Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 16


Đường Dịch mang theo bao lớn bao nhỏ đi tiệm sách Bác Quảng, dựa theo quy định đưa thúc tu, sau đó tiến vào kính trà cho thầy, chưởng quỹ gọi hắn vào gặp sư nương, sau đó kính trà cho bà, như vậy là coi như xong rồi, từ đây Đường Dịch thành công trở thành học trò duy nhất của chưởng quỹ Phó của tiệm sách Bác Quảng.
Chưởng quỹ Phó lấy ra một cuốn ba trăm ngàn chữ thông dụng, nói: "Thông thường thì trẻ nhỏ sẽ đều bắt đầu từ quyển ba trăm ngàn chữ này, dù tuổi tác của trò hơi lớn một chút nhưng vẫn phải bắt đầu từ điều cơ bản nhất."
Đường Dịch nhận sách, bìa sác trông còn rất mới, như vừa mới cắt dán lên, là bìa giấy trắng thiếp vàng, không phải là những bìa ghép ẩu trong tiệm sách, nghĩ liền biết đây là thầy đặc biệt chuẩn bị cho hắn, là tấm lòng của ông ấy, vì vậy hắn cung kính nhận lấy, còn trân trọng ôm trong lòng và thành khẩn nói: "Ân sư yên tâm, học trò nhất định sẽ cố gắng học tập để không phụ lòng sự kỳ vọng của ân sư."
Chưởng quỹ Phó thỏa mãn gật đầu, nói: "Trò bắt đầu muộn nên phải nỗ lực hơn người khác nhiều, theo thầy thấy thì tạm thời trò vẫn là nên tạm thời dừng việc vẽ tranh lại, đặt hết sự chú ý lên việc học đi."
Đường Dịch đồng ý, nói: "Chỉ là học trò vẫn cần phải duy trì những sinh hoạt cần thiết nên thầy xem một tháng trò lấy ra một ngày để vẽ có được không?"
Chưởng quỹ Phó hỏi: "Một ngày trò có thể vẽ được bào nhiêu tấm?"
Đường Dịch suy nghĩ một chút nói: "Nếu là từ sáng đến tối mà không nghỉ thì có thể làm khoảng 5, 6 bức ạ."
Chưởng quỹ Phó vuốt râu, nói: "Một tháng khoảng mười mấy lượng bạc cũng đủ cho nhà trò sinh hoạt và học tập, tuy rằng không phải là kế hoạch lâu dài nhưng trước mắt cứ vậy đã."
Đường Dịch: "Vâng."
"Thời gian như vàng, hôm nay chúng ta liền bắt đầu học đi, trước tiên thầy sẽ dạy trò..."
Ngày đó Đường Dịch bắt đầu học tập bài đầu tiên, từ việc nhận biết chứ rồi bắt đầu viết chữ, chưởng quỹ Phó rất kiên nhẫn và nghiêm túc giảng dạy, Đường Dịch cũng nghiêm túc học.

Tuy rằng ba trăm ngàn chữ hắn đã được học vỡ lòng ở hiện đại rồi, nhưng vì thời đại khác nhau, ở đây là chữ phồn thể nên cũng phải chăm chú học mới được.
Mà trong lúc học hành đầu óc của hắn đặc biệt rõ ràng, có thể cảm nhận rõ những con chữ không ngừng tràn vào đầu hắn, đặc biệt rõ từng nét.

Đồng thời càng học thì tinh thần càng sảng khoái, không có chút nào là mệt mỏi, đây chính là phần thưởng nhìn qua không quên được của hệ thống.
Mà chưởng quỹ Phó cũng nhanh chóng nhận ra điều này, tên nhóc này chỉ đọc qua một lần là nhớ, học qua một lần là có thể viết được, ông nhìn mà trợn mắt há mồm, cực kỳ kích động.
Thế mà ông thu nhận được một thiên tài sao?
Hôm đó hai thầy trò đều cực kỳ tận hứng, mãi đến khi mặt trời lặn về phía Tây thì chưởng quỹ Phó mới thỏa mãn dừng việc học lại.
"Không ngờ rằng trò là một hạt giống tốt, nhìn qua là không quên được, đây là lần đầu thầy gặp qua, thực sự phải khiến cho người khác thán phục", chưởng quỹ Phó nói.
"Có điều đầu óc tốt cũng không bằng bút nát, trò vẫn phải nghiêm túc, cần cù và chăm chỉ học thì mới có thể chắc được."
Tiên sinh dạy bảo mang ẩn ý, còn dụng tâm chăm sóc, Đường Dịch nghiêm túc ghi nhớ lấy.

