[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 43

Mọi chuyện sau đó cũng không có gì đặc biệt, trừ Nguyệt Sa thì cũng chỉ còn lại Từ Lãm, phong chủ các phong còn lại đều chết cùng chưởng môn. Bạch Xà được đội cứu viện trói lại như cái bánh chưng rồi quẳng đi cho cục khác quản lý, thế giới được sửa chữa, lấp các lỗ hổng và cải tạo, tiếp tục sinh tồn.


Bên phía quân đoàn ma tộc thì đã rút binh, Thiên Ma Đế biến mất tăm, Lăng Vĩ bị Nguyệt Sa giết chết, về sau thế giới được trùng kiến lại.


Ở trong Tinh Hải, Đường Hi nhận ra cô không có việc gì làm, ngây ngốc ở đây cũng rất nhàm chán.


Vẫn là đi làm nhiệm vụ thôi.


"1802, ta muốn chọn nhiệm vụ."


Giao diện nhiệm vụ xuất hiện, cô lướt xuống xem xét nhiệm vụ cấp D, thấy đâu đâu cũng là nhiệm vụ công lược, không biết phải nói gì.


Công lược a, cô mới không muốn vướng vào mấy chuyện tình cảm loạn thành một đoàn đó, tình cảm là thứ phiền phức nhất trong khi làm nhiệm vụ.


Đường Hi tìm thấy một nhiệm vụ tương đối đơn giản. Vui vẻ vụt qua trong nháy mắt, cô còn chưa kịp nhấn chọn thì bỗng bị ném lên không trung, trời đất đảo lộn một vòng lớn, Đường Hi choáng váng rơi ầm xuống.


WTF?!!!


Cảm giác linh hồn bị áp bách cực kì quen thuộc.


Mẹ nó xuyên rồi?!!


Cô cố mở ra hai mi mắt nặng trịch, Đường Hi bật dậy khỏi giường, giương mắt nhìn ngó xung quanh.


Đây là một gian phòng nhỏ, gian phòng này tựa hồ dùng ngọc khí chế tạo, ngay cả khung giường cũng làm bằng ngọc chất, khắp nơi tản mát một loại nhũ bạch sắc huỳnh quang trắng muốt.


Đường Hi nhìn xuống cổ trang dưới thân mình, khóe miệng co rút.


Cô rốt cuộc...đang ở chỗ quái nào?!!!!


Đường Hi sa sầm mặt mày liếc nhìn nơi cô vừa xuyên tới, mỉm cười.


"1802, ngươi ra đây đi, ta hứa sẽ không đánh ngươi."


1802 phỉ nhổ, nó làm gì có thực thể, kể cả có cũng không ngu mà chạy ra!


[...Không phải lỗi của tôi. Đây là nhiệm vụ chỉ định của Tổng bộ.]


Má nó!


Lại là nhiệm vụ chỉ định, cô còn không có cơ hội lựa chọn nhiệm vụ.


Nhân quyền đâu a?!


Ta muốn nộp đơn đi kiện!!!


1802 ôn hòa an ủi.


[Cô không cần bi quan như vậy, nhiệm vụ lần này của cô chỉ là sửa chữa vị diện mà thôi, không khó khăn.]


Đường Hi nheo mắt, "Sửa chửa vị diện?"


[Đúng vậy. Lần này không phải thực hiện nguyện vọng của người ủy thác, cô được điều đến để bổ sung và hỗ trợ vị diện, là một chuỗi nhiệm vụ kích hoạt theo thời gian.]


Nói tóm lại là nhiều nhiệm vụ chứ gì?!


Cô xua xua tay, "Cũng chỉ như vậy thôi."


1802 hơi cạn lời, bắt đầu giở giọng ngon ngọt dụ dỗ.


[Không phải đâu. Nếu cô thất bại trong nhiệm vụ chỉ định này cô cũng sẽ không bị xóa sổ, hơn nữa sau khi hoàn thành, cô còn có kì nghỉ dài 2 năm tại thế giới này.]


