[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 63

Đường Hi, con người xấu số đi tới đâu cũng bị vạch trần, đã sớm không còn bất ngờ với chuyện này nữa, giống như việc cô là kẻ giả mạo nó hiển nhiên đến nỗi người người đều biết, nhà nhà đều biết.


"Linh hồn là giả, còn thân thể là thật."


Đường Hi điềm nhiên thong thả nói ra sự thật, ánh mắt lại không dấu vết quan sát biểu tình của Mạc Tuyết San. Mạc Tuyết San vẫn như cũ cười mỉm, không có chút phản ứng gì với lời nói của cô.


...Bởi vậy Đường Hi mới không thích phải nói chuyện cùng mấy kẻ thông minh.


Xem bộ dạng này của cô nàng, chắc là đã đoán ra từ tám đời rồi. Nhưng phản ứng hời hợt đó của cô nàng đã khiến Đường Hi càng thêm tin vào suy đoán của mình.


Mạc Tuyết San, chắc chắn đang nắm giữ bí mật nào đó.


Cô hơi nheo mắt để lộ ý cười, "Ngươi không tò mò Mạc Bối Vy đang ở đâu sao?"


Mạc Tuyết San cũng nhếch môi cười đáp lại, chân mày hơi nâng lên, ra vẻ đã bị câu hỏi ngu ngốc của Đường Hi chọc cười. Cái điệu cười xấc xược lại có chút ngạo mạn này của cô nàng thật khiến cô được mở rộng tầm mắt.


"Dù sao thì muội ấy cũng còn sống."


Ài, thật là một tiểu mỹ nhân sắc sảo. Đến chuyện đó cũng đoán ra được.


Tuy nhiên cái khiến Đường Hi nghi ngờ, không phải là thái độ hờ hững của Mạc Tuyết San, mà là sự bình tĩnh kể cả khi cô nàng biết Mạc Bối Vy biến mất.


Sở dĩ Đường Hi có thể tự tin với suy đoán của mình đến thế là vì cô đã theo chân <Đại Chiến Tam Giới> từ những ngày còn lững chững những chương đầu tiên của truyện. Ngay cả việc Nhạc Viên thay đổi lối viết của mình theo thời gian như thế nào cô còn biết được, thì làm sao không hiểu một nhân vật xuất hiện với tần suất cao trong truyện như Mạc Tuyết San chứ?


Thế nhưng tình huống hiện tại không thể không khiến Đường Hi nghi ngờ Mạc Tuyết San hiện tại là giả.


Đơn giản mà nói thì cách hành xử của cô nàng quá không thích hợp, đến mức cô không dám tin đây là Mạc Tuyết San của những chương đầu truyện.


Hay có thể nói là...


Mạc Tuyết San của thời điểm hiện tại là giả.


Hoặc kẻ đó chính xác là Mạc Tuyết San, nhưng không thuộc về thời không này.


Đường Hi nhìn cô nàng, trong vô thức kéo một bên môi cong lên.


"Nói thật đi. Ngươi đã biết đến đâu rồi?"


"Không nhiều bằng ngươi."


"Đây không thể xem là câu trả lời."


Đường Hi hơi nhướng mày, cô nhìn một lượt dáng người nàng thiếu nữ lả lướt trong bộ y phục màu lục nhạt. Mạc Tuyết San tuy được mệnh danh là công chúa quỷ giới, nhưng cái dáng vẻ trong sáng thiện lương này của cô nàng thật sự không thể làm người ta tưởng tượng được cô nàng chính là quỷ tộc độc ác tàn nhẫn.


Gương mặt tròn đầy, hai má ẩn ẩn một chút hồng nhuận, đôi mắt nai trong veo như suối, khuôn miệng nhỏ nhắn, khi cười lên đặc biệt đáng yêu động lòng người. Mạc Tuyết San dù là ở đâu vẫn đem lại cho người ta hơi thở tươi trẻ, đơn thuần của độ tuổi đôi mươi vừa chớm nở. Cô nàng giống như một thiếu nữ với làn gió mới, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta an tâm lạ thường.


