[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 56

"Ê này, Nhạc Viên, cô tỉnh dậy coi."


"À, ừ, hả?"


Nhạc Viên đột ngột bị đánh thức, mơ màng mở mắt ra, một mặt ngây ngốc nhìn trái nhìn phải. Đường Hi trợn trắng mắt.


"Cô làm sao thế? Đừng nói với tôi ngủ đến mất trí luôn rồi nhé?"


"Hả? Đường Hi? Sao cô lại ở đây?"


Cô nàng rốt cuộc từ từ tỉnh táo, vừa cử động liền nhận ra tay và chân đều bị xích, Nhạc Viên kinh hãi mở to mắt, bật ra một tiếng mắng chửi.


"Ta kháo! Tại sao lại bị xích rồi?!"


Đường Hi không quan tâm cô nàng, cô thử vươn tay, xích sắc màu bạc phát ra âm thanh leng keng trầm đục. Còng sắt trên chân ước chừng nặng vài cân, cường ngạnh trói buộc cổ chân. Thiết kế dây xích này cho phép người bị xích đi lại trong phạm vi căn phòng, nhưng nghiễm nhiên không thể chạm tới cửa, dù có cố sức thế nào đi chăng nữa.


"Tôi không dùng được pháp lực. Xích sắt này hẳn đã được niệm ấn chú gì đó."


Nhạc Viên dù đang hoang mang nghe vậy cũng không nghĩ đến việc phá còng sắt nữa. Không dùng được pháp lực thì thần quan cũng chỉ như phàm nhân, Nhạc Viên càng không tin thân xác con người bình thường có thể phá nổi xích sắt. Cô nàng chờ cho mắt đã thích nghi với bóng tối rồi nhìn xung quanh, nháy mắt mặt đen như than.


Căn phòng đang giam giữ hai người rất kín, bốn bề đều là tường đá vững chắc. Chính diện có một cánh cửa cũng làm bằng sắt, mặt đất được trải đầy rơm rạ.


Luồng ánh sáng duy nhất của phòng là khe cửa sổ bé tí cao tít trên tường, và đương nhiên là không có cách nào trèo qua được.


Nhìn kiểu gì thì nơi này là nhà giam!!


Đường Hi nhìn thấy biểu cảm của cô nàng thì nhoẻn miệng cười, Nhạc Viên mặt mũi như tro tàn.


"Cô còn cười được hả? Có biết chúng ta đang ở đâu không?!"


"Biết chứ. Tôi với cô đang ở trong ngục chứ đâu?"


Cô nàng nghe được câu trả lời hiển nhiên như vậy thì tức đến mắt nổ đom đóm, đôi con người trừng trừng như muốn đục vài lỗ trên người Đường Hi.


"Cô nghĩ đây là nhà ngục bình thường hả?! Nơi này là Thiên Lao, là Thiên Lao đó!"


Đường Hi vẫn tùy ý nhún vai, "Thiên Lao thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là nhà giam của đám thần tiên thôi hả? Dù sao cũng không phải lần đầu."


Nhạc Viên còn đang định bật lại thì mở to mắt nhìn cô, trên mặt viết mấy chữ 'Cô đã từng vào tù rồi??'. Đường Hi cười qua loa lấy lệ, "Chuyện cũ không cần phải nhắc tới."


Trở lại vấn đề chính, Đường Hi nghiêm túc nhìn cô nàng, rốt cuộc không nhịn được nhăn mặt.


"Cô tại sao lại ở đây?"


Đối với câu hỏi này Nhạc Viên cũng buồn bực không kém, cô nàng kể tóm tắt những chuyện đã xảy ra trên thiên đình rồi xoa xoa huyệt thái dương.


"Ừ thì thế đấy. Tôi bị vu oan rồi giáng chức xuống làm con người. Nhưng hai gã thiên binh kia chắc ở dưới quyền của Thuần Nhã. Chúng không tiễn tôi xuống nhân giới mà cưỡng chế đưa tôi đến nơi khác, chuyện sau đó tôi không nhớ nữa, có lẽ là bất tỉnh."


