Sủng Phi

Chương 8

Quy củ thị tẩm khiến Yến An Quân nghe to cả đầu, cũng may phần lớn nàng có thể hiểu được, đơn giản là hầu hạ Hoàng Thượng thế nào cho tốt, mặc quần áo cho Hoàng Thượng thế nào, cả chuyện thị tẩm rốt cuộc là chuyện gì, sau đó một cung nữ nghiêm mặt nhét cho nàng một quyển sách, nàng mở ra nhìn lập tức đỏ mặt tía tai.

Thì ra cung phi trước khi thị tẩm cũng phải xem đông cung đồ?

Nàng không khỏi nhớ tới hai vị phi tử đầy hương vị thư hương trong hậu cung của Hoàng Đế – Nhàn phi cùng Tĩnh phi, lẽ nào hai người như vậy cũng xem đông cung đồ?

Đối với nghi vấn của nàng, Lộc Nhi lại có vẻ tương đối hiếu kỳ: “Tiểu Chủ, bí hí đồ này mà một phần của thi thư, Nhàn Phi nương nương cùng Tĩnh Phi nương nương đương nhiên đã xem từ lâu rồi, hay là… Tiểu Chủ không hiểu thị tẩm thế nào?” Bí hí đồ chính là đông cung đồ, chỉ là cách gọi của cổ đại khác hiện đại thôi.

Yến An Quân gật đầu, nàng quả thật không có nhiều nghiên cứu về thị tẩm. Nhưng mà… vật lộn thực chiến thì nàng xem không ít, không biết cái này có tính không?

Lộc Nhi hít một hơi khí lạnh, vừa đẩy nàng vào phòng tắm vừa hoảng sợ nói: “Tiểu Chủ tranh thủ lúc này xem nhiều chút đi, đừng để đến lúc đó lại quên phải làm thế nào.”

Yến An Quân cầm đông cung đồ, mở ra nhìn một chút, một nam một nữ nâng cái mông ấn cái lưng, nam tử dùng sức đụng về trước, nữ tử vòng eo quả thật thon thả, dáng người rất đẹp, có điều biểu cảm lại quá cứng nhắc. Nàng xem hai trang liền hết hứng, đông cung đồ cổ đại thật sự bảo thủ, quả nhiên xem cũng như không.

Nàng đặt đông cung đồ sang một bên, ngâm mình trong nước bắt đầu dùng điểm, trước mắt lập tức hiện ra một cái bảng tư liệu nửa trong suốt mới.

Độ mềm dẻo thân thể: 28 [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]

Độ da thịt nhẵn mịn: 59 [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]

Độ giọng nói nhu mỹ: 39 [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]

Độ dáng người mê hoặc: 65 [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]

Độ thân mật mục tiêu: 9 [Mục tiêu cuối cùng: câu được con rồng vàng]

Điểm mị lực còn lại: 0 (có thể phân phối )

Phần thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan, Thẻ Biết Trước.

Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 0% (đang trong công tác thống kê…)

Lần này không dùng thùng mà tắm trong một cái bể rất lớn, phía trên mặt bể mạ vàng rải đầy hoa hương cửu, Yến An Quân đẩy cánh hoa ra vươn tay lên, da thịt ngâm nước non mềm trắng nõn như da em bé. Không lâu sau, cung nữ nối đuôi nhau vào đều mặc quần áo vải lụa mỏng, trên tay cầm dầu thơm, Lộc Nhi theo sát, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, rồi thoáng chốc mở to hai mắt.

“Tiểu Chủ… Ngài… Ngài…” Nàng ghé sát vào Yến An Quân, cẩn thận nhìn gương mặt bị hơi nước làm đỏ lên, nghi hoặc nói: “Không nhìn nhầm, đúng là Tiểu Chủ, sao lại thay đổi thế này?”

“Thay đổi cái gì?” Yến An Quân nghe mà như lạc trong sương mù.

Lộc Nhi chống má suy nghĩ một lát: “Chính là, nếu nói trước kia là nụ hoa chưa nở, thì giờ nở rồi.”

Nàng cau mày suy nghĩ, cố gắng tìm một từ để hình dung: “Không thể sánh bằng.”

Yến An Quân vuốt mặt nước, cánh hoa tan ra, nàng thấy rõ gương mặt mình dưới nước. Gương mặt này… Quả thật xinh đẹp hơn nhiều, vẻ mũm mĩm trẻ con đều biến mất, đôi mắt vừa to vừa sáng, cánh môi căng mọng kiều diễm, tuy vẫn dựa theo cơ sở của gương mặt trước nhưng quả thật như lời Lộc Nhi nói, không thể sánh bằng.

Chẳng lẽ thêm điểm ở một hạng mục nào đó trên hệ thống là bao gồm cả bề ngoài?

Chỉ là, trong một đêm thay đổi nhiều như vậy có bị người ta nghi ngờ không?