Dù là thầy trò với nhau cũng phải tính rõ ràng, giấy và bút của Đường Dịch vẫn mua từ tiệm sách Bác Quảng, nên tính bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hai người đều phân biệt rõ ràng hai quan hệ với nhau, như vậy hai người có thể thoải mái hơn.
Vì tiết kiệm nên Đường Dịch vẫn quyết định lựa chọn những giấy không tốt dễ bị lem mực để luyện viết chữ, chưởng quỹ Phó khá là tán thưởng việc này.
Về đến nhà là lúc Ôn Ngôn đang chuẩn bị nấu cơm, trông thấy Đường Dịch liền chạy ra hỏi han dồn dập, cứ như là người lớn trông thấy đứa nhỏ nhà mình ngày đầu đi học về vậy.
"Tiên sinh dạy chàng cái gì vậy?"
"Chàng có nghiêm túc học hành không?"
"Chàng biết được mấy chữ rồi ạ?"
"Chàng biết viết chưa?"
Những câu hỏi của thiếu niên trước mặt này khiến Đường Dịch không nhịn được bật cười, hắn kéo người vào lòng xoa xoa đầu, nói: "Tướng công của em học tốt lắm, tiên sinh chỉ dạy một lần là ta nhớ được rồi."
Ôn Ngôn cả kinh kêu lên: "Thật chứ ạ?"
Đường Dịch: "Đương nhiên là thật rồi."
Ôn Ngôn: "Thật là lợi hại, vậy chàng học những cái gì?"
Đường Dịch cười nói: "Ta sẽ nói cho em nghe."
Ôn Ngôn liền vội vàng gật đầu, mười phần mong đợi mà ngước nhìn Đường Dịch.
"Thiên địa huyền hoàng, Vũ trụ hồng hoang.

Nhật nguyệt doanh trác, Thần Tú liệt trương.

Hàn lai Thử Vãng, Thu thu Đông tàng
Nhuận dư Thành tuế, Luật lã điều dương...."(*)
Đường Dịch cao giọng đọc bài trong Thiên tự văn, Ôn Ngôn say mê mà nghe, tuy rằng nghe không hiểu nhưng ma lực của những câu văn con chữ không ai có thể đỡ được.
Đường Dịch đọc bài ngay trong sân, thanh âm vang lên rõ ràng, có rất nhiều thôn dân cũng nghe thấy rồi dồn dập chạy lại coi, đầu tiên là những người nhà họ Tống nhoài người lên rào tre bên cạnh để nghe, những thôn dân đi ngang qua nghe thấy cũng dừng chân lại để nghe rồi vừa khiếp sợ vừa đỏ mắt.
Lão nhị Đường Dịch nhà họ Đường thật sự bắt đầu đi học rồi!

Đối với những người trong thôn thì chuyện đi học mang hai ý nghĩa, một là tiền đồ vô lượng, hai là của cải dồi dào, trước là lợi ích của việc đi học, sau là điều kiện để đi học.
Rất nhiều thôn dân ngay lúc này mới ý thức được, nhà Đường Dịch đã hoàn toàn vươn lên, hoàn toàn thay đổi rồi!
Sau khi đọc xong Thiên Tự văn, ngoại trừ Đường Dịch ra thì những người khác đều vẫn chìm đắm trong tiếng đọc sách vang vọng rõ ràng, mang đến rất nhiều rung động trong lòng nhiều người.

Ôn Ngôn nghe xong hai mắt liền long lanh nhìn hắn, nhỏ giọng than: "Nghe thật hay, thì ra đọc sách là như vậy, chẳng trách mọi người đều nói đi học là chuyện tốt, thì ra là tốt như vậy!"
Lòng Đường Dịch run lên, đột nhiên nhận ra điều gì đó, ôm vai Ôn Ngôn dẫn vào trong phòng, dịu dàng hỏi: "A Ngôn, em cũng muốn học sao?"
Ôn Ngôn sửng sốt một chút, rồi liên tục lắc đầu: "Em là ca nhi sao có thể đi học được, hơn nữa cũng không có tiên sinh dạy ca nhi, đã vậy còn phải tốn..."
"Ta dạy cho em."
"...!Tiền "
Ôn Ngôn mở to hai mắt phản chiếu những tia sáng không rõ, tựa hồ không thể tin được: "Chàng nói cái gì?"
Đường Dịch nghiêm túc lặp lại: "Nếu như em muốn học, tướng công sẽ dạy em."
Tim Ôn Ngôn đập nhanh, học chữ đó, đây chính là học chữ đó, là chuyện mà y chưa từng nghĩ đến bao giờ.
Đó là thánh điện cao thượng không thể với tới, đó là chuyện thần thánh không dám mơ tưởng tới.
Trong nhân sinh mười sáu năm của mình, Ôn Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới việc mình có thể học chữ, đây là chuyện xa xỉ cỡ nào chứ, chỉ có những ca nhi ở những nhà giàu có nhất mới có thể học chữ thôi.

