Thiệu Tuyên Đế suy nghĩ rất lâu cuối cùng quyết định giấu Yến An Quân, cho
đến khi hắn xuất chinh rồi An Đức Lễ mới nơm nớp lo sợ chạy tới nói cho
Yến An Quân, nay Thiệu Tuyên Đế không ở hoàng cung, Yến An Quân đương
nhiên thành chủ tử hàng đầu của hắn.
Yến An Quân nhíu mày, nếu trên người Thiệu Tuyên Đế có Hồi Hồn Đan nàng
tặng thì không sao, nhưng viên Hồi Hồn Đan này rõ ràng đã bị hắn đút cho nàng, hiện giờ trong tay nàng không còn viên thứ hai. Nàng tin năng lực dẫn binh của Thiệu Tuyên Đế sẽ không kém Tô Văn Ca, trong cung còn vợ
còn con, hắn nhất định không sơ suất khiến mình gặp nguy hiểm, nhưng
trên chiến trường nhiều chuyện không ai ngờ tới, ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì?
Mấy ngày liên tiếp, Yến An Quân không cho An Đức Lễ sắc mặt hòa nhã.
Thiệu Tuyên Đế đi rồi nhưng thủ hạ của hắn còn ở đây, Yến An Quân hoàn toàn
trút hết giận dỗi với Thiệu Tuyên Đế lên An Đức lễ. Tuy nói trước với
nàng cũng không giải quyết được gì, nhưng giấu giếm thế này khiến người
ta bốc lửa giận. Sợ nàng lo lắng? Lẽ nào người đi rồi nàng sẽ không lo
lắng?
An Đức Lễ đau khổ… Hoàng Thượng à, nô tài ở bên này gánh tội thay ngài,
không cầu ngài ban cho cái gì, chỉ mong ngài sớm quay về là được.
Tiến trình thăng cấp của hệ thống mất một thời gian, cho đến ngày thứ sáu
sau khi Thiệu Tuyên Đế xuất chinh mới chập rãi lên tiếng nhắc nhở.
[Tinh! Hệ thống đã mở tầng thứ hai, mời người chơi chú ý kiểm tra xác nhận.]
Yến An Quân nhìn màn hình trước mặt, góc bên phải có một cái nút viết tầng
thứ hai, nàng bấm xuống. Nếu mỗi hạng mục ở tầng thứ nhất đều phải đạt
được một trăm điểm mới có thể mở tầng thứ hai, dựa theo loại quy cách
rắc rối này, trình tự bên trong tầng thứ hai nhất định sẽ càng biến
thái.
Yến An Quân thu tay, lẽ nào còn nhiệm vụ gì? Tầng thứ nhất là thăng cấp
thành sủng phi, vậy tầng thứ hai… chỉ còn một năm hệ thống sẽ thoát ly,
lẽ nào nó còn trò gì mới?
[Tinh! Người chơi đồng ý mở tầng thứ hai, nhận được quyền cao cấp.]
Kim đồng hồ trên màn hình quay ba vòng ngược chiều, ở giữa bỗng nứt ra, Yến An Quân ghé qua nhìn chỉ thấy bên trong đen nhánh, rồi một luồng sáng
trắng tuôn ra, một dãy kệ giống giá sách bỗng hiện ra trước mắt. Gần như ngay từ ánh mắt đầu tiên Yến An Quân đã trông thấy “Đoái Hoán Tinh”
giống như đúc thứ hệ thống đã thưởng, nhìn xuống dưới còn thấy niêm yết
giá… Mười vạn điểm?!
-_-|||
Nếu trước khi nộp thuế nàng còn mua được, nay đã nộp gần ba vạn tiền thuế,
nàng căn bản mua không nổi, lại còn… bên dưới những vật phẩm này còn
niêm yết giá?
Rốt cuộc hệ thống tầng thứ hai là cái gì…
[Tinh! Người chơi thành công tiến vào hệ thống tầng thứ hai: hệ thống siêu
thị. Đánh giá hữu nghị: đi qua đừng bỏ quá, người chơi có thể sử dụng
điểm mị lực để đổi vật phẩm nhé ~]
Thì ra là hệ thống siêu thị!