Nhưng bây giờ, Đường Hi đối diện với con người vừa xa lạ vừa quen thuộc này, lại nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô nàng, cảm giác như đang nhìn một người bạn cũ rất lâu rồi mới tái ngộ. Rõ ràng là đã biết rõ đối phương từ rất lâu, nhưng dường như lại chẳng thật sự biết gì cả.


"Này đồ giả, ta không quan tâm ngươi đến từ đâu hay lúc nào." Mạc Tuyết San nói nhỏ nhẹ, giọng điệu điềm tĩnh như chỉ nói bâng quơ gì đấy, khiến người ta tưởng chừng lời nói của cô nàng sẽ mất hút đi.


"Nhưng nếu ngươi cũng đến đây với mục đích thay đổi câu chuyện này, thì từ bây giờ chúng ta sẽ là đồng minh."


Ánh mắt của cô nàng kiên định nhìn vào mắt Đường Hi, cô hơi chớp chớp mắt, tựa như hiểu ra điều gì đó, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt hài hước đáp lại Mạc Tuyết San.


"Vậy thì ta hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."


Đường Hi rốt cuộc đã đoán ra được người trước mắt mình là ai rồi.


Cái bộ dạng chỉ hận không thể ngay lập tức cứu hết tất cả mọi người của cô nàng quả thật rất đáng xem.


Mạc Tuyết San này tuy vẫn là Mạc Tuyết San không sai, nhưng lại là kẻ đến từ tương lai của <Đại Chiến Tam Giới>.


Thì ra không phải chỉ có mỗi Thuần Nhã trọng sinh.


"1802, ngươi nói xem, có phải Ý Chí Thế Giới đang muốn chơi chết ta không?"


[...Sai sót thôi. Cô nghĩ nhiều rồi.]


Đường Hi bất đắc dĩ nhún vai cười ha ha, trong lòng sớm đã nhen nhóm ý nghĩ muốn bỏ của chạy lấy người.


[Này, đừng nơi cô từ bỏ nhiệm vụ này thật đấy nhé?!]


"Không, ai rảnh. Ta đã ở đây gần cả hai tháng trời rồi, không lấy được chiến lợi phẩm gì thì có lỗi với bản thân quá." Đường Hi bình thản nhả ra mấy chữ.


[...Ồ.]


"Phản ứng chán quá đi."


[Oa! Thế thì tốt quá rồi! Cô đừng có bỏ cuộc nha, phải cố gắng đến cùng đó. Chỉ cần có niềm tin là sẽ làm được thôi!! Lạc quan lên nào! Tôi tin chắc cô sẽ thành công!]


[Vậy hết nhàm chán chưa?]


"Phụt há."


Đường Hi đang yên đang lành suýt bị nó chọc cho cười sằng sặc, cô đau khổ nhịn cười muốn rút gân bụng, gương mặt phải cố lắm mới giữ vững được.


Oa! 1802 đại nhân ấu trĩ quá đi mất!! Sự ngu ngốc của hệ thống nhà cô làm Đường Hi phát khóc mất thôi.


[Cô cút!!!]


Há há.


Đường Hi vốn đang áp lực muốn chết tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cô bất giác nhìn Mạc Tuyết San thật lâu, rồi lại cười mỉm.


"Điều này không liên quan lắm, nhưng vẻ mặt ngươi khi quan tâm lo lắng cho người khác thật sự khá đáng thưởng thức đấy."


".......?"


Mạc Tuyết San có thông minh hơn nữa cũng bị cái người đứng trước mặt này làm cho đơ luôn. Cô nàng thực câm nín, trừng trừng mắt nhìn đối phương đang cười đến hả hê.


"Có gì đáng cười sao?"