Nghe vậy, hai mắt Đường Hi sáng lên như đèn pha ô tô.


"Ngươi nói thật?"


[Tất nhiên là thật. Đây là phúc lợi mà Tổng bộ cho cô đấy.]


Đường Hi nở nụ cười rạng rỡ.


Tổng bộ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!


Nghĩ lại thì tình huống cô xuyên qua cũng không có gì xấu lắm, mấy thế giới trước mỗi lần xuyên qua đều ở những nơi kì quái, thế giới hai cô còn trực tiếp vào tù, bây giờ tỉnh dậy ở trên giường đã là quá tốt rồi.


Đường Hi bước đến trước một chiếc gương, y phục đỏ như lá phong, kiêu sa lại yêu kiều, gương mặt căng mịn trắng hồng.


Ta thật xinh đẹp a!


Nhưng ngay sau đó cô trợn tròn hai mắt, kinh hãi nhìn lên đầu mình, miệng hấ hốc không ngậm lại được


Ta thao!!!


Tại sao lại có sừng rồi?!!


Phía trên mái tóc đen nhánh lại mềm mại như nhung là hai chiếc sừng đen nhỏ mọc trên trán, trong lòng Đường Hi phắc một tiếng.


Thế giới huyền huyễn.


Cô sợ sệt đưa tay lên sờ, vậy mà lại là hàng thật.


Đường Hi lẳng lặng nuốt nước mắt vào trong, nhỏ giọng:


"Không sao, ít ra dung mạo vẫn rất xinh đẹp."


Khi Đường Hi đang tự an ủi chính mình, 1802 ngập ngừng.


[...Cô không cảm thấy gì lạ à?]


"Cái gì lạ--..."


Còn chưa dứt lời, một cảm giác nóng bức kì lạ bùng lên trong thân thể, Đường Hi lảo đảo như thể sức lực toàn thân bị rút ra, giống như máu chảy trong cơ thể của cô bỗng thay đổi.


Cái mẹ gì?!!


Đường Hi cả kinh nhìn hai chiếc sừng biến đi đâu mất, móng vuốt trở nên nhỏ gọn, cô biến thành một nữ nhân loài người yếu như cọng bún, tay chân mềm nhũn không có chút sức.


"1802, cần lời giải thích?"


[Nguyên chủ không phải là một con quỷ hoàn chỉnh. Cứ sau nửa đêm sẽ trở về hình dạng loài người.]


Chời đậu, còn có chuyện như vậy?!


Sao không để ta làm người đi!!!


Đường Hi véo má gương mặt này, có cảm giác đau, hơn nữa cũng rất ấm.


Đây đúng thật là người rồi.


Nhưng cỗ nóng nực ấy vẫn chưa biến mất, hai chân cô run rẩy chực ngã, cổ họng rất khát, cảm giác khó chịu kì lạ ấy lan tỏa ra khắp thân thể, bức bối cùng cực.


Như thế này không giống bị sốt a?


[Không phải đâu. Cô trúng xuân dược, chuyện nhỏ ấy mà.]


........?


Con mẹ nó!!!!!!!


Đậu xanh rau má mày 1802!


Chuyện nhỏ cái búa!


Nghe thấy 1802 nhả ra hai câu nhẹ nhàng như vậy, Đường Hi tức đến muốn tăng xông, chửi cả mười tám đời hệ thống. Bỗng cô khựng lại.


Đường Hi: Σ('◉⌓◉')☆


Chờ đã.


Tình tiết này, hình như có chút quen.


Không đúng, bối cảnh này tại sao lại quen như vậy?!!!


Bán nhân bán quỷ.


Đến tối sẽ trở thành con người.


Trúng xuân dược.


Ánh mắt Đường Hi lóe lên, suy nghĩ kia vụt qua tâm trí cô nhanh như cắt, Đường Hi mở cửa sổ phi người ra ngoài chạy thục mạng, chỉ tay lên trời mà chửi.


"Mả cha nhà mày Thiên Đạo!"