Đường Hi ánh mắt tràn đầy đồng cảm nhìn Nhạc Viên, "Kì thực tập của cô thảm không khác gì tôi nhỉ?"


"Không phải lúc để cảm thán đâu!"


"Ha ha."


***


Căn phòng lại một lần nữa yên lặng, không gian chật hẹp tù túng không ngừng khiến lòng người bứt rứt. Trong góc phòng, Đường Hi ngửa đầu thở dài mệt mỏi, quả thật là một bụng tâm sự.


"Nhạc Viên này."


"Ừ?"


Nhạc Viên hơi nhướng mày nhìn sang, căn phòng quá tối để cô nàng có thể nhìn rõ người nọ. Cả thân thể Đường Hi như chìm trong bóng tối, duy đôi mắt lại rất sáng sủa. Cô thong thả tựa lưng vào bức tường, làm như không thấy những sợi xích sắt treo lủng lẳng trên người mình, kim loại nương theo ánh trăng mà loáng thoáng sắc bạc lạnh tanh. Nhạc Viên nhìn chòng chọc cô, ánh mắt như đem dán chặt trên người đối phương.


Có lẽ chỉ cô nàng nghĩ vậy thôi, nhưng Đường Hi thật sự rất hợp với bóng tối.


À thì, nó không có nghĩa bảo cô phản diện hay hắc ám xấu xa gì đâu, chỉ là tựa như cô đã quá quen với loại bóng tối kín như bưng này, vô tình khiến cho chính bản thân chìm sâu vào đó từ lúc nào không hay. Một màu đen tịch mịch đơn côi.


Đường Hi nhíu mày liếc Nhạc Viên, "Cô nhìn tôi làm gì?"


"Hử? À, không có gì. Mà cô vừa nãy muốn nói gì à?"


"Ừ. Lúc trước thì tôi không chắc lắm nhưng giờ rõ rồi."


"Gì cơ?"


Đường Hi câu môi mỉm cười, "Chuyện Thuần Nhã còn có một đồng bọn ấy."


Nhạc Viên nghệch mặt, nghiêng đầu ngơ ngác, đến miệng cũng không khép lại được, cô nàng ngốc trân ra nhìn cô, không rõ là kinh ngạc hay lo sợ.


Trong lòng Đường Hi rơi lộp bộp, cô đỡ trán giải thích:


"Cô có nhớ lần Mạc Ngôn bị bẫy ở khu rừng phía nam không?"


Đối phương nghe cô nói vậy thì gật đầu, gương mặt bày ra vẻ cau có.


Cũng phải thôi, vì trực tiếp liên quan đến vụ này nên cô nàng mới rơi vào hoàn cảnh bây giờ, không nhớ mới là lạ.


Đường Hi chống cằm, "Tôi đã nghĩ về việc đó rất nhiều lần."


"Hả?"


"Thì cô thử động não xem. Một Quỷ Quân như Mạc Ngôn tại sao lại phải đến nơi xa xôi như khu rừng phía nam? Nơi đó heo hút vắng người, dân cư sinh sống lại thưa thớt, có lí do gì để đến một địa phương như thế? Tôi không nghĩ Thuần Nhã tìm tới cửa đâu, Mạc Ngôn không có khả năng qua lại với thần quan."


Đầu óc Nhạc Viên vốn mơ mơ hồ hồ bỗng thanh tỉnh, cô nàng lập tức nhận ra điểm kì quái, bắt đầu lầm bầm.


"Từ từ đã nào. Trong nguyên tác vào ba năm sau Vương Diệu sẽ chân chính làm phản, anh ta bắt tay với thiên giới bắt cóc Phỉ Hân Nghiên rồi dụ Mạc Ngôn đến Xích Quỷ trận. Không may nửa đường nữ chính được Lạc Kỷ thả ra, nàng bỏ trốn rồi xuất hiện thêm một màn cứu nguy nồng nàn. Phản quân của Vương Diệu thua trận, sau đó--"


"Được rồi dừng lại!"


