Hệ Thống Thánh Lười

Chương 67

Tác: Trương Minh Hiếu- Lớp: 10.

Ngay sau khi trận đấu giữa lớp F 1 và F 2 kết thúc. Lớp F 1 đi ăn mừng chiến thắng. Đàn Liên Hoa dẫn các học trò của mình đi khắp nơi, nơi nào vui, tạo điều kiện cho học trò của mình Đàm Liên Hoa đều dẫn tới. Tất nhiên mọi người đều thích thú và vui vẻ.

Sau cuộc đi chơi đó, mọi người ai về nhà nấy, Tiểu Minh và Manh Manh, Nguyệt Nga cùng về nhà. Hắn sau khi về,Tiểu Bạch đều đứng đợi hắn. Còn Ly Ly nàng ta đi vào Tinh Đấu Sâm Lâm săn tìm hồn thú để cho Tiểu Minh làm quà.

Nguyệt Nga vui vẻ nói to: “ Chàng đã chiến thắng rồi đó Tiểu Bạch!”.

Tiểu Bạch vui vẻ nói: “ Ta biết chắc mà!, ta đã đi thi đấu cùng chàng, ta hiểu cảm giác khi được chiến thắng. Cảm giác ấy rất là hạnh phúc đỉnh cao của sự vui sướng”.

Nguyệt Nga đồng cảm nói: “ đúng đúng nó còn làm cho người ta cảm thấy mình đứng trên mọi thứ và được nhìn thấy ánh hào quang của mình tỏa sáng đến mọi người”.

Tiểu Minh bình thản nói: “ Ta không quan tâm chiến thắng, cái ta quan tâm đó là ta được vận động sau những ngày ta lười biếng nha!. Thi đấu là một môn thư giãn, dãn gân cốt đối với ta!. Vì vậy thắng thua không quan trọng. Cái đối với ta quan trọng đó chính là làm cho gân cốt, các dây thần kinh được vận động.”

Manh Manh mắt sáng nói: “ Thật vậy sao?”.

Nguyệt Nga nói với Manh Manh: “ ngươi ngốc vừa vừa thôi. Tin thi đấu là những lời hắn nói sao?. Thi đấu và giành chiến thắng là cảm giác rất tuyệt vời với mỗi khi nguoie giành chiến thắng ngươi sẽ phải nổ lực cho chiến thắng tiếp theo. Nó cho mang cho ta cảm giác sướng đến đỉnh, vui đến mốc, cảm xúc lẫn lộn và không tin mình giành được chiến thắng. Ngươi cũng cảm giác như thế khi giành chiến thắng ngày hôm nay sao?.

Manh Manh chỉ tay lên trán nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi sau phán ra một câu: “ Ta không cảm giác chiến thắng là gì cả!.

Nguyệt Nga nói: “ ngươi không cảm giác chiến thắng là gì hết á?. Ta có ba lời lý giải

- Một là ngươi chiến thắng quá nhiều.

- Hai là ngươi dây thần kinh bị mất cảm giác.

Manh Manh nói: “ Ta thắng quá nhiều nên vậy!.

Nguyệt Nga không có vẻ bất ngờ lắm nói: “ vậy à, ngươi chắc chiến thắng trong trí tưởng tượng của ngươi nha! Ngươi mới có 7 tuổi à chiến thắng được ai?.

Manh Manh cãi lại nói: “ Ta là thắng thật nha! Như trạm nãy ta đã thắng rồi đó!”.

Nguyệt Nga nói: Cũng phải, với sức bây giờ của ngươi có thể đánh bại cả hồn sư nha. Nhưng hồn tông ngươi có thể đánh bại?.

Manh Manh nói: “ hồn tông ta chỉ cần bún nhẹ cái là bay 1km nha!”.

Nguyệt Nga ôm bụng cười nói: “ ha ha đúng là con nít mà, những suy nghĩ trẻ thơ của con nịt thật là làm người lớn như ta đây thấy mắt cười quá ha ha “.

Tiểu Minh không để Manh Manh nói tiếp, hắn nói: “ thôi bây giờ ta và Manh Manh sau trận đấu có chút mệt. Ta và muội ấy liền lên phòng ta nghỉ”.

Nguyệt Nga nghĩ ngờ: “ Ngươi với muội ấy lên phòng ngươi làm gì? Muội ấy có phòng sao không để muội ấy ở phòng của muội ấy chứ?”.

Tiểu Minh nói: “ ngươi không nhớ à, đó là Giang Phong chiều nay sẽ qua nhà ta làm quản gia nha! Nên để hắn ở đó nha!.

Nguyệt Nga nói: “ vậy à, chừng nào ngươi dán dấy tuyển trọn quản gia?”.

Tiểu Minh nói: “ Trưa ngày mai ta liền dán “.

Bỗng từ ngoài cửa xuất hiện một con thú nhỏ manh manh bồn chân tiến tới Tiểu Minh đôi mắt trên khuôn mặt ứa động nước long lanh mắt tiến đến Tiểu Minh.



