Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 26


Lâm gia đã quan với việc được người trong thôn ngưỡng mộ nhà mình, lần này đột nhiên bị rớt xuống hạng ba, có cảm giác không còn mặt mũi nào cả.

Cha Lâm kìm nén nhất quyết không mua đồ ăn của nhà xưởng Ôn Ngôn, nhưng mà chính người vợ ăn nằm với mình với con gái lại không chịu nổi mùi thơm xung quanh mà lén lút đi mua về ăn, khiến cho cha Lâm vừa giận vừa bất lực.
Đều nói người phải có ý chí, nhưng cha Lâm lại cực kỳ bực tức, lúc trước bị Lâm Tú Tú nháo quá đành phải tìm người hỏi thân, thậm chí còn có chút ăn nói khép nép tỏ ý rằng Lâm Tú Tú gả tới như thế nào bọn họ sẽ không quản tới, ai ngờ đâu Đường Dịch không thèm nể mặt chút nào trực tiếp trở mặt từ chối luôn, khiến cho người khác cũng không dám đi hỏi thân nữa, Lâm gia cũng mất hết mặt mũi trong thôn luôn.
Bây giờ Đường gia còn giàu lên, còn có tiền hơn nhà mình nữa, điều này càng khiến cha Lâm càng thêm khó chịu.

Lần này dù sao Lâm Tú Tú có quậy có nháo cỡ nào ông cũng đều nghiêm khắc trách mắng nàng ta, tuyệt đối không đi nói chuyện với Đường gia một lần nào nữa.
Lâm Tú Tú cũng sợ sự giận dữ của cha mình nên đành phải yên lặng một thời gian, chỉ là lúc mọi người chuẩn bị đồ Tết thì thấy nhà Đường Dịch mặc quần áo tốt nhất ở trong thôn, mua nhiều đồ nhất trong thôn, trông vậy càng thêm thèm.

Nàng ta lúc này cũng không sợ lạnh, còn chủ động đi dọn tuyết, còn dọn tuyết ngang qua trước cổng nhà Đường Dịch, cố gắng thêm một chút.
Vì vậy trong một đám áo bông to lớn của hán tử lại đột ngột xuất hiện một cái áo nhỏ nhắn màu sắc diễm lệ của Lâm Tú Tú, muốn người khác không chú ý có hơi khó.
Trong thôn có không ít thanh niên thích Lâm Tú Tú, dù sao thì dung mạo của nàng đẹp, nhà cũng có tiền, hơn nữa còn biết cách ăn diện, biết cách làm nũng.

Vì vậy nên có không ít thanh niên lại gần muốn lấy lòng, thế nhưng Lâm Tú Tú không thèm để ý, chỉ lắc eo đi sau ca ca của mình, càng chỉ muốn đi ngang qua nhà Đường Dịch.

Đại ca Lâm gia sao không biết ý của em gái mình được, chỉ là hắn ta không có cách nào với đứa em gái nuông chiều này, chỉ đành làm theo ý nàng, em gái xinh đẹp vậy nói không chừng Đường Dịch nhìn rồi sẽ đổi ý thì sao.

Hai người quẩn quanh một vòng cũng tới trước nhà Đường Dịch, đúng lúc gặp phải Đường Dịch dọn xong tuyết, đang thở hổn hển quay vào nhà.

Lâm Tú Tú vội vã chào hỏi: "Đường Dịch ca ca, chào buổi sáng!"
Đường Dịch nhìn nàng ta một cái, không nói gì tiếp tục bước vào nhà.

Lâm Tú Tú hơi lúng túng nhưng lại mạnh mẽ mỉm cười nói: "Đường Dịch ca ca, mấy ngày nay trời lạnh nhỉ, muội đi tới đây thôi mà chân đã lạnh tê mất rồi, có thể vào nhà huynh uống chén nước ấm được không nhỉ?"
Lâm đại ca ở bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, Đường Dịch lão đệ à, nhà của chúng ta cách nhau cũng xa, đi tới bên đây cũng lạnh quá nên con bé Lâm Tú Tú này có hơi không chịu nổi."
Lúc này còn có thôn dân khác đi ngang qua, có người hóng trò vui, cũng có người lên tiếng nói giúp, một cô gái nhỏ bé lạnh run lẩy bẩy thật khiến người khác thương xót.
Đường Dịch nhíu mày, cứ để vậy thì không ổn, vì vậy hô lên: "Hôm nay trời quả thực lạnh, vì vậy ta mời mọi người uống chút nước nóng nhé."
Nói xong quay về phía phòng hô lên: "A Ngôn!"
Ôn Ngôn từ trong nhà ló đầu ra: "Tướng công có chuyện gì sao?"
Đường Dịch: "Trời lạnh quá nên làm chút nước nóng cho mọi người trong thôn uống nhé."
Ôn Ngôn nhìn qua là thấy Lâm Tú Tú ăn mặc cực kỳ chói mắt, vừa nghĩ liền hiểu đang xảy ra chuyện gì, lập tức đáp: "Vâng, đến ngay đây ạ."
Nói xong liền mang một bồn nước nóng lớn ra, còn mang theo mấy cái bát nữa.