Đường Hi nghe cô nàng luyên thuyên thì bóp trán, cô lầm bầm.


"Cô chú ý điểm chính thôi."


"Hả? Ừ thì Vương Diệu làm phản, hợp sức với thiên đình bắt cóc nữ chính rồi--!!!"


Nhạc Viên giật mình thon thót, cô nàng kinh ngạc đến tròng mắt cũng muốn rớt ra.


"Chờ đã!!!!!!"


"Vương Diệu bắt tay với thiên đình?!!"


"Không những thế còn bắt cóc Phỉ Hân Nghiên?!!"


Đường Hi: ...→_→


"Cô thật sự là tác giả à? Làm gì mà bất ngờ thế?"


Nhạc Viên bất mãn lườm cô, cuối cùng bất đắc dĩ nhún vai.


"Tôi giỏi viết nhưng không giỏi dùng não."


Cả hai cũng thôi đùa cợt, Đường Hi trở về bộ dạng nghiêm túc, ánh mắt pha chút khó chịu.


"Bắt đầu từng bước nhé, trước tiên là Phỉ Hân Nghiên." Cô ngừng một lúc, "Cô chắc biết rõ giai đoạn này nàng ta và Mạc Ngôn vẫn chưa nảy sinh tình cảm. Hai người họ cũng không hay gặp nhau, nói thẳng ra là mới gặp được vỏn vẹn hai lần, vì vậy đối với Mạc Ngôn bây giờ an nguy của Phỉ Hân Nghiên không có sức uy hiếp.


Sau đó thì Phỉ Hân Nghiên bị bắt cóc, thời gian quá sớm so với cốt truyện gốc. Lúc tôi tới thì Thuần Nhã đã giữ nàng ta trong tay, dùng mạng sống của nữ chính đe dọa tôi. Cuối cùng thì tôi đành thế chỗ nàng ta và bị nhốt vào đây như cô đã biết."


Nhạc Viên trợn trắng mắt, "Tôi không có biết vụ bắt cóc nhé."


"Ừ ừ, là tôi sai khi quên kể cho cô."


Đường Hi lười biếng đáp bâng quơ, tâm trí vẫn chú trọng việc quan trọng trước mắt.


"Vấn đề ở đây là ai đã bắt cóc Phỉ Hân Nghiên."


Lời nói ra như dẫm phải công tắc không khí trong phòng giam, căn phòng bắt đầu có chút ngột ngạt, ngay cả hô hấp cũng trĩu nặng.


Nhạc Viên cau mày suy tư.


"Ban đầu tôi đã nghĩ đó là Vương Diệu, nhưng anh ta không phải kiểu người có nhã hứng làm mấy việc vô bổ như vậy."


"Chà, nói ra thì cô sẽ không tin đâu."


Đường Hi nói rồi càng là không nhịn được thở dài ngao ngán, biểu hiện của cô càng làm Nhạc Viên bồn chồn không yên.


"Này Đường Hi, có gì thì cô nói toẹt ra đi, đừng có thần thần bí bí."


"Biết rồi đừng hối tôi."


Cô nhớ tới lời cảnh báo của Vương Diệu, trong đầu chạy ra rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn nhàn nhã đáp lại:


"Lúc còn ở Quỷ Cung, Vương Diệu bảo rằng kẻ bắt cóc Phỉ Hân Nghiên khả năng cao là một tên quỷ cấp cao."


Hay nói theo ngôn ngữ của thiên giới...


"Là quỷ thần."


***


Gió đêm thổi từng cơn rét lạnh, mưa như trút nước ào ạt đập vào núi đá chông chênh gây ra những tiếng rít gào đục ngầu rợn người. Tựa như tiếng khóc, lại tựa như âm thanh kèn kẹt của cánh cửa. Bầu trời trên Quỷ Cung u ám hơn cả thường lệ, cuồn cuộn hắc khí ngang nhiên bủa vây lấy tòa thành kiều diễm.