Tiểu Minh nhìn thấy vậy liền hỏi: “ tại sao ngươi lại khóc Ly Ly “.

Ly Ly truyền âm nói: “ hu hu ta thật buồn, ta không thể lấy nhiều thịt hồn thú trong hình dạng này đi về. Hu Hu, ta chỉ mang một ít miếng thịt nhỏ xíu này về được thôi! Hu hu cho ta xin lỗi!”,

Tiểu Minh nói: “ không sao đâu, ngươi làm vậy là đúng. Ngươi biến lớn mang về nhiều thịt hồn thú đi từ khu rừng đó đến chỗ ta mới là có chuyện nha!. Như vậy ngươi làm rất đúng cho nên ngươi đừng khóc nữa, nàng đừng khóc nữa ta thương nha!.

Ly Ly truyền âm điệu ngữ mít ước nói: hic hic, vậy ta không khóc nữa, hic hic.”

Tiểu Minh nói: “ được Ly Ly tặng quà làm ta rất vui”.

Lại ngoài cửa, có một người bước vào mang nhiều hành lý nói: “ chào mọi người “.

Tiểu Bạch và Ly Ly nói: “ ai vậy chàng?”.

Tiểu Minh nói: “ hắn tên là Giang Phong, từ nay hắn sẽ làm quản gia cho chúng ta!”.

Tiểu Minh dẫn Giang Phong đến phòng của Manh Manh nói: “ đây! phòng này là của ngươi”.

Tiểu Minh mở cửa ra cho Giang Phong nhìn nói: “ ngươi thấy thế nào?.

Giang Phong hét to nói: “ rộng quá, đây thật sự là nơi ta kẻ sau này sao? “.

Tiểu Minh nói: “ đúng, sau này phòng này tạm là của nguoie!”.

Giang Phong nói: “ ta có thể mang muội muội ta tới đây ở không, ngươi yên tâm em ta sẽ giúp việc ở đây!. Không lấy lương nha!”.

Tiểu Minh nói: “ tiền ta đây không thiếu nha, muội ngươi ngươi qua đây giúp việc liền lương bằng ngươi nha!”.

Giang phong cảm kích: “ ta thật là cảm kích ngươi, ta sẽ dùng cả đời này cảm kích ngươi!.

Tiểu Minh nói: “ mai ngươi liền làm việc nha!”.

Giang Phong hỏi: “ ta bây giờ làm gì đây?”.

Tiểu Minh nói: “đi làm mấy công việc lặt vặt, quản lý người giúp việc”.

“ Thôi bây giờ ngươi nghỉ đi ngày mai ngươi làm việc mệt lắm đấy”.

Giang Phong gật đầu nói: “ Ukm, cậu chủ ta nghỉ đây!”

Tiểu Minh bất ngờ nói: cậu chủ? “.

Giang Phong nói: “ Ta làm quản gia mà nên xưng như vậy trong căn biệt thự này, ra ngoài xưng huynh đệ!”.

Tiểu Minh nói: “ukm cũng được”.

Tiểu Minh bước tới phòng mình, mở cửa ra thì thấy Manh Manh đang nằm bên phải giường mình ngủ một cách xay xưa. Hắn nói bây giờ chỉ mới là 4 h chiều thôi mà.

Hắn suy nghĩ đến kế hoạch ngày mai tuyển quản gia, suy nghĩ một hồi hắn đã liên kết các suy nghĩ ấy thành một kế hoạch hoàn mỹ. Hắn lấy mấy dụng cụ và bảo vệ từ hệ thống. Tất nhiên hắn phải trả tích phân. Chuẩn bị và suy nghĩ hoàn chỉnh tất cả hắn liền đi ngủ vì bây giờ là chín giờ tối.

Ngày hôm sau, ánh sáng của mặt trời tỏa sáng khắp nơi, hơi ấm của mặt trời đã chạm tới thân Tiểu Minh, Tiểu Minh thức dậy liền mở mắt ra thì thấy Manh Manh đang ngậm cánh tay bên trái của mình mặt có vẻ thỏa mãng và hạnh phúc. Tiểu Minh nhìn thấy vậy liền thở dài thầm nghĩ nói: “ đến ngủ cũng nghĩ đến thức ăn!”. Tiểu Minh nhè nhẹ lấy cánh tay của mình ra khỏi cái miệng có cái răng nanh. Bỗng Manh Manh lấy tay kéo lại đặt miệng lên miệng lẫm bẫm nói: “ thịt ngươi đừng bỏ ta nha, đợi ta ăn hết ngươi đi nha, ta liền cho ngươi đi”.

Tiểu Minh nghĩ: “ ngươi sao mà khôn thế, ăn hết lại bảo ăn xong liền thả ra. Ngươi thả ra cục xương chắc!.