Lộc Nhi gục đầu xuống: “Thì ra trước nay Tiểu Chủ vẫn che giấu dung nhan, chỉ là… Tiểu Chủ nghe nô tỳ một câu, vinh sủng ngày sau của Tiểu Chủ chỉ dựa vào ngày hôm nay, tốt nhất đừng che nấp dung mạo này. Theo nô tỳ thấy, Tiểu Chủ còn đẹp hơn vị Công Chúa Đoan Mộc kia không ít, nhất định có thể được Hoàng Thượng thương tiếc, sủng ái.

Nàng mấp máy môi, chỉ “ừ” một tiếng. Thật ra, nàng muốn nói đây chỉ là ngoài ý muốn, nàng hoàn toàn không dùng loại kỹ thuật hóa trang nào để che dấu sắc đẹp.

Trước mặt Hoàng Đế đương nhiên phải bày ra những mặt tốt nhất, điều này nàng hiểu.

Tắm cánh hoa xong lau người, Yến An Quân dù có chút xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm từ trong nước đứng lên. Chẳng phải là trần truồng thôi sao? Bị cung nữ nhìn cũng không mất miếng thịt nào. Cũng may nàng chỉ cần phơi ra một lúc, ba cung nữ lập tức giúp nàng lau khô thân mình.

Một cung nữ than: “Làn da của Tiểu Chủ thật đẹp.”

Yến An Quân nhéo gương mặt ngâm tắm trắng mịn một cái, quả thật là non mịn hơn không ít, nàng nhớ mục tiêu cuối cùng của độ da thịt nhẵn mịn là da như sữa bò, nay xem ra nhất định sẽ không mọc lông bò toàn thân, mà trắng nõn như sữa bò thôi…

Thời gian thị tẩm tuy nói là buổi tối, thật ra năm, sáu giờ chiều đã phải xuất phát.

Lúc này ánh sáng vừa tắt, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, ánh trăng còn chưa lên, phía sau nàng mọi người vội vội vàng vàng búi tóc cho nàng. Nói đến búi tóc cũng rất chi là nhiều chuyện phải để ý, trên đầu không thể mang quá nhiều trang sức, nhiều lắm chỉ dùng một cây trâm cố định toàn bộ tóc lên thôi.

Da đầu nàng bị kéo căng, trên người chỉ mặc sa y nửa trong suốt, may là trên đường đi còn có áo choàng rộng che đậy thân thể. Tú Ngọc Cung cách Dưỡng Tâm Điện rất xa, gần như đi ngang qua nửa hoàng cung, nàng cầm đèn cung đình tận lực bước nhanh, một đám cung nữ phía sau nàng cũng hơi tăng tốc.



Bên trong đèn tường cửu long phát ra mấy bông hoa lửa “tách tách”, tấu sớ nội thị thu tới chất đống trên bàn, Thiệu Tuyên Đế vẻ mặt lạnh lùng, chấm mực Tiểu An Tử đã mài sẵn, chấp bút viết vài chữ rồi ném tấu chương trong tay sang một bên, cau mày bực bội không ra tiếng.

Khi phê duyệt tấu chương hắn chưa bao giờ nổi giận, thế nhưng nếu thật sự tức giận sẽ tự mình hờn dỗi, không nói câu nào.

Khang Quảng Lăng này không thể tin, xem ra nên đổi người khác!

Trước kia cho rằng người này có học thức, nhân phẩm coi như tốt, không ngờ làm quan liền bắt đầu lộ bộ mặt thật, yêu tiền tài chút không sao, hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt, nhưng nay ngay cả bạc triều đình phát cứu trợ thiên tai cũng dám tham ô hơn một nửa, coi như lột mũ cánh chuồn trên đầu xuống cũng không quá đáng.

Đèn tường cửu long lại vang lên một tiếng “tách”.

Sắc mặt Hoàng Đế từ hờn dỗi biến thành tái mét.

Tiểu An Tử cẩn thận thay đổi một chén trà: “Hoàng Thượng, trắc điện đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay có cần Yến Tiểu Chủ thị tẩm nữa không ạ?”

Thiệu Tuyên Đế nao nao, xoa huyệt thái dương: “Là cô con gái của Yến Đạo Bình phải không? Tên là gì?”

“Chuyện này nô tài cũng biết một chút, Yến Tiểu Chủ tục danh là An Quân.”

Thiệu Tuyên Đế từ ghế rồng vàng ròng đứng thẳng dậy, trực tiếp đi vào cửa hông Dưỡng Tâm Điện: “Không tệ, cái tên rất hay.” Nhớ tới ngày kia ở thành Kiều Châu, nữ tử đúng giữa tướng sĩ của hắn như một cây thược dược, quả thật có thể nhận cái tên này.

Tiểu An Tử thổi tắt đèn tường cửu long, vội vã chạy chậm theo Hoàng Thượng nhà mình.

Giao mùa xuân hạ, dù gió thổi tới cũng là gió mát, Thiệu Tuyên Đế vừa nhìn những chuyện xấu xa trên tấu chương xong, lúc này trong lòng càng bực bội, mặt lạnh đi trên hành lang.

Dưỡng Tâm Điện chia làm chính điện, nội điện cùng trắc điện.

Khi Hoàng Thượng gọi thị tẩm, tất cả phi tử đều trực tiếp vào trắc điện chờ.