Giữa màn đêm bão bùng, một bóng người bước đi trên những bậc thang đỏ thẫm hướng thẳng về phía trung tâm. Nơi này tất thảy đều là màu đỏ, cột nhà, mái ngói, cả cánh cửa hoa lệ kia cũng nhiễm màu đỏ nguy nga quỷ dị.


Người nọ đẩy cửa, mở ra một cung điện xa hoa lộng lẫy. Bóng đen đó bước vào bên trong, một mực đi thẳng, đủ các thứ trân kì dị bảo, tiên vật quý hiếm xung quanh đều không thể khiến người nhìn tới.


Cước bộ của người nọ thong thả nhưng không hề tùy tiện, hoàn toàn một bộ dáng điềm nhiên tiến đến ngai Quỷ Quân, bước đi không tạo ra một tiếng động dù là nhỏ nhất. Bóng đen chậm rãi bước qua những bậc thềm, bàn tay chạm đến tràng ghế tôn quý nhất quỷ giới.


"Bản tôn đã tự hỏi tại sao lại có người lén lút đột nhập vào đại diện."


Người nọ chấn kinh quay phắt người, lại thảng thốt nhận ra bóng một hắc y đứng tựa vào cửa, hắn hai tay khoanh trước ngực, khóe môi nhếch lên một nụ cười cao ngạo.


"Không ngờ là một con chuột nhỏ thích chơi trốn tìm."


Đối phương thấy hắn thì híp mắt, âm thanh thoát ra khỏi miệng nhẹ tênh, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được một tia kiềm nén.


"...Mạc Ngôn."


Mạc Ngôn nghe kẻ xâm nhập gọi thẳng tên mình thì cũng không có biểu hiện gì, hắn chỉ nhún vai.


"Lâu lắm rồi kẻ dám cả gan gọi thẳng tên bản tôn." Hắn hơi ngừng lại, "Bởi vì chúng đều chết hết cả rồi."


Người kia rốt cuộc bước ra khỏi bóng tốt, trực tiếp đối mặt với Mạc Ngôn. Ngoài trời bỗng nổi sét, tiếng sấm rền kinh tâm động phách như muốn xé toạt bầu trời. Ánh sáng chớp nhoáng kia chiếu lên gương mặt còn chưa hết vẻ non nớt của người kia.


Hiện ra trong phút chốc là một con quỷ chưa thành niên.


Chiếc áo choàng đen dài đến cổ chân, đem dáng vẻ nọ giấu thật sâu vào màn đêm, chỉ có gương mặt là rõ ràng nhất. Tia sáng thoáng chốc biến mất tăm, nhường lại cho họ bóng tối tịch mịch.


Dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi, thế nhưng gương mặt kia không qua mắt được Mạc Ngôn, hắn vừa nhìn qua liền tỏ ra bất đắc dĩ.


"Đó không phải diện mạo của ngươi, đồ chuột."


"Giết người lột da mặt để vào được Quỷ Cung, vào được rồi cũng ẩn nhẫn chờ vài năm mới hành động. Cẩn trọng đến như thế, bản tôn có phải nên tán thưởng ngươi không?"


Người kia không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát kẻ đang đứng trước mặt mình, như là đối chiếu hắn với hình ảnh trong trí nhớ.


Mạc Ngôn đã thay đổi so với kí ức của cậu.


Hắn hiện tại nói tốt đẹp là phóng khoáng tự tại. Còn nói thẳng ra là tùy hứng, độc miệng, lại thiếu đầu óc. So với trước kia quả thật thay đổi rất nhiều.


Nhưng hắn vẫn luôn là Mạc Ngôn, không sai được.


Đùng!


Sấm sét lần thứ hai bổ xuống, chém ra một vệt trắng lóa mắt. Tia sét ấy hoạt động như một chiếc gương đa chiều, một lần nữa hắt thứ ánh sáng đó lên người thiếu niên kia. Dưới ánh sét lập lòe, khuôn mặt cậu càng là trắng đến rợn người.