Yến An Quân toát mồ hôi, nhưng mười vạn điểm mới mua được một viên Đoái
Hoán Tinh… Vật phẩm đắt nhường này, cái siêu thị này thật sự bình thường chứ? Yến An Quân tiềm thức cảm thấy thứ hệ thống thưởng nhất định là rẻ nhất siêu thị này, không ngờ nhìn tiếp xuống mới phát hiện chỉ có “Đoái Hoán Tinh” này là tới mười vạn điểm, những thứ còn lại đều dưới mười
vạn điểm. Ví dụ như Hồi Hồn Đan là ba vạn điểm, Thẻ Biết Trước là hai
trăm điểm, Thẻ Hiểu Rõ là một trăm điểm, Thẻ Thánh Mẫu là năm mươi điểm, Thẻ Giữ Thai cũng là năm mươi điểm…
Đối chiếu một lượt những vật phẩm hệ thống từng thường, Yến An Quân phát
hiện “Đoái Hoán Tinh” cùng Hồi Hồn Đan là cần nhiều điểm mị lực nhất.
Điều này khiến nàng không khỏi nhớ tới công dụng của Đoái Hoán Tinh nhìn thấy trong tư liệu lúc trước: Đoái Hoán Tinh (có thể đổi ở hệ thống
tầng thứ hai), nói cách khác có thể đổi thứ này lấy những vật phẩm khác
trong siêu thị của hệ thống tầng thứ hai?
Nhưng thật sự có người ngu đến mức dùng Đoái Hoán Tinh giá trị mười vạn điểm để đổi vật phẩm thấp hơn mười vạn sao?
[… Sở dĩ Đoái Hoán Tinh cần nhiểu điểm mị lực như vậy là vì nó có thể biến thành bất cứ cái gì ngươi muốn, cho dù là thứ siêu thị không có. Sức
sáng tạo này không có bất cứ vật phẩm nào có.]
Xem ra Đoái Hoán Tinh rất lợi hại… Yến An Quân dùng đầu ngón tay gõ cằm suy nghĩ một chút, quyết định đem nó áp đáy hòm. Công hiệu thần kỳ như vậy
nhỡ ra gặp chuyện gì cũng có thể giải quyết rất nhanh.
Bây giờ nàng còn 70120 điểm mị lực để dùng, tuy có thể mua được hầu hết
nhưng không cần phải dùng hết ngay tức khắc. Điểm mị lực nhìn có vẻ
nhiều, thật ra đến lúc cần có khi không đủ dùng, ví dụ như Hồi Hồn Đan,
một viên mất ba vạn điểm, mua hai viên đã hết điểm mị lực rồi.
…
Nơi cách đô thành hơn trăm dặm, quân sĩ giáp đen thẳng hàng tiến lên, ngựa
chạy phía trước tuy bước đi không đồng đều lại càng chấn động lòng
người. Quân sĩ trùng trùng điệp điệp lưu động, Mã Thế An nắm chặt cương
ngựa, kẹp bụng ngựa chạy tới giữa đội ngũ, cho đến khi tới gần mới kéo
dây cương, Mã Thế An ôm quyền hành lễ: “Hoàng Thượng.”
“Chuyện gì?”
“Phía trước có nguồn nước, có cần quân đội dừng lại nghỉ ngơi không ạ?”
“Đây là nơi nào? Nguồn nước ở đây có bơi qua được không?”
“Bẩm Hoàng Thượng, nơi này tên thành Bồ. Nguồn nước ở đây không phải đầu nguồn, nhưng thần vừa đã thử, có thể yên tâm uống.”
Thiệu Tuyên Đế nheo mắt nhìn trời một chút, lúc này phía chân trời có chút mù mịt, không khí mang theo hơi nước. Hắn ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm dây cương, một tay nâng lên trầm giọng nói: “Dừng quân đợi lệnh, cắm
trại ở dòng nước phía trước.”