Đường Hi cuối cùng cũng được thả lỏng cả tinh thần và thể xác, cô rất cao hứng ra vẻ nhún vai, hành động cực kì khoa trương.


"Không, chẳng có gì đáng cười hết, chỉ đơn giản là ngươi muốn cứu những người quan trọng với mình thôi."


Cô vừa nói vừa xoay lưng bỏ đi trước, để lại một câu tiếp tục phát huy rồi mất hút.


***


[Cô nói cái gì??!!!]


Tiếng hét long trời lở đất đường hoàng đập hết vào tai Đường Hi, cô nghe đến choáng váng đầu óc, đưa tay xoa xoa một bên tai hơi nhức nhối của mình, vẻ mặt cau có.


"Nhạc Viên à, tôi nghe rõ lắm rồi. Cô không cần hét to như vậy đâu."


[Nhưng mà tôi cần!]


"...Được, cô muốn gì cũng được hết."


Nhạc Viên nghe thông tin mới của Đường Hi, não bộ đều muốn hỏng mất, phải đợi hồi lâu mới hoàn toàn tiếp thu sự thật, cô nàng bất lực đến muốn buông xuôi.


[Đời tôi đến đây là tận rồi.]


Đầu dây bên kia, Đường Hi rất vui tính bồi thêm một câu, "Ừ. Nhưng mà tôi thì chưa đâu."


[Thế cô có cách gì chưa?]


"Chưa. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng không phải hoàn toàn hết cách."


Nhạc Viên vẻ mặt cạn lời.


[Tóm lại là còn cách cứu vãng tình hình đúng không?]


"Ừ. Nói chung là kiên nhẫn vài hôm đã, vụ này rắc rối lắm."


Đường Hi nói xong bỗng nhớ tới gì đó, cô không nhịn được lườm nguýt Nhạc Viên. Cô nàng thấy bên kia tự dưng im ắng bất thường, hơi hơi bất an hỏi nhỏ.


[Làm sao vậy?]


"Không có gì, chỉ là tôi vừa nhớ tới người đã đẩy chúng ta vào hoàn cảnh này thôi."


[...]


[Chị gái à, tôi sai rồi, tất cả là lỗi của tôi được chưa nào? Chị đừng lúc nào cũng nhắc lại sai lầm của người khác chứ! Con người ai mà không đôi lần lầm lỡ hả chị?]


Mặc kệ Nhạc Viên đang lảm nhảm cái gì, Đường Hi vẫn chú ý vào việc chính hơn.


"Bên đó sao rồi?"


[Ổn cả. Bọn tôi đang ở trong thành, tạm thời sẽ không bị ai tìm thấy. Vấn đề duy nhất là Lạc Kỷ chưa chịu trở về thiên giới.]


Đường Hi trợn mắt, "Hắn ta còn ở đó luôn hả?!"


Nhạc Viên cũng vô cùng khổ não, cô nàng nói với giọng đầy bi thương.


[Tôi cũng hết cách! Người ta sáng sớm đã hớn hở chạy qua đây ngó nữ chính của chúng ta, trưa nắng cũng kiên quyết ngồi cùng uống chén trà, tối còn ngỏ ý mời chúng tôi đi dạo lễ hội.


Tôi cảm thấy trái tim mong manh của mình không thể chịu nổi loại khoe khoang ân ái này của thiên hạ nữa rồi!!]


"...Vất vả rồi."


Đường Hi nghe xong cũng không nhịn được cười, buồn thay cho số phận của mấy đứa độc thân như Nhạc Viên.


Cô nàng chắc chắn là bóng đèn sáng nhất đêm nay rồi.


"Vậy là Lạc Kỷ mê Phỉ Hân Nghiên như điếu đổ rồi à? Nhanh nhỉ."


[Ừ, trông không khác gì thằng nhãi non choẹt có tình đầu, cả ngày đầu óc cứ bay bổng đâu đâu.]


"Ha ha. Thế hỏi được gì chưa?"