Đường Dịch nhận lấy bình nước, Ôn Ngôn lấy cái muôi gỗ lớn múc nước nóng vào bát rồi đưa cho những thôn dân xung quang, những người đó tất nhiên cũng thấy lạnh nên cực kỳ cảm kích nhận lấy.
Những thôn dân dọn tuyết đều là nam nhân nên không để ý gì nhiều, người này uống xong thì người kia dùng bát này uống tiếp, tràn đầy khí phách.

Lâm Tú Tú bực tức giậm chân, ý mình không phải như vậy nhưng tại sao lại biến thành như thế chứ, Lâm đại ca cũng đen mặt theo.

Đợi đến khi hai bén nước đưa tới trước mặt bọn họ nhưng bọn họ không nhận lấy.
Đường Dịch giả bộ không hiểu hỏi: "Lâm đại ca, vừa này hai người mới nói là đang lạnh lắm mà?"
Lâm gia huynh muội: "..."
"Chúng ta...!về nhà uống được..." Lâm đại ca chỉ biết nói vậy, hắn ta cũng không thể để cho em gái uống qua bát bị nhiều nam nhân khác uống qua.
"Vậy à, ta còn tưởng mấy người dọn tuyết đường xa tới đây là vì đặc biệt đòi một chén nước thôi đấy, được thôi, vậy ta cũng không khách khí với hai vị nữa, tuyết nhiều đường trơn nên đi thong thả nhé!"
Nói xong liền muốn quay vào nhà, Lâm Tú Tú nhìn mà cuống lê, nàng bất chấp giá lạnh đi ra đây không phải là vì để nhìn một đống nam nhân uống nước, dưới tình thế cấp bách liền tiến lên kéo góc áo Đường Dịch, vội nói: "Đường Dịch ca ca, chúng mình vào nhà nói chuyện được không?"
Đường Dịch đẩy ra theo bản năng, Lâm Tú Tú liền ngã bịch xuống đất, nũng nịu than đau, Lâm đại ca liền vội vàng nâng em gái đứng dậy, cả giận nói: "Đường Dịch, cậu làm gì đó! Tại sao lại động thủ với con gái người ta chứ!"
Đường Dịch nhếch miệng cười nói: "Lâm đại ca hình như không hiểu rồi, rõ ràng là em gái anh kéo áo ta, nhất quyết đòi vào nhà ta, ta là vì danh dự của lệnh muội nên mới bất đắc dĩ đẩy nàng ra thôi, sao lại thành ta động thủ với con gái người ta rồi?"
"Cậu..."
"Ngoài ra..." Đường Dịch cao giọng đánh gãy lời Lâm dại ca, nói: "Hôm nay chúng ta liền nói ràng đi, Đường Dịch ta sẽ không cần một tiểu thư đặt mông ngồi xổm trên đất của nhà anh, đời này ta chỉ cần một mình A Ngôn, nhà anh nên cắt đứt mấy suy nghĩ này đi, đừng tiếp tục tìm người tới nhà ta làm mai nữa, nói cái gì mà thà chịu đòn cũng muốn vào cửa nhà ta, aiz, thật là mất mặt mà!"
Dứt lời liền kéo tay Ôn Ngôn vào nhà trước ánh mắt của mọi người, Ôn Ngôn rất ngại dắt tay nhau trước mặt mọi người nhưng lúc này lại kiên định nắm lại tay Đường Dịch, người ngoài không nhìn thấy động tác nhỏ nhưng khiến Đường Dịch cực kỳ vui này.
Anh em Lâm gia cực kỳ mất mặt, chuyện nhà mình tìm người tới nhà Đường Dịch làm mai đã mất mặt rồi nên người trong nhà cực kỳ kín miệng, ai ngờ lúc này Đường Dịch thế mà lớn tiếng nói ra khiến mọi người đều biết cả.
Dù sao thì đúng là em gái mình kéo góc áo Đường Dịch muốn vào nhà hắn, chuyện mất đạo đức lễ nghi này mọi người đều nhìn thấy cả, không tiện vu oan cho Đường Dịch được, trong lúc nhất thời mọi người lúng túng đứng tại chỗ, không biết làm gì cho đúng.
Lúc này Đường Thực cách rào tre duỗi đầu ra nói to: "Lâm gia à, đừng có tới nữa, chuyện lần trước nhà cậu sắp đặt với đệ đệ ta thì đã không tính toán rồi, đừng có mà được đà lấn tới nữa!"

