Ngâm mình xong, đổi sang áo bông sạch sẽ ấm áp, Đường Dịch dẫn theo Ôn Ngôn xuống dưới ăn cơm.
Cả ngày nay hắn chỉ ăn mỗi màn thầu nên bây giờ đang rất đói và khát, cần gấp một bàn tiệc lớn thỏa mãn cái dạ dày đói khát này.
Đại sảnh dưới lầu rộn ràng nhộn nhịp không có bàn nào trống cả, chỉ đành phải ghép bàn với người khác.
Đường Dịch nhìn một vòng, vừa hay thấy ba cậu thiếu niên đồng hành cùng mình, các thiếu niên cũng nhìn thấy hắn liền vẫy vẫy tay để bọn hắn đi qua, mấy người bọn họ ngồi dồn lại chút chừa lại hai chỗ cho bọn hắn.
Đường Dịch và Ôn Ngôn đi tới ngồi xuống, tuy rằng Đường Dịch rất đói nhưng vẫn duy trì sự cẩn thận, không dám gọi mấy món mặn nặng bụng, chỉ gọi một đ ĩa trứng chiên hành, một tô nhỏ cải thảo nấu thịt, một tô canh củ cải lớn, thêm hai bát cơm nữa, đều là những món ăn dễ tiêu hóa không gây nặng bụng.
Ba cậu thiếu niên cũng ăn ngốn nga ngốn nghiến, Đường Dịch cũng điên cuồng và cơm vào miệng, dáng vẻ cực kỳ đói này khiến Ôn Ngôn nhìn mà cực kỳ đau lòng.
Một bát cơm lớn cùng với đồ ăn, thịt thà vào bụng, cuối cùng Đường Dịch cũng cảm thấy no no rồi, lúc này hắn mới nói chuyện với mấy cậu thiếu niên, lúc này mới phát hiện Đoạn Vân Phi chưa xuống ăn cơm, vì vậy liền hỏi: "Đoạn Vân Phi đâu rồi, y ăn rồi sao?"
Ba cậu thiếu niên nhìn nhau, nói: "Không thấy y, chẳng lẽ y còn chưa ăn sao?"
Một cậu thiếu niên suy nghĩ lại rồi nói: "Hình như ta thấy y trở về rồi, thế nhưng chưa thấy hắn xuống ăn cơm, sau khi ta về phòng liền đi tắm trước, tốn chút thời gian, có lẽ là y đã ăn cơm trước rồi nên mới không thấy y?"
Mấy người thiếu niên gật đầu với nhau, đều cảm thấy có lý, Đường Dịch nhíu nhíu mày, tuổi tác hắn lớn nên hắn liền tự nhiên xem mấy đứa nhóc này thành em trai cần được chăm sóc, lúc này thiếu đi một người khiến hắn không sao yên lòng nổi.
"Vậy đi đi, đi xem xem y ra sao." Đường Dịch nói xong đứng lên, ba cậu thiếu niên cũng đứng dậy theo, nhưng mà một người nhà trong ba cậu thiếu niên kéo lại con mình rồi nói: "Ngày mai còn phải thi nữa, đêm này cần phải ôn bài nên phải nghỉ ngơi sớm một chút, A Liên nhà chúng ta không đi được."
Bước chân Đường Dịch dừng lại, hai người nhà kia cũng nói theo: "Đúng vậy, hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, sau còn phải thi nữa, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ mới tốt, ta thấy vẫn nên đi dạo cho tiêu cơm một chút rồi nghỉ ngơi sớm."
Trong lòng Đường Dịch cảm thấy rất buồn nôn, Phó tiên sinh từng nói phẩm hạnh của mấy đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, nhưng hắn lại cảm thấy chẳng ra sao cả, phẩm hạnh của mấy đứa nhỏ này chỉ có thể đảm bảo rằng bọn họ không gian lận trong thi cử mà thôi, không thể đảm bảo bọn họ là một người chính trực được.
Hắn lạnh lùng nhìn qua mấy người lớn cây ngay không sợ chết đứng kia, quyết định sau khi quay về sẽ nói với Phó tiên sinh một tiếng, lần thi về sau sẽ không qua lại với mấy người này nữa.
Hắn không nói một lời, dẫn theo Ôn Ngôn đi lên lầu, mấy người lớn nhìn ra hắn đang tức giận, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho hơi kinh ngạc, nhưng bọn họ cảm thấy mình đâu có lỗi gì đâu.