Nhạc Viên ở đầu bên kia bất giác đảo mắt nhìn lướt qua hai người trai tài gái sắc đang đứng trò chuyện đến hăng say, mà chủ yếu là Lạc Kỷ nói, Phỉ Hân Nghiên chỉ thùy mị gật đầu hay đáp lại vài câu, bầu không khí hài hòa đến không thể hài hòa hơn.


Cô nàng ngáp một cái, nhàm chán trả lời:"Một chút. Lạc Kỷ có đề cập đến một vài hành vi kì lạ của Thuần Nhã thời gian trước đó, còn nói với tôi một ít thông tin liên quan đến nội bộ thiên đình."


[Hắn nói gì?]


"Cũng không có gì nhiều. Đại khái là cỡ hai tuần trước khi cô xuyên đến đây anh ta thường xuyên biến mất một cách kì lạ, còn có người phàm vô tình bắt gặp một kẻ kì lạ hay lảng vảng ở khu vực ngoài rìa cánh rừng phía nam, tôi nghĩ thế nào cũng là gã đó đến trước âm mưu xử chúng ta một thể."


Dù không nhìn thấy được, Nhạc Viên vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhăn nhó kia của Đường Hi.


[Lại là khu rừng phía nam à? Cái nơi chúng ta vướng phải vụ Xích Quỷ trận đúng không?]


"Chính nó, không sai đi đâu được. Bởi thế tôi mới sầu muốn chết nè."


Cô nàng gãi gãi đầu, nhớ lại ngày hôm qua, tâm trạng liền tuột dốc không phanh.


"Nhưng mà tôi...thật sự không muốn tin là Mạc Vân Y còn sống đâu."


Đường Hi nghe xong tâm trạng cũng rất nặng nề, nhưng ít nhất đã không còn cảm thấy tồi tệ nữa, cô cụp mắt, xoa xoa mi tâm.


[Ngay cả tôi còn không tin cậu ta còn sống. Bởi vì theo kí ức của Mạc Bối Vy thì Mạc Vân Y chắc chắn đã chết hơn năm mươi năm trước không sai. Việc cậu ta sống lại, một là lỗi bên kĩ thuật của thế giới, còn hai là...]


Nhạc Viên càng nghe hai mắt càng mở lớn, cô nàng nói với giọng điệu không thể tin nổi:


"Mẹ kiếp! Cô đừng bảo là chuyện như thế có thật nhá? Trò này tôi có cao tay hơn nữa không chưa bao giờ viết ra đâu!"


Khả năng thứ hai, là Mạc Vân Y trong quá khứ thật sự đã chết nhưng được kẻ nào đó hồi sinh lại.


Cái tình huống thứ hai còn khó xảy ra hơn cả phim hành động viễn tưởng nữa. Đường Hi tuy là đầu óc tưởng tượng sâu xa, nhưng cũng không bao giờ tin vào những điều vô căn cứ. Cô nhún vai.


[Cái đó cũng chưa nói trước được.]


"Này, có phải cái miệng của cô lúc nào cũng xui xẻo thế--"


Nhạc Viên còn chưa nói xong, đã đường đường chính chính đập mặt vào tường nhà người khác, cô nàng đau đến nhe răng trợn mắt, mất đà ngã ra sau, thế nào lại đâm trúng người đi đường, bị người ta dùng ánh mắt không thể nào diễn tả nhìn chằm chằm.


Nhạc Viên: ...


Má nó mất mặt quá!!!


"Xin lỗi, xin lỗi. Là ta sơ suất. Ngươi có bị làm sao không?"


Nhạc Viên vội vã nhận lỗi, dùng giọng điệu chân thành nhất vớt vát chút mặt mũi, thế nào đột nhiên nhận ra người bị cô nàng đụng trúng là một thằng nhóc con có hơi thấp hơn cô nàng một chút.


Ai da, ra là một bạn nhỏ đáng yêu sao?