"Tại sao lại cho ta làm cái loại nhân vật này?!"


"Đây không phải Mạc Bối Vy sao?!!!"


1802 tán thưởng.


[Bingo! Cô đoán đúng rồi đấy.]


***


Đường Hi là một độc giả có thâm niên trong cộng đồng truyện, thể loại nào cũng đọc, ăn tạp vô cùng, bởi thế cô ngay lập tức nhận ra mình đang rơi vào tình huống nào.


Cô lần này xuyên vào một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn mình đã đọc khi còn sống.


<Đại Chiến Tam Giới> không phải là một cái tên xa lạ với những người yêu tiểu thuyết, nhất là truyện tiên hiệp.


Nghe rất khí phách đúng không? Rất oai phong đúng không?


Nơi này quần hùng tranh bá, quân lâm thiên hạ, cường giả vi tôn, nơi cá lớn ăn cá bé là quy luật, vùng đất mà cái mạnh xưng vương. Nhưng chính ở cái nơi đầy gió tanh mưa máu này, vậy mà chớm nở một tình yêu vượt qua rào cản chủng tộc và đấu tranh giữa một nữ tử nhân tộc và Quỷ Quân quỷ tộc.


Trên mảnh đại lục này tồn tại mười mấy quốc gia lớn nhỏ, từ cường quốc đến tiểu quốc, chiến tranh nổ ra liên miên, binh bại như núi đổ, chiến hỏa khắp nơi, thây chất thành đống, khắp nơi rơi vào khoảng thời gian khủng hoảng.


Phỉ Hân Nghiên là con gái rượu của một thương gia giàu có, từ nhỏ đã xinh đẹp thông minh hơn người, lại được gia đình giáo dưỡng tốt, nàng nổi danh là đại mỹ nữ kinh thành ở Thủy Châu quốc. Khi đến tuổi cập kê, gia tộc đã an bài một mối hôn sự với một nhà làm tướng, Phỉ Hân Nghiên cũng thuận theo.


Nhưng thế sự vô thường, đất nước nàng bị các cường quốc đánh chiếm, nhai nát không còn mảnh xương, kinh thành lâm nguy, bách tín chạy loạn di dời nơi cư ngụ. Phỉ Hân Nghiên vốn xuất thân danh giá cao quý vạn người mê rơi xuống thành bần dân chạy nạn. Nàng một thân một mình vượt qua biên giới, nửa đường gặp thổ phỉ muốn làm nhục.


Nữ chính gặp nguy, nam chính tất nhiên phải làm anh hùng cứu mỹ nhân.


Nam chính câu truyện này là Mạc Ngôn, nghe thì hòa nhã dễ gần, nhưng khí chất khác xa một trời một vực. Mạc Ngôn là Quỷ Quân quỷ giới, đứng đầu quỷ tộc, lớn lên thực anh tuấn, mặt mày như họa, tâm tình kiên định, bình sinh hắn là người tỉ mỉ lại tàn nhẫn.


Ngày đó Mạc Ngôn bị thương, tình cờ đi ngang qua biên giới, hắn thuận lý thành chương cứu Phỉ Hân Nghiên, nàng giúp hắn băng bó vết thương sau lưng xem như trả ơn.


Biên giới nguy hiểm trập trùng, Mạc Ngôn đối với Phỉ Hân Nghiên không biết vì sao lại cực kì vừa mắt, thế là đem người về quỷ giới.


Chuyện tất nhiên không chỉ có như thế, biến cố xảy ra khi một vị thần quan trên thiên đình cũng phải lòng Phỉ Hân Nghiên, một cô gái hiền hậu bao dung, đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng nàng cũng mạnh mẽ hơn ai hết.


Một quỷ một thần cùng yêu một nữ tử loài người, không cần nghĩ cũng biết mối quan hệ này rối loạn như thế nào. Khởi điểm là khi Lạc Kỷ - vị thần quan nọ cùng Mạc Ngôn xung đột, trận chiến kéo dài bảy ngày bảy đêm, hậu quả một quốc gia bị xóa sổ khỏi bản đồ đại lục.