“Vâng!” Mã Thế An hành lễ xong lại thúc ngựa chạy về trước, vừa chạy vừa hô to: “Hoàng Thượng có lệnh, cắm trại bên dòng nước phía trước!” Sau đó bốn
năm quân sĩ trạm gác hô lên, thay nhau lướt qua hắn ngăn lại quân đội
phía trước. Cũng may không phải mùa đông, thời tiết lại không nóng bức
như mùa hè, ra quân lúc này không gian nan như mọi người tưởng.
Thiệu Tuyên Đế đoán không sai, tới chạng vạng thành Bồ liền đổ một trận mưa,
cũng may trong doanh địa đã trữ đầy nước, lúc này không cần lo lắng nữa. Thiệu Tuyên Đế giẫm lên cánh hoa đầy đất, ánh mắt nhìn về phía một đống lửa vừa đốt lên trong doanh địa, ánh lửa tản ra như ấm lòng người.
Hắn lấy từ trong lòng ra một cái túi nhỏ màu vàng nhạt, phía trên thêu một
con rồng vàng, châm pháp có chút non nớt lại thấy được người thêu rất
nghiêm túc. Khóe môi Thiệu Tuyên Đế nhếch lên, để sát hà bao vào gần mũi ngửi huân hương phía trên, trong lòng chậm rãi an ổn.
Lại một đội tuần tra đi tới hành lễ.
Xa xa bỗng truyền tới một trận tiếng động nhỏ. Vành tai Thiệu Tuyên Đế hơi nhúc nhích, gọi mấy người quân sĩ tới trước nhìn xem. Nơi đây coi như
vùng hoang vu dã ngoại thành Bồ, vì sao gần đây lại có người gây ồn ào?
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, sự khác thường tất có kỳ quái, hắn không tin việc này chỉ là trùng hợp.
“Hoàng Thượng, là một cô nương.”
Hai quân sĩ đi thăm dò nâng một cô nương nhìn như bị dầm nước mưa đi vào,
nữ nhân này sắc mặt tái nhợt, trên vai còn có vết máu. Khi quân sĩ đặt
nàng ta xuống đất, Thiệu Tuyên Đế cúi đầu nhìn, chỉ thấy nàng ta hơi
nhăn mày, dáng vẻ từ từ nhắm hai mắt lại không khác gì Bảo Phi tại bãi
săn khi đó.
Nhìn người có diện mạo tương tự đến thế… Ở đây không ai nhìn thấy, trên mặt Thiệu Tuyên Đế càng giá lạnh.
Người Tây Cương thật sự coi hắn là đồ ngu à? Hay cho rằng hắn trước nay ham
mê mỹ sắc, không phân rõ mật thám là Bảo Phi hay kẻ khác? Về dung nhan,
Bảo Phi hắn đương nhiên yêu cực, nhưng những kẻ này hẳn chưa từng thấy
Bảo Phi ở thành Kiều Châu khi đó mới đúng? Người kia chỉ có thể coi như
thanh tú, dù nàng không nảy nở, vẫn luôn là hình dáng kia hắn cũng sẽ
yêu nàng đến tận xương tủy.
Loại chuyện này người ngoài không nhìn thấu, chính hắn lại rất rõ ràng.
Nữ nhân trên mặt đất dù có đẹp cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.
“Nghiêm khắc trông giữ cho trẫm, không cho phép cô ta rời khỏi doanh trướng một bước. Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, Triệu Đốc, ngươi tự mình
thẩm vấn cô ta, nhất định phải cho trẫm một câu trả lời thuyết phục về
thân phận của cô ta.” Thiệu Tuyên Đế xoay người rời đi.
“Vâng.”
Phó tướng được gọi là Triệu Đốc khom người đáp lại, sau đó chậm rãi đi tới
gần cô gái kia, đến khi nhìn rõ diện mạo nàng cũng không khỏi giật mình
than thầm một tiếng. Khi phong Hậu hắn cũng ở trong triều, lúc này thấy
cô gái kia sao không biết Hoàng Thượng đang nghĩ gì. Gần như ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã nhận định người này do Tây Cương phái đến không thể nghi ngờ.
Triệu Đốc ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt tái nhợt do bị thương, vạch một lọn
tóc của nàng ra, cẩn thận sờ phía sau tai nàng ta, lông mày hắn dần nhíu lại.
Làm thế nào lại… không có?