Một người nhà cười nhạo nói: "Đồ ngu, nếu như Đoạn Vân Phi kia không sao thì còn tốt, nếu như bị bệnh thì hắn đi tới đó sợ rằng sẽ lây bệnh theo thôi, thời khắc mấu chốt này không thể mạo hiểm như vậy." Những người nhà khác cũng dồn dập nói phải, trong lòng giễu cợt vài câu liền dẫn con mình lên lầu, có hai người thiếu niên tựa hồ cảm thấy như vậy là không tốt thế nhưng không dám phản kháng lại người nhà của mình, chỉ đành phẫn nộ về phòng cùng.
Ôn Ngôn cũng cảm nhận được lửa giận của Đường Dịch, an ủi hắn: "Đừng vì bọn họ mà tức giận hại thân nhé, mấy người này cùng chàng cũng chỉ là người đảm bảo lẫn nhau mà thôi, kỳ thi sau không lui tới nữa thôi."
Đường Dịch cả giận nói: "A Ngôn, em không biết là ngày đó trên đường chúng ta báo danh về, Phó tiên sinh nói có một quyển sách rất có ích với chúng ta, chúng ta đều đi mua nhưng Đoạn Vân Phi không có tiền mua, không thể làm gì khác là đành ngồi lại trong xe nhìn người khác thôi, kết quả thì cậu thiếu niên tên A Liên kua, vậy là giấu sách qua một bên không cho y xem, người có nhân phẩm như vậy về sau có đỗ tú tài dạy người khác cũng sẽ ngộ nhận học trò, nếu như tiến vào quan trường thì lại mang tới sự nhỏ mọn đó theo!"
Ôn Ngôn cũng nhíu mày: "Quả thực là không tốt thật, có điều cái này cũng chúng ta cũng không thể quản được, chúng ta làm tốt điều mà bản thân cần là được, tướng công, em đoán chàng là người mua sách cho Đoạn Vân Phi đúng không?"
Đường Dịch ừ một tiếng.
Ôn Ngôn dịu dàng cười với hắn, nói: "Phẩm hạnh của tướng công em mới thật tốt."
Đường Dịch nghe y nói như vậy liền bớt giận hẳn, nắn nắn tay nhỏ của Ôn Ngôn, lúc này đã đi tới trước phòng của Đoạn Vân Phi, Đường Dịch gõ cửa nhưng không ai trả lời, trực giác cảm thấy điều không ổn, liền lớn tiếng nói một tiếng đắc tội rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng lộn xộn, không nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Vân Phi, Đường Dịch nhìn lên trên giường, thấy Đoạn Vân Phi đang co người lại nằm đấy.
"Không hay rồi!" Đường Dịch sờ sờ trán Đoạn Vân Phi, "Nóng quá, A Ngôn, em mau đi tìm chủ quán đi mời đại phu đến nhanh."
Ôn Ngôn dạ một tiếng rồi vội vã chạy xuống lầu tìm chưởng quỹ, y không quen với huyện thành, ở đâu có đại phu cũng không biết, chỉ có thể nhờ vào chưởng quỹ.
Chưởng quỹ là người nhiệt tình, vừa nghe có thí sinh bị sốt liền biết là chuyện lớn, vội vàng gọi tiểu nhị đi mời một vị đại phu tới.
Lão đại phu biết được đứa nhỏ này còn phải tham gia cuộc thi liền cắn răng kê một đơn thuốc bổ thân: "Nếu như ngày mai đứa nhỏ này còn muốn đi thi thì phải dùng thuốc này, sau hai canh giờ là có thể hạ nhiệt được."
Đường Dịch hỏi lại: "Có để lại tác hại nào không vậy đại phu?"
Lão đại phu nói: "Tác hại chính là ngày mai sẽ hơi đau đầu, thế nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn chuyện hôn mê bất tỉnh, ít nhất có thể đi vào phòng thi."
Đường Dịch biết tính tình của Đoạn Vân Phi, cũng biết cuộc thi lần này quan trọng với cậu đến mức nào nên đưa ra quyết định: "Kê thuốc đi!"
Đại phu viết xong đơn thuốc rồi giao cho Ôn Ngôn, Ôn Ngôn đi cùng với tiểu nhị của quán đi mua thuốc và sắc thuốc, sau đó đưa cho Đoạn Vân Phi uông, chờ đến khi Đoạn Vân Phi toát mồ hôi, hạ nhiệt rồi tỉnh lại thì trong lữ quán đã yên lặng hết cả, mọi người hầu như đều đã đi ngủ.
Quả nhiên thuốc này như đại phu đã nói, di chứng đau đầu rất rõ ràng, Đoạn Vân Phi đỡ cái đầu đau như sắp nứt ra nói cảm ơn với Đường Dịch và Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn đưa cho cậu chén cháo nóng, cháo là do chưởng quỹ bảo nhà bếp giữ lại, vẫn cứ để hâm trong nồi, nấu rất đặc, còn múc cả một bát đầy, trong cháo còn cho thêm ít thịt và rau, còn cho thêm chút muối cho đỡ nhạt miệng, rất thích hợp cho Đoạn Vân Phi lúc này.