Mối quan hệ của thiên giới và quỷ giới trở nên tồi tệ, choảng nhau như nước với lửa. Tổn thất nhất tất nhiên là nhân giới, không những là trận bàn khai chiến cho thiên đình và quỷ tộc, mà còn bị đưa ra đầu ngọn sóng làm bia đỡ đạn. Chính tà gây chiến, thiên địa đấu tranh, loạn đến long trời lở đất, sinh linh lầm than, họa loạn thiên hạ, tu tiên giới không cản được cơn sóng này.


Kết quả nguyên khí đại thương, Lạc Kỷ bị giết chết, thiên đình đại bại, nữ chính lại về với nam chính.


Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn theo những gì Đường Hi nhận thấy hiện tại, câu truyện chính còn chưa chân chính bắt đầu, chỉ thấy đoạn Mạc Bối Vy bị bỏ thuốc là hiểu.


Đường Hi chạy không nổi nữa, mắt thấy phía xa là một con sông không quá sâu, cô nhảy bổ xuống dòng nước.


Nửa đêm đi tắm quả thật rất bất thường, nước lạnh thấu xương, tạt cho Đường Hi run cầm cập, đánh bay cảm giác khô nóng của xuân dược, cô đỡ trán.


Không thể tin được cô lại gặp phải loại chuyện này.


Ngâm mình một lúc, Đường Hi từ từ bò lên bờ, trong khoảng thời gian đó cô cũng đã tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, chỉ có thể đỡ trán.


Mạc Bối Vy ngày trước là một đứa trẻ mồ côi sống tại khu ổ chuột, không mẹ không cha, chỉ có thể tạm bợ ăn đồ thừa mà sống qua ngày. Nàng gặp Mạc Ngôn khi hắn vẫn còn là một tiểu quỷ bình thường, dù ai cũng nói rằng quỷ độc ác, nhưng nguyên chủ lại chỉ thấy trước mặt mình là một cậu nhóc kháu khỉnh thích mỉm cười lại tinh nghịch. Cậu có hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, nhìn qua cũng không có gì đáng sợ.


Cậu nhóc đó ăn mặc sang trọng, trên y phục thêu tơ vàng óng ả, mỗi ngày là một bộ khác nhau, không biết vì lí do gì ngày ngày Mạc Ngôn đều lạch bạch chạy đến tìm nguyên chủ.


Mạc Ngôn chưa từng dè bỉu và xa lánh nguyên chủ, tuy nàng không dám lại gần hắn, hắn vẫn rất kiên trì chơi cùng nàng.


Nhưng cuộc sống ở khu ổ chuột đã định là suốt đời bần cùng, hôm đó nguyên chủ bị một đám người lớn trấn tiền, thể chất nàng vốn yếu ớt, bị đánh đến không biết còn sống hay đã chết. Khi nguyên chủ tưởng rằng mình sẽ ra đi khi mới mười tuổi, Mạc Ngôn đã cứu mạng nàng.


Bằng cách uống máu của tộc quỷ, tuổi thọ của nguyên chủ được kéo dài ra, đồng thời nàng trở thành thuộc hạ của hắn vĩnh viễn.


Mạc Ngôn đặt tên cho nàng là Bối Vy, về sau nhận làm tam muội, theo họ Mạc. Nhân vật Mạc Bối Vy này thật không biết phải đánh giá thế nào, nếu nói nàng khổ cực thì không phải, Mạc Bối Vy cũng có thể xem là công chúa quỷ giới, đãi ngộ vượt xa chúng quỷ thường.


Nhưng nói nàng sống sung sướng, kì thật một chút cũng không sung sướng, nàng còn tự bạo mà chết.


Trong <Đại Chiến Tam Giới> vai phụ rất nhiều, đất diễn vừa đủ, không thừa không thiếu, nhưng Đường Hi cực kì có ấn tượng với nhân vật Mạc Bối Vy này, nàng ta được các độc giả tung hô một thời là em gái quốc dân.