Thiệu Tuyên Đế mặc một thân màu vàng rất bắt mắt, Lộc Nhi từ xa đã thấy, vội vã kéo nàng: “Tiểu Chủ, nhất định đừng căng thẳng, Hoàng Thượng tới ngay rồi, ngài còn nhớ động tác trên bí hí đồ không?”

Yến An Quân thấy trán nàng vã mồ hôi, trong lòng không khỏi buồn cười.

Động tác trên đong cung đồ kia nếu dùng thật là hỏng, hình ảnh trúc trắc như thế thực hiện chắc cũng chẳng có cảm giác gì. Trong lòng nàng nghĩ vậy, ngoài mặt lại không hiện ra, chỉ đành xấu hổ gật đầu: “Sẽ không quên.” Tuyệt đối sẽ không quên những AV kinh điển đã làm bạn với nàng nhiều năm.

Áo choàng trên người nàng đã bị cởi ra từ lâu, một nửa tóc đen buông trên vai, khi nàng còn đang băn khoăn có nên cầm ấy quyển sách giả bộ làm nữ thanh niên văn nghệ hay không, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân, sau đó là tiếng quỳ xuống dập đầu, nàng vội vã xoay người cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tỳ thiếp bái kiến Hoàng Thượng.”

Một đôi giày màu đen thêu chỉ vàng xuất hiện trước mặt, sau đó một đôi tay vươn tới, âm thanh lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu: “Dậy đi.”

Yến An Quân xấu hổ đỏ mặt, đặt tay vào bàn tay to lớn của người trước mặt, bàn tay lập tức bị bao vây bởi cảm giác ấm áp. Khi chậm rãi đứng dậy, nàng nhân cơ hội nhìn hắn một cái, lần thứ hai xác định anh chàng này chất lượng rất tốt, mặc kệ là đôi mày kiếm, cái mũi cao thẳng hay đôi môi mỏng hơi mím lại đều cực kỳ hợp thẩm mỹ quan của nàng.

Đêm đầu tiên cho người đàn ông thế này, không tính lỗ vốn…

Thiệu Tuyên Đế nhìn nữ tử trước mặt, không hiểu sao luôn cảm thấy hình dáng nàng giữa sáng và tối nay có chút bất đồng, lúc này tiểu mỹ nhân như bông thược dược nở rộ, dưới ánh nến chói mắt càng xinh đẹp động lòng người.

Bàn tay nhỏ bé trong tay hắn trắng mịn đến khó tin, nếu không thật sự nắm lấy, chỉ sợ hắn sẽ không cho rằng trên đời có làn da đẹp như thế. Quả thật hơn xa những cung phi khác, thậm chí công chúa như Đoan Mộc Quân cũng không bằng.

Thiệu Tuyên Đế trong lòng động đậy, cánh tay dài vươn ra liền ôm tiểu mỹ nhân vào lòng, hít sâu một hơi sau tai nàng, trầm giọng nói: “Đã học được hầu hạ trẫm thế nào chưa?”

Yến An Quân không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, đành gượng gạo nói: “… Học rồi ạ.”

Thiệu Tuyên Đế cười nhẹ một tiếng, dường như thấy một thân thoải mái của nữ nhân này ngay cả cảm giác bực bội khi xem tấu chương vừa nãy cũng tiêu tán không ít, chỉ cảm thấy bất luận là xúc cảm hay hương vị đều tốt đến thần kỳ.

“Nếu học được rồi thì thực hành đi.” Thiệu Tuyên Đế dựa lên giường: “Hôm nay trẫm không muốn động, ngươi tới đi.”

Ngươi có thể lười thêm một chút nữa không?!

Yến An Quân trong lòng dương nanh múa vuốt hận không thể cào nát bộ mặt tinh xảo của vị Hoàng Đế này. Ngươi bảo một thiếu nữ ngây thơ chủ động xoa xoa nắm nắm ngươi? Ngươi quá là vô lương rồi!

Nàng cố gắng nhắc bản thân bình tĩnh, coi như xem một bộ phim thôi, không có gì hết. Hai tay nàng vịn lên cổ hắn, vừa cởi nút áo hắn vừa khiêu khích như có như không, một nút, hai nút… Đầu ngón tay nàng cách áo trong lơ đãng lướt qua điểm đỏ trên ngực hắn, hài lòng cảm thấy hô hấp người đàn ông phía trước thay đổi.

“Ngươi cố ý.” Thiệu Tuyên Đế cầm bàn tay nhỏ đang làm loạn của nàng, không đổi sắc nhìn nàng: “Ngươi quá chậm, trẫm giúp ngươi.” Dứt lời, hắn khiêng nàng đặt lên giường, sa mỏng mềm nhẹ bị xé nát, chà đạp không ra hình thù, bộ váy áo vốn nửa trong suốt nay ngay cả che đậy cơ bản nhất cũng không được.

Cảnh xuân trước ngực nàng hiện hết, vì độ dáng người mê hoặc đã tăng đến 65 điểm nên hai đoàn bạch ngọc nho nhỏ đã biến lớn khách quan hơn, loại mê hoặc mơ hồ này là vô hình.
Bình Luận (0)
Comment