Y đây là gì chứ, chỉ là một tiểu ca nhi ở nông thôn mà thôi, ngày ngày khó khăn sống, mệnh càng khổ hơn, có thể giãy dụa sống sót đã là cực hạn rồi, hy vọng xa vời cũng chỉ là mỗi ngày có một bữa cơm no, nào có lòng mơ tưởng đến chuyện học chữ cao quý như vậy.
Nhưng bây giờ, tướng công của y nghiêm túc hỏi y có muốn hay không.
Ôn Ngôn hé miệng, môi run rẩy nói không thành tiếng thốt ra một chữ: "Muốn."
Đúng vậy, y thậm chí nghẹn ngào không phát thành tiếng được.
Đường Dịch nhìn thiếu niên vừa khẩn thiết vừa thận trọng thì cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán thiếu niên một cái, nói: "Vậy chúng ta bắt đầu với bài đầu của Thiên Văn Tự nhé?"
Ôn Ngôn nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, "Đọc sách" hai chữ này khiến tương lai của y như bị đột nhiên đánh ra một lỗ hổng, không khí tươi mát từ bên ngoài tràn vào mang đến cho y tâm trạng chưa từng có trước đó.
"Vâng ạ."

Vì vậy vào tối hôm đó, Ôn Ngôn vừa nấu cơm vừa nghe Đường Dịch đọc bài, Đường Dịch cực kỳ kiên nhẫn, đọc một câu xong liền để Ôn Ngôn đọc theo một câu.

Ôn Ngôn không thể so được với Đường Dịch nhìn qua là nhớ được, nhưng cậu thiếu niên này cực kỳ trân trọng cơ hội có thể học hành này, vừa nghiêm túc vừa cố gắng, mãi cho đến lúc ngủ cũng nằm trong chăn không ngừng nhẩm lại cho đến khi mơ màng thiếp đi.

Tinh thần khao khát học hành cũng khiến lòng Đường Dịch cực kỳ rung động.
Ngày hôm sau lúc Đường Dịch thức dậy đã thấy Ôn Ngôn đang nấu ăn, Đường Dịch nhớ tới thiếu niên hôm qua không biết nhẩm bài đến lúc nào mới ngủ mà sáng nay lại dậy sớm như vậy, thực sự là rất thương em ấy, lúc đang định mở miệng nói thì thấy Ôn Ngôn quay đầu nhìn thấy hắn liền hỏi ngay: "Câu tiếp theo của Long sư hỏa đế là gì vậy chàng, em quên mất rồi."
Đường Dịch thở dài, đi tới xoa xoa đầu thiếu niên ấy, nói: "Là Điểu quan nhân hoàng, A Ngôn à, em không phải như vậy đâu, mọi chuyện đều có mức độ riêng, quá mức sẽ khiến kết quả ngược lại đấy, việc học này càng không được vội, về sau còn dài mà, cứ từ từ học."
Ôn Ngôn hơi cúi đầu, nói: "Em biết rồi, chẳng qua em cảm thấy được học thực sự là quá vui nên mới...."
Đường Dịch cười nói: "Không sao cả, em thích học là tốt rồi, hôm nay trở về ta sẽ dạy em viết nhé."
"A?" Ôn Ngôn nói: "Giấy bút rất đắt, em không cần đâu."
Đường Dịch cúi người, kề sát môi vào tai Ôn Ngôn, nhẹ giọng nói: "Tướng công của em nuôi được."
Mặt Ôn Ngôn lập tức đỏ bừng lên, lòng cảm thấy ngọt ngào, có tướng công thật tốt.
Trong lòng cảm thấy hơi lo, bây giờ chi tiêu trong nhà đều do tướng công gánh vác, chuyện học của tướng công cũng do hắn gánh vác, bây giờ còn phải gánh thêm tiền giấy bút của y nữa, áp lực của tướng công thực sự rất lớn mà.
Lòng Ôn Ngôn như nghẹn lại, cảm giác mình chẳng là gì cả, không có bất kỳ cái gì cả, không thể chia sẻ cho nhà, đã vậy lại còn liên lụy tướng công nữa.
Nếu là con dâu hay phu lang ở nhà khác mà như vậy chắc đã bị đuổi ra khỏi cửa từ sớm rồi, cũng chỉ có quỷ tướng công của mình mới có thể bao dung như vậy thôi.
Sau khi ăn sáng xong Đường Dịch liền đi lên trến, hắn đã thương lượng với chưởng quầy Phó rồi, về sau mỗi sáng sẽ tới đây học tập, buổi chiều sẽ về nhà luyện chữ và ôn tập, Chưởng quỹ Phó cảm thấy như vậy cũng ổn nên đồng ý luôn.
Đường Dịch ở bên này đang đắc ý nghĩ buổi chiều có thể cùng Ôn Ngôn học tập, đây là hình ảnh ngọt ngào làm sao, mà không biết rằng trong nhà nghênh đón mấy vị khách không mời mà đến, còn mang đến phiền não không thôi cho Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn ra sông giặt quần áo xong quay về, mới đến cửa nhà liền thấy trước cửa có mấy người đang đứng đó, đều là người y biết cũng là người mà y không muốn gặp bất kỳ ai trong đó cả.
Nhưng lúc đó y nhìn thấy hình dáng nhỏ gầy ở sau cùng nên chỉ có thể kiên trì tiến đến chào hỏi.
"Mợ, đại tỷ, mẫu thân." Ôn Ngôn não lòng chào hỏi.
Mấy người ở bên rào tre quay sang nhìn Ôn Ngôn, lập tức cười nghênh đón y, người mợ Ôn Lưu thị nhiệt tình kéo tay Ôn Ngôn, nói: "A Ngôn à, đã lâu không gặp cháu càng ngày càng có tiền đồ ha, sao nào, nghe nói cháu sống rất tốt đúng không?"
Ôn Ngôn không được tự nhiên rút tay ra, nói: "Cháu khá tốt." Nhưng trong lòng rất rõ là chuyện mợ y đến đây chẳng phải là chuyện gì tốt.