Lời này vừa nói xong, hai anh em Lâm gia liền mất toàn bộ mặt mũi, liền cuống quít đẩy xe chở tuyết đi, mãi đến lúc đến cửa nhà mới phát hiện trên xe không còn tuyết nữa, vì vậy càng thêm tức giận và xấu hổ!
Một lát sau cha Lâm đẩy đầy tuyết về, vừa vào cửa liền chỉ thẳng vào Lâm Tú Tú chửi ầm lên: "Có phải mày lại đi ra ngoài làm mất mặt không, trên đường về ta nghe người ta nói tiểu thư đặt mông ngồi xổm gì đó, hóa ra là mày, đồ sao chổi không biết xấu hổ khiến ta mất hết mặt mũi, ta đánh mày đánh chết mày?"
Nói xong liền vớ lấy cái chổi đánh Lâm Tú Tú.

Lâm Tú Tú vốn đang buồn bực, bị một cái đánh này càng khiến giận mất đi lý trí, rống to với cha Lâm: "Con thì sao chứ, không phải chỉ là con muốn cùng với Đường Dịch thôi sao, muốn cùng Đường Dịch ăn ngon uống ngon, nào giống nhà này, một đồng tiền cũng không cho con, con muốn cây trâm hoa đào ăn tết thôi mà cũng không mua cho con!"
Cha Lâm sắp bị tức đến chết, quát lại: "Làm gì có cô nương nào trong thôn mang trâm hoa đào, mày có biết vậy cần tốn bao nhiêu tiền không?"
Lâm Tú Tú kêu khóc: "Vậy Ôn Ngôn kia chỉ là một tiểu ca nhi thôi mà trên đầu thay tận mấy cây trâm, còn có ngọc nữa, tại sao con không mang được chứ!"
Cha Lâm quơ chổi qua, mắng: "Ôn tiểu ca nhi kia mở được nhà xưởng kiếm được tiền đó, mày thì có thể làm gì chứ, cả ngày ngoài việc đòi này đòi nọ ra thì làm được gì chứ, việc nhà thì chả học được cái gì lại học được cái so bì, xem ta đánh chết mày!"
Lâm Tú Tú gào khóc to hơn, cha Lâm càng đánh ác hơn, mẹ Lâm và Lâm đại ca vội vàng can ngăn, Lâm gia có thể nói là vô cùng náo loạn, náo nhiệt, đại khái có thể tiết kiệm được ít củi rồi.
Có điều những cái này chẳng ảnh hưởng tí nào đến Đường Dịch và Ôn Ngôn, bên kia náo loạn tung trời thì bên này Ôn Ngôn bị Đường Dịch đè lên tường hôn môi.
Động tác nhỏ vừa nãy của Ôn Ngôn khiến Đường Dịch cực kỳ ngứa lòng, hậu quả chính là hôn suốt nửa tiếng.
Lúc tách ra khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngôn đỏ chót, mặc dù đã quen với cách nói gì không hợp liền bị tướng công mình hôn, nhưng mà mỗi lần bị hôn đều vẫn ngại muốn xỉu.
Hai người hôn đến mức thở hổn hển, lúc này mới cảm nhận được có chút nóng.

Ôn Ngôn đỏ mặt bưng bữa sáng tới, hai người dính nhau ăn mãi mới xong, sau đó Đường Dịch liền bắt đầu nghiêm túc học hành, làm bài tập mà chưỡng quỹ Phó giao cho hắn, những ngày qua hắn không hề thả lỏng bỏ bê, Ôn Ngôn còn khẩn trương hơn hắn nữa, mỗi ngày đều chăm chú nhìn hắn, khiến Đường Dịch học ở nhà mà như đang trong phòng chăm sóc đặc biệt của thầy chủ nhiệm, dẫn đến việc học tập càng thêm chăm chú.
Cứ bận rộn và ấm áp như vậy trôi qua mà cũng đã tới năm mới rồi.