Khác hẳn với lần đầu tiên, người kia bây giờ xinh đẹp diễm lệ như tranh vẽ, hoàn toàn cởi xuống lớp da mặt giả tạo.


Dung mạo cậu ta chỉ có thể nói là khuy quốc khuy thành, dáng người không đến nỗi thấp, so với lứa quỷ cùng tuổi đã tính là khá cao. Da thịt rất trắng, ngũ quan lại thanh tú kèm theo đôi sừng đặc trưng của loài quỷ. Mái tóc được cột cao, để lộ ra đôi mắt âm trầm không phù hợp với dáng dấp thanh thuần.


Mạc Ngôn bỗng câu môi cười, chầm chậm gọi ra một cái tên.


"Mạc Vân Y."


Tên gọi này như lật mở một phần kí ức bị lãng quên của mấy chục năm trước.


Nếu Đường Hi có ở đây, cô chắc chắn sẽ cười ha hả vào mặt Thiên Đạo, rồi nghiền ngẫm căn nguyên sự việc với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.


Cái gì cũng chưa cần nói tới, chỉ riêng diện mạo giả của cậu ta ban đầu đã làm Đường Hi cảm thán trái đất thật sự rất tròn.


Bỏ qua việc tên Mạc Vân Y này là ai, ngươi có nhận thấy hay không vấn đề đáng sợ chính là cậu ta đã ở Quỷ Cung tận vài năm?


Suốt khoảng thời gian đó, trong thân phận một tiểu quỷ đã chết, Mạc Vân Y liên tục quan sát, theo dõi mọi thứ. Không để lại sơ hở nào, cậu lặng lẽ toan tính, bí mật lên kế hoạch, nắm rõ Quỷ Cung như lòng bàn tay.


Người ở gần ta nhất đôi khi lại là người nguy hiểm nhất.


Nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm người khác lạnh người.


Vậy thân phận giả của cậu ta là ai?


Ha ha.


Mạc Vân Y không ai khác chính là nhóc tiểu quỷ học việc nhút nhát mà Đường Hi gặp ở chỗ các độc y không lâu trước đây. Là 'người' đầu tiên trước Mạc Tuyết San phát hiện ra dấu ấn của Dạ Điệp.


Sự thật này thật khiến người ta không biết làm sao để đối mặt.


Tất cả đều là mưu mô. Là kế hoạch của cậu khi cố ý cho họ biết về sự tồn tại của Dạ Điệp, tính toán kích động nỗi sợ của người dân khi ra tay giết quỷ tộc giữa thanh thiên bạch nhật, ngoài ra Mạc Vân Y cũng nhúng tay vào rất nhiều việc khác.


Mạc Ngôn nhấp môi.


Người trẻ tuổi bây giờ cũng thật tài giỏi.


Mạc Vân Y gương mặt tinh xảo lạnh như băng, ánh mắt chán ghét nhìn xuống Mạc Ngôn.


"Ta đời này khinh thường nhất chính là thái độ kiêu ngạo này của ngươi."


Lời nói của cậu ta không nặng nề, không đay nghiến nhưng lại thể hiện ác ý trần trụi trong đáy mắt.


Mạc Ngôn biểu tình vẫn đạm mạc như thể không rảnh nghe cậu nói.


"Luận thân phận, ngươi phải gọi bản tôn một tiếng 'đường huynh' mới phải đạo."


Mạc Vân Y mí mắt cong lên như cười như không, "Đáng tiếc là ta không có người anh trai nào cả."


Bầu không khí giữa hai người cứ thế trở nên ngột ngạt. Dù sao thì lần gặp mặt gần nhất của họ đã là hơn năm mươi năm trước từ lúc sự kiện kia diễn ra rồi, dĩ nhiên không thể có một cuộc hội ngộ vui vẻ được.


Mạc Ngôn nhìn thiếu niên trước mặt mình, trong ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt lại có một chút hoài niệm chuyện cũ.


Bình Luận (0)
Comment