Đoạn Vân Phi cảm kích không thôi, vừa ăn chào vừa kể rõ ra chuyện của mình.
Thì ra Đoạn Vân Phi cũng là lần đầu tiên tham gia kỳ thi nên khuyết thiếu kinh nghiệm, thế mà chỉ mặc một cái áo bông đi thi, sau khi kiểm tra bị yêu cầu cởi ra để bên ngoài, kết quả đứa nhỏ này chỉ mặc một cái áo mỏng đi thi cả ngày trong gió rét.
Sau đó gặp phải sự kiện bom khi độc, cậu nhóc khá là xui, cách vị huynh đài kia khá gần nên buổi trưa không thể ăn cơm, dạ dày thì cồn cào như dời sông lấp biển, cứ thế dằn vặt cả buổi, lúc quay về cũng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, rồi sốt đến mơ hồ luôn.
"Lần này thật sự phải cảm ơn Đường đại ca rất nhiều, huynh luôn giúp đỡ đệ vào thời điểm quan trọng, đệ không biết nên phải làm gì báo đáp huynh mới tốt." Đoạn Vân Phi lòng đầy sự cảm kích nói.
Đường Dịch xua xua tay nói: "Đây chỉ là việc nhỏ thôi, ngày mai đệ tính sao, còn đi thi được không?"
"Có thể, đệ nhất định phải thi!" Đoạn Vân Phi kiên định nói: "Cả nhà của đệ đã dốc hết của cải, toàn lực để đệ có thể đi học, sao đệ có thể gục ngã ở trận đầu được, dù cho là liều mạng thì đệ cũng phải thi xong!"
Đường Dịch rất bội phục ý chí kiên định của thiếu niên này, nói: "Được rồi, vậy đêm nay đệ hãy nghỉ ngơi thật tốt, đại phu nói ngày mai có thể đệ vẫn bị hơi đau đầu nên nghỉ ngơi nhiều chút để mai đỡ đau được hơn chút."
"Vâng ạ."
"Đệ có mang theo quần áo để thay không?"
"Có mang theo hai bộ."
"Vậy thì không ổn, đợi lát nữa ta mang hai bộ sang cho đệ, ngày mai đệ mặc nó bên ngoài, mới bệnh nặng xong không thể lại bị cảm lạnh nữa."
Đường Dịch và Ôn Ngôn đi rồi, Đoạn Vân Phi ngồi trên giường yên lặng rơi lệ, từ xưa dệt hoa trên gấm thì dễ mà đưa than sưởi ấm trong đêm tuyết mới khó, vào thời điểm quan trọng này thì các đồng học khác đa phần cười trên sự đau khổ của người khác, nhẹ lòng khi bớt được một đối thủ cạnh tranh mạnh, cũng chỉ có Đường Dịch mới đầy lòng hiệp nghĩa như vậy, mới có thể bất chấp nguy hiểm bị lây bệnh mà dốc lòng chăm sóc cậu như thế.
Đây là đại ân, đại ân cứu mạng cứu tiền đồ của cậu, Đoạn Vân Phi khắc sâu ân này vào tận đáy lòng, đời này sẽ mãi không quên.
Đường Dịch sang đưa quần áo cho Đoạn Vân Phi, sau khi quay về thì lập tức lên giường ôm Ôn Ngôn ngủ say sưa, đêm nay hắn không mượn tay nhỏ bé của Ôn Ngôn để phóng thích tinh lực, nhưng Ôn Ngôn lại cực kỳ căng thẳng, gần như là không dám nhúc nhích tí nào vì sợ mình cử động sẽ đánh thức Đường Dịch, ảnh hưởng đến sự phát huy của hắn vào hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, lúc Đường Dịch và Ôn Ngôn xuống lầu ăn cơm liền gặp Đoạn Vân Phi đang quấn đồ kín mít, khuôn mặt nhỏ của Đoạn Vân Phi tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định, trông thì trạng thái vẫn khá ổn.
Ba người hỏi han một chút liền ngồi chung ăn cơm, còn lại ba người thiếu niên kia lúc xuống dưới trông thấy Đoạn Vân Phi đều hơi cảm thấy ngại ngùng, muốn lại gần chào hỏi nhưng bị người lớn kéo sang bàn khác, nói là sợ lây bệnh.
Ba người Đường Dịch không để ý tới những người kia, bữa sáng hôm nay của bọn họ là bánh nướng nhân đường đỏ với gừng(*).
Đường Dịch và Đoạn Vân Phi mỗi người ăn một cái bánh lớn, ăn thêm ít cháo, vừa no vừa ấm bụng luôn, tinh thần tỉnh táo đi thi.