Đón năm mới ở đây khá đơn giản, phu phu hai người mặc quần áo mới, đến nhà Đường Thực ăn sủi cảo, cả nhà cười vui vẻ đón giao thừa.
Ngày mùng một đầu năm là một ngày cực kỳ quan trọng, buổi sáng Ôn Ngôn mới vừa mở mắt ra liền nhận được một cái hôn chào buổi sáng khiến người đỏ mặt tim đập mạnh.

"Sinh nhật vui vẻ nhé, em yêu."
Ôn Ngôn mở to hai mắt: "Sao chàng biết hôm nay là sinh nhật em?"
Đường Dịch đặt người ở dưới thân mình: "Ta tất nhiên phải biết rồi, A Ngôn, em lớn thêm một tuổi, chờ ngày này sang năm là ta có thể ăn sạch em rồi."
Ôn Ngôn: "..."
Đột nhiên có chút chột dạ.
Tin này là do ép hỏi Ôn thị kia mới biết được, Đường Dịch hỏi rõ ràng tình huống hôm sinh, ngày sinh tháng đẻ của Ôn Ngôn, nếu như tương lai có thể tìm được cha mẹ ruột của y còn có bằng chứng nhận thân, Có điều lúc này Đường Dịch sẽ không nhắc đến nữ nhân khiến người ta nghiễn răng nghiến lợi kia, hắn không muốn làm mất hứng.
Đường Dịch vươn mình lấy từ trong tủ là một cái khăn quàng cổ từ lông hồ ly (*), quàng lên cho Ôn Ngôn.

Ban đầu Đường Dịch định mua cái lông hồ ly màu trắng nhưng mà màu thuần trắng thật sự rất hiếm thấy, chỉ có quý tộc mới mua được nên đành mua cái này, nó màu trắng xen lẫn một ít lông màu nâu, nhìn mềm mại ấm áp, quàng lên khiến sắc mặt của thiếu niên càng thêm hồng hào đầy sức sống, rực rỡ đến động lòng người.
Đường Dịch rất hài lòng, một năm qua thiếu niên được nuôi không tệ, hắn rất kiêu ngạo vì điều đó.
Ôn Ngôn sờ lông hồ ly đẹp đẽ trong tay, vừa thích vừa sót: "Cái này chắc đắt lắm, em làm gì cần đến nó đâu, ngày thường đều ở trong nhà xưởng cả, nếu mang cái này sẽ bị dơ mất."
Nay thiếu niên đã là chủ một nhà xưởng, là ông chủ nhỏ rồi, tiết kiệm được không ít tiền nhưng vẫn duy trì cách sống tiết kiệm, làm người cũng không ngạo mạn khiến lòng Đường Dịch mềm như tan thành nước, hắn xoa xoa mái tóc hơi loạn của Ôn Ngôn: "Cứ mang đi, chờ tướng công em giàu lên sẽ mua cho em rất nhiều rất nhiều cái nữa."
Lòng Ôn Ngôn ngọt như mật, Đường Dịch đối xử với y thật sự quá tốt rồi, mỗi ngày y như đang bơi trong đám mây màu hồng vậy, cuộc sống như vậy trôi qua nhanh như giây vậy, như thế nào cũng không đủ.
Ngày tết qua đi chính là tết nguyên tiêu, ăn xong tết nguyên tiêu thì khí trời bắt đầu ấm áp hơn.
Tuyết đọng trên mặt đường cũng tan ra, Đường Dịch mang đôi giày từ da không thấm nước mà Ôn Ngôn làm ra, vào ngày đầu tiên tuyết đọng tan ra chạy đi đến tiệm sách Bác Quảng, từ xa đã nhìn thấy chưởng quỹ Phó đang lo lắng đứng đợi trước cửa.

"Nhanh lại đây!" Chưởng quỹ Phó nhìn thấy Đường Dịch, không chờ hắn mở miệng liền kéo hắn vào trong, vội vàng nói: "Sáng sớm hôm nay ra cáo thị, cuối tháng hai bắt đầu thi, hiện tại bắt đầu báo danh, chỉ có ba ngày thôi."
Người Đường Dịch đột nhiên nổi lên da gà, may mà đến sớm, không thì sợ sẽ bỏ qua mất..

Bình Luận (0)
Comment