Cậu thiếu niên hơi cúi thấp đầu làm Nhạc Viên không thể nhìn rõ mặt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua làm da trắng của cậu ta thôi thì con mắt tinh tường của Nhạc Viên vẫn có thể nói rằng đây chắc chắn là một tiểu mĩ nam mềm mại nhu mì.


Cô nàng hơi mềm giọng, "Ra là một bạn nhỏ à? Có bị đau ở đâu không?"


Mĩ thiếu niên lắc lắc đầu.


Nhạc Viên bỗng trào lên bản năng làm mẹ, cảm thấy cậu nhóc lầm lì trước mắt vô cùng đáng yêu, nghĩ thế nào lại rút ra một que kẹo táo rồi cười hì hì.


"Tiểu đệ, muốn ăn kẹo không?"


Thiếu niên bị cô nàng làm cho bất ngờ, đơ ra một lúc rồi lại lắc đầu, lần này cậu duỗi tay chỉ chỉ ra đằng sau Nhạc Viên, tỏ ý có việc phải đi rồi.


Nhạc Viên đối với người đẹp tự giác da mặt sẽ dày hơn bình thường một tấc, cô nàng nhét kẹo vào tay cậu, còn cố ý liếc mắt nhìn thử mặt mũi mĩ thiếu niên.


Vừa nhìn một cái nội tâm Nhạc Viên liền nở hoa.


Quả nhiên không nhan sắc nào giấu được bản cô nương, ai da, cậu nhóc này tuy gương mặt non choẹt nhưng thực sự là quốc sắc thiên hương nha!! Nhìn một cái là sẽ trực tiếp bị hào quang này của mĩ thiếu niên chói mù mắt luôn.


May là Nhạc Viên có một trái tim đủ mạnh mẽ để không gục ngã trước mĩ nhân.


Cậu nhóc phát hiện hành động nhỏ này của Nhạc Viên liền lùi lại, vươn tay kéo thấp mũ xuống, cô nàng muốn thấy cũng không thể thấy nữa, chỉ biết cười trừ thu lại ánh nhìn si mê của mình.


"Ai da, thật là một bạn nhỏ lạnh lùng nha." Nhưng Nhạc Viên cũng là một người biết giới hạn, cô nàng đứng tránh sang một bên, cười hề hề, "Tạm biệt, tiểu mĩ nam."


Cậu thiếu niên không nói không rằng lướt nhanh qua, ngay cả một ánh mắt cũng không để người khác nhìn thấy. Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc đó, nụ cười của Nhạc Viên đã đông cứng lại.


Mãi đến khi mĩ thiếu niên đã hoàn toàn biến mất trong dòng người, cô nàng mới hoàn hồn lại. Nhạc Viên máy móc đưa tay lên khóe môi, gương mặt tái nhợt đi, chậm chạp nhìn về đằng sau.


"Không phải chứ...?"


"Tại sao quỷ tộc lại xuất hiện ở đây?!"


Đúng lúc đó, từ phía xa xa đã truyền đến tiếng la hét thất thanh, Nhạc Viên còn chưa hết bàng hoàng đã phải hối hả lách qua dòng người chạy vội đến, mùi máu nồng nặc đến khó thở xộc thẳng vào mũi, cô nàng bị ép giữa đám đông kín mích, từ khe hở đã thấy một bàn tay trắng bệch xuất hiện trên nền máu chói mắt, mà chủ nhân của cách tay kia, mười phần là đã tử vong.


Nhạc Viên cảm thấy đầu óc như trống rỗng, hai mắt dại ra, đứng đơ ra đấy, chỉ để thấy phía bên kia Lạc Kỷ và Phỉ Hân Nghiên cũng đã đến hiện trường vụ giết người.


***


[Này, Nhạc Viên, cô đùa tôi đấy à?!!]


Lần này tới lượt Đường Hi quát lên.


"Tôi đùa cô làm cái quái gì!! Mẹ nó,

Bình Luận (0)
Comment