Tiểu Minh lấy tay mình ra khỏi cái miệng hoài mà không được liền đánh thức Manh Manh. Manh Manh dậy nói: “ miếng thịt của muội đâu huynh?”.

Tiểu Minh chỉ tay vào cánh tay bên trái của mình nói: đây miếng thịt của ngươi đây!”.

Manh Manh nhìn cánh tay chứa đầy thứ trắng trắng chảy xuống một chút đỏ nói: “ tại sao cánh tay của ca lại bị như vậy? Huynh chỉ vào cánh tay của huynh và nói đây là miếng thịt của muội là sao?”.

Tiểu Minh nghi ngờ nhìn Manh Manh nói: “ nguoie thật sự là không suy nghĩ việc gì?”.

Manh Manh mặt ngay thơ nói: “ thật “.

Tiểu Minh lớn giọng nói: “ ngươi trong mơ tưởng tưởng ra miếng thịt liền ngậm miếng thịt đó. Mà lúc ngươi ngậm miếng thịt liền đó là cánh tay này của ta dính đầy nước miếng của ngươi!”.

Manh Manh đột nhiên khóc: “ hu hu sao ca lại chửi muội, muội có làm gì âu, muội chỉ đang hưởng thụ miếng thịt trong mơ của muội thôi mà!”.

Tiểu Minh lắc đầu nói thôi được rồi chúng ta liền đi ăn sáng.

Mọi người đã tập chung đông đủ dưới phòng ăn. Mọi người ngồi cùng bàn ăn uống rất là vui nhộn. Ăn xong Tiểu Minh chia mỗi người làm một nhiệm vụ. Tiểu Minh thì cùng Giang Phong đi dán đây tuyển chọn người giúp việc. Còn các nàng làm người tuyển trọn, ai thích người nào liền tuyển chọn người ấy. Hắn đã có Giang phong làm người hắn tuyển trọn.

Hắn và Giang Phong đi khắp nơi học viện và ở ngoài, sau một tiếng hắn và Giang Phong đã tập chung tại điểm hai người đã hẹn.

Tiểu Minh nói: “ ngươi đã dán xong chưa?”.

Giang Phong nói: “ đã xong, còn ngươi?”.

Tiểu Minh nói: “ đã xong “.

Cả hai người bước về nhà, thấy mọi thứ dùng để tuyển chọn đã đều chuẩn bị xong, mọi người đã ngồi đúng vị trí. Hắn nói với các nàng: “ các ngươi chọn người các ngươi thích để phục vụ các ngươi nha, nhớ chỉ được hai người là tối thiểu nha. Lần này chọn thôi nha! Các ngươi thích ai liền chọn người nấy “.

Các nàng đều nói: “ vâng “.

Nữa tiếng sau, tất cả mọi người tấp nạp đi đến nhà Tiểu Minh. Tiểu Minh thấy vậy liền nói: “ chà người tuyển chọn thật là tấp nập nha. Các nàng liệu có ai thích để tuyển chọn không?”.

Hắn ngồi trong phòng có màn hình lớn, khoảng mười cái màn hình chiếu sáng, hắn đặt mông ngồi xuống nhìn vào các màn hình. Hắn quan sát các nàng qua màn hình. Bởi vì ngày hôm qua hắn đã lắp camera được ẩn đi tại các nơi. Ở Camera số 1 hắn thấy Nguyệt Nga đang từ chối hết tất cả các người tuyển chọn. Hắn nghĩ: “ nàng không thích người giúp việc sao? Thôi vậy cho nàng tự chọn đi”. Tiếp đó hắn quan sát camera số 2 thì thấy Tiểu Bạch đang nhắm mắt lại, hầu như người giúp việc toàn là Nam nhân. Hắn nghĩ: “ nàng không muốn nữ nhân giúp việc sao? “. Hắn lại quan sát camera số hai thì thấy những người đến tuyển chọn mỗi người làm một món ăn từ trong nhà của mình. Hắn nghĩ: “ haiz, chỉ biết nghĩ đến đồ ăn. Hắn quan sát camera số 5 hắn thấy Vũ Mi đang lưỡng lự và một hồi tự nhiên các người giúp việc liền đi ra hết. Hắn nghĩ: “ nàng cũng không thích người giúp việc sao? “.

Các camera còn lại được đặt tại các phòng khác.

Một hồi sau, Tiểu Bạch đã chọn được một người nam nhân trong có vẻ yếu đuối nhút nhát, nhưng có vẻ là siêng năng.

Còn Manh Manh thì nàng ta chọn ra hai người:” Cả hai đều mang nón đầu bếp, Manh Manh nhìn cả hai hết sức thỏa mãng.

Tất cả mọi người khuôn mặt buồn bác từ từ bước ra về. Lúc này, tại ngôi nhà của Tiểu Minh đã tỉnh lặng không còn ồn ào tấp nập như lúc chiều nữa.
Bình Luận (0)
Comment