(*) là bánh này nè
Trên đường đi Đường Dịch hỏi Đoạn Vân Phi cảm thấy thế nào, Đoạn Vân Phi nói cũng vẫn ổn, cũng không biết là do tối qua khóc lâu không mà đầu cứ đau đau, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là hai mắt hơi sưng nhìn khó coi mà thôi.
Đợt thi này nhân số phòng thi ít hơn hẳn lần trước, do thiếu những người bị bệnh không thể đến được hoặc là những người lần trước làm bẩn bài thi bị mời ra.
Đợt thi thứ hai này Đường Dịch vẫn như trước từng bước từng bước làm bài thi, buổi trưa không còn là bánh màn thầu nữa là mà là bánh nướng nhân đường đỏ với gừng kia, Ôn Ngôn đã cắt sẵn thành từng miếng nhỏ, cũng chuẩn bị cho Đoạn Vân Phi một phần, đứa nhỏ kia mới 12 tuổi thôi, trong mắt Ôn Ngôn vẫn là một bạn nhỏ nên không tự chủ được muốn chăm sóc cậu một chút.
Bánh nướng đường đỏ với gừng là làm từ bột mì trắng lên men, trong bột mì có trộn thêm nước gừng, nhân thì là đường đỏ trộn với một ít gừng sợi, khí trời đang lạnh như vậy nên sau khi cắt bánh ra thì nhân đường đỏ sẽ không bị chảy ra mà cứng lại ngay, ăn một cái sẽ khiến bụng ấm hơn, trong người cũng cảm thấy ấm hơn chút.
Đường Dịch vừa ăn vừa quyết định để Ôn Ngôn nghiên cứu cái bánh này một chút, về sau nếu là thi vào mùa đông liền mang bánh này theo.
Hôm đó không xảy ra biến cố gì, tất cả đều thuận lợi cả, xong khi nộp xong bài thi Đường Dịch gặp Đoạn Vân Phi ở ngoài cửa, trông tinh thần của Đoạn Vân Phi vẫn khá ổn, chỉ trông hơi chút mệt mỏi nên Đường Dịch dẫn cậu đi tìm đại phu xem qua, lão đại phu kê một ít viên thuốc dễ mang theo, ăn hai ngày sẽ ổn cả.
Tiếp theo vẫn còn ba đợt thi nữa, cũng đều khá ổn, mấy đợt sau có rất ít người rời đi, chỉ là năm ngày thi trong gió rét khiến đa số thư sinh đều không chịu nổi, đợi đến khi năm đợt thi xong xuôi rất nhiều người bị nhiễm phong hàn phải về nhà tĩnh dưỡng.
Đường Dịch là số ít thi sinh thi xong vẫn khỏe mạnh, thi xong không vội về quê mà dẫn theo Ôn Ngôn chơi đã qua hai ngày sau mới quay về.
Lúc về đến trấn có ghé qua chỗ chưởng quỹ Phó, tỉ mỉ nói lại những chuyện trong lúc thi, sau đó đưa cho thầy Phó xem những bài văn đã viết lại lúc thi, chưởng quỹ Phó sau khi xem xong thì thỏa mãn gật đầu, có điều phương thức biểu đạt của ông khá là hàm súc nên không đánh giá trước mặt Đường Dịch, chỉ nói hắn quay về nghỉ ngơi cho tốt rồi một ngày sau đúng giờ lên lớp, phải chuẩn bị nội dung thi phủ, nội dung thi phủ với thi huyện khác nhau, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới tốt.
Đường Dịch vâng dạ, lúc về tới thôn đã là lúc chạng vạng, Đường Thực đã sớm ở nhà làm xong cơm để tẩy trần đón gió cho hắn.
Đường Dịch mang những món quà mua ở trên trấn đưa cho Đường Thực và Chu Dung, hai người không vội mở quà mà hỏi thăm Đường Dịch thi ra sao, Đường Dịch ngẫm lại thái độ của chưởng quỹ Phó, cảm thấy là chắc mình thi cũng ổn.
Đường Thực và Chu Dung đều cực kỳ vui vẻ, bất kể tương lai Đường Dịch có ra sao thì chỉ cần qua kỳ thi huyện này là Đồng sinh lão gia rồi, đây chính là đồng sinh đầu tiên trong mấy đời nhà họ Đường này đấy.
Ngược lại thì Đường Dịch không có vui vẻ gì mấy, bởi vì Đồng sinh thật ra cũng chẳng có tác dụng gì cả, vừa không thể giúp nhà miễn thuế, vừa chẳng thể làm quan kiếm tiền, cùng lắm chỉ làm được công việc sao chép trên trấn mà thôi, là cái mà không cao không thấp, có tiếng mà không có miếng mà thôi..