Mạc Bối Vy không phải là một diễn viên quần chúng qua đường, tuy xuất hiện không nhiều nhưng đủ nổi bật, không thể phủ nhận nàng đã thúc đẩy cốt truyện phát triển.


Sau khi nhận Mạc Ngôn làm chủ tử, nguyên chủ được đưa về quỷ giới và làm thuộc hạ thân cận của hắn. Mạc Ngôn trưởng thành, hắc hóa, từng bước đi trên con đường bá chủ quỷ giới không thể không kể đến công lao của Mạc Bối Vy, một thuộc hạ trung thành nguyện chết vì chủ tử.


Thay hắn lên núi dao xuống biển lửa, nàng không một lời oán trách, bởi vì nguyên chủ cũng là nữ phụ thích thầm nam chính.


Khi Phỉ Hân Nghiên xuất hiện, Mạc Ngôn phân phó Mạc Bối Vy bảo vệ nàng, nguyên chủ tuân lệnh lấy thân phận tam công chúa quỷ giới tiếp cận Phỉ Hân Nghiên, trong sáng ngoài tối âm thầm bảo vệ nàng ta, một chút ý định xấu xa cũng không có.


Vì trong lòng Mạc Bối Vy thực minh bạch, đây là người quan trọng với chủ tử của nàng.


Về sau nàng vì cứu Phỉ Hân Nghiên mà đồng quy vu tận cùng kẻ địch, chết không toàn thây.


Nhưng tất nhiên không chỉ có thế.


Mạc Bối Vy bị quân phiến loạn ở quỷ giới bắt đi, biến thành hình nhân chiến đấu, nàng trở thành công cụ chiến tranh chỉ biết chém giết.


Khi quân phiến loạn giao chiến với lực lượng của Mạc Ngôn, hắn cùng nguyên chủ động thủ. Mạc Ngôn từ sớm đã trọng thương, không thể đánh hết sức, mà nàng đối với chiêu thức của hắn quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Nhưng cuối cùng, Mạc Bối Vy dựa vào tia ý thức cuối cùng tự bạo, còn hung ác cắt đầu mình xuống, không còn khả năng tái sử dụng.


Mạc Bối Vy, cả cuộc đời chỉ điên cuồng vì vị chủ tử duy nhất của mình.


Đường Hi tiếp nhận kí ức, so với cô tưởng tượng thì rõ ràng hơn. Tuy nguyên chủ không tham gia vào cuộc đại chiến của thiên đình và quỷ tộc, nhưng ẩn tình phía sau lại do Mạc Ngôn loại nàng ra khỏi đội ngũ.


Nhưng theo kịch tình thì đây là khoảng thời gian Mạc Ngôn đến nhân giới mấy năm liền, Mạc Bối Vy ở lại quản lí quỷ giới, bị bỏ thuốc trong hình dạng con người rồi thông dâm với quân phiến loạn. Khi Mạc Ngôn trở về mang theo Phỉ Hân Nghiên đã cực kì thất vọng về nguyên chủ, về sau gạt nàng khỏi cuộc chiến với thiên giới.


Khác với trước đây, Đường Hi đã biết được cốt truyện hoàn chỉnh của vị diện, giống y đúc trong nguyên tác, hậu quả chiến tranh để lại nặng nề, một cái kết rõ buồn.


Đường Hi bóp trán, "1802, ngươi bảo ta sửa chữa thế giới, nghĩa là ta cũng phải làm theo kịch tình?"


Cô còn phải hi sinh thân mình chết hai lần để đảm bảo nội dung à?!!!


[Không cần, chỉ cần đảm bảo các tình tiết chủ chốt thì cô thế nào không vấn đề gì.]


Đường Hi thở phào, còn sống là tốt rồi, cô không muốn chết vì mấy kẻ mình không quen biết.


Nhưng nhắc đến nhiệm vụ lần này cô rất khó hiểu, vội hỏi

Bình Luận (0)
Comment