Vô sự lấy lòng, không biết trong lòng đang tính toán chuyện xấu gì nữa.
Ôn Lưu thị dựng thẳng lông mày, dù tươi cười rạng rỡ cũng không giấu được khí chất thô bạo của mình, nàng kéo mẹ Ôn từ phía sau lên, nói: "Hôm nay mẹ cháu nói nhớ cháu, muốn đến thăm cháu xem sao nên bọn mợ mới đến đây thăm cháu một chút thôi, cháu đừng nghĩ nhiều ha."
Ôn Ngôn nâng mắt nhìn mẫu thân của mình, nàng hình như gầy hơn, vẫn là dáng vẻ sợ hãi rụt rè đó, chỉ biết nghe lời, hai tay sốt sắng nắm chặt nhau, trên người mặc một bộ quần áo cũng xem như sạch sẽ, chỉ là trông rộng hơn vài số, vừa nhìn là biết đồ cũ của Ôn Lưu thị để lại cho nàng mặc lên.

Ôn Lưu thị âm thầm đẩy mẹ Ôn một cái, mẹ Ôn cuống quít nói như đọc lời kịch: "A Ngôn, mẹ là muốn đến thăm con một chút xem con sống ra sao, sao con không mời chúng ta vào nhà ngồi một chút sao?"
Ôn Ngôn do dự một chút nhưng vẫn mở cửa cho các nàng, người khác có thể không để ý nhưng mẫu thân của y thì không được.

Y nhìn ánh mắt của mẫu thân đầy sự hoảng sợ, người co rúm lại, nhất định là do mợ của y uy hiếp nàng, mẹ con liền tâm nên sao Ôn Ngôn có thể không đau lòng cho nàng chứ.
Bước vào cửa nhà thì hai mắt của Ôn Lưu thị và con gái lớn Ôn Tiểu Nhu liền lia xung quanh nhanh như chớp, bắn xung quanh như kẻ trộm gà, bất kỳ cái gì ở trong sân cũng không chịu bỏ qua.
(*) Bài đầu tiên trong Thiên Tự Văn,
天地玄黃,宇宙洪荒 Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
日月盈昃,辰宿列張 Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương.
寒來暑往,秋收冬藏 Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng.
閏餘成歲,律呂調陽 Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương.
雲騰致雨,露結為霜 Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương.
Tạm dịch:
Trời đất mù mịt giữa đen vàng
Vũ trụ hoang vu nước ngập tràn
Đứng xế, mặt trờ theo bóng dáng
Vơi, đầy, vầng nguyệt vơi thời gian
Các vì tinh tú như bầy xếp
Phân định đặt tên đã rõ ràng
Rét đến rồi đi nóng tiếp sang
Tiết thu gặt hái một mùa màng
Đông thì cất giữ lương ăn đủ
Cho tới xuân về dạ mới an
Năm nhuận tháng ngày dư cộng lại
Điều hòa Luật lã ống âm dương.

Bình Luận (0)
Comment