Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 100

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vệ Tây Lẫm V: Bộ phim đầu tiên của tôi, [Cuộc chiến sinh tử] đã lên sóng, mong hãy ủng hộ nhiều hơn.

"Vệ Tây Lẫm là một ca sĩ, tôi chỉ biết cậu ấy hát rất hay, rất được yêu thích, gần như đi trên con đường nào tôi cũng nghe được tiếng ca của cậu ấy. Nhưng tôi chưa từng nghĩ một người hát hay có thể đóng phim. Lúc nghe nói cậu ấy muốn đóng phim, phản ứng đầu tiên của tôi là giễu cợt và bất mãn. Người không biết đóng phim lại đi đóng phim, đó chính là không tôn trọng nghệ thuật điện ảnh. Song, hôm nay tôi vẫn tới tham gia buổi chiếu thử của [Cuộc chiến sinh tử], chỉ bởi vì tôi là người nhiệt tình với phim ảnh. Nhưng tôi không hề ngờ rằng, chính cái người tôi không để vào mắt ấy, lại thật sự tạo ra một bộ phim đáng khen ngợi! Diễn xuất của Vệ Tây Lẫm có thể coi là hạng nhất, để tránh tiết lộ trước, tôi sẽ không nói kỹ! Bất luận là ánh mặt trời lúc trước, hay ánh mắt người cuối cùng khiến người ta bất ngờ đều chuyển biến rất tự nhiên, tựa như nước chảy ra sông, không làm người ta cảm thấy mất tự nhiên chút nào. Nghe nói những diễn viên khác là giáo viên và học sinh, thể hiện của họ cũng rất đáng thưởng thức, tuy có chút không được lưu loát, nhưng ngược lại thích hợp với chủ đề bộ phim. Có khi đây còn là dụng ý của đạo diễn, để tạo nên một ── bộ phim không thẹn với danh tạo nên vì các thầy cô và bạn học. Thử nghĩ chút mà xem, nếu đổi những diễn viên ấy thành diễn viên lão luyện, kinh nghiệm đầy mình thì có lẽ lại phá hỏng mùi vị của cả bộ. Tóm lại, bộ phim này rất đáng xem. Đạt 8.5 điểm." —— Nhà bình luận phim nổi tiếng – Trương Thủ Nhất.

"Xem qua bộ phim này, có hai chữ luôn quanh quẩn trong đầu tôi chính là —— chấn động. Bộ phim này căn bản không giống được tạo nên từ bàn tay đạo diễn mới. Kịch bản mới lạ, cách quay lão luyện, kỹ thuật diễn xuất của diễn viên tương đối phù hợp với cốt truyện. Nhân tính nhấp nhô khiến người ta phải cảm động lây. Bộ phim kết thúc, người xem còn lặng người suy ngẫm, để rồi hiểu ra cái ý sâu xa. Mỗi nhân vật trong phim đại biểu cho một loại người, có lẽ mỗi chúng ta đều có thể tìm được hình ảnh của mình trong đó, hoặc là hiền lành, hoặc là độc ác, hoặc là mềm yếu, hoặc là kiên cường, ích kỷ, bao dung... Bao gồm một nhân vật nhỏ xuất hiện chưa tới hai mươi giây cũng có điểm sáng của riêng nhân vật ấy. Đây là điều mà đạo diễn và biên kịch vô cùng khó nắm chắc. Song Vệ Tây Lẫm làm được rồi, quả là hậu sinh khả úy." —— Nhà bình luận phim nổi tiếng, Ngụy Nặc.

"Lần này, Vệ Tây Lẫm không làm chúng ta thất vọng. [Cuộc chiến sinh tử] được làm rất có tâm, bất kể là tình tiết, diễn viên, cách quay, dụng cụ biểu diễn hay thậm chí là hóa trang, hậu kỳ đều thể hiện ra sự tận tâm của đạo diễn, không hề qua loa lấy lệ chút nào... Nghe nói ánh mắt người cuối cùng được quay đi quay lại hơn ba mươi lần liền. Xem bộ phim này xong tuyệt đối sẽ không hối hận. Mai phim công chiếu, tôi sẽ ra rạp xem lại lần nữa." —— Phóng viên nổi tiếng, Tiếu Thành Nghị.

"Bộ phim này nhìn ngoài có chút máu me, chúng ta không thể không thừa nhận điểm này. Nhưng đó chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi... Tôi đánh giá đây là một bộ phim phản ánh xã hội thực tế, các nhân vật trong phim trải qua tình tiết bộ phim, giống như chúng ta vật lộn trong vũng bùn xã hội. Đáng giá đề cử." —— Biên kịch tự do, Vương Chính.

"Trong bộ phim này, bạn có thể gặp nam thần đẹp trai, nam thần tỏa ánh mặt trời, nam thần to gan, nam thần tiểu nhân, nam thần dũng cảm, nam thần tổn thương người khác, nam thần khiến người khác đau lòng... còn có thập cẩm loại nam thần nữa. Á á á, quá hấp dẫn đi thôi! Nhiều nam thần thế đó, sẽ có một người thích hợp với bạn. Tới xem đi, bạn sẽ không hối hận đâu! Mai, tôi nhất định sẽ ra rạp xem lại lần nữa!" —— Một dân mạng cho hay...

Hiển nhiên buổi chiếu thử [Cuộc chiến sinh tử] đã thành công. Những bình luận trình ình ra đó khiến nhiều mọt phim tò mò hơn, nhao nhao tỏ ý nhất định phải đến rạp coi thử.

Nhưng cũng có bình luận trái chiều, hơn nữa phần lớn bình luận đó đều là sản phẩm từ những người căn bản chưa từng xem qua bộ phim muốn quấy rối. Vệ Tây Lẫm phải hoàn thành nhiệm vụ, nên đương nhiên không cho phép họ giở trò xấu. Hắn lợi dụng hệ thống ép một vài bình luận vào xó hết cả.

Tốc độ của 002 nhanh hơn bất cứ tốc độ tay của người nào. Lướt lướt lướt vài lần, mấy bình luận ác ý đều bị những bình luận chính diện trùm lên, hơn nữa, nội dung các bài còn không hề lặp lại. Ai có thể địch lại khí thế sắc bén không thể ngăn chặn bậc này?

Ngày 15 tháng 7, [Cuộc chiến sinh tử] công chiếu ở khắp các nơi trên cả nước. Các chuỗi rạp không hề làm khó [Cuộc chiến sinh tử], hầu hết các rạp lớn đều lấy nguồn phim. Điều này làm những người không coi trọng [Cuộc chiến sinh tử] đều cảm thấy khá ngoài ý muốn. Bản thân Vệ Tây Lẫm cũng vậy, chẳng hiểu sao, hắn lại nhớ tới cái câu bông đùa "Có người ở trên" của Mập Mạp.

Chẳng qua, tạm thời hắn không có thời gian đào sâu vấn đề này. Ba giờ rưỡi chiều, hắn đeo kính râm, xuất hiện cùng Cố Duyên Tranh tại cửa rạp chiếu phim.

Bên ngoài rạp chiếu phim, hàng dài chờ mua vé xếp ra đến tận chỗ luống hoa cách đó trăm thước, tại luống hoa, cái hàng cong thành một độ 360, lại xếp hàng theo hướng ngược lại, để giảm đi 50% độ dài của hàng. May mà đối diện rạp chiếu phim là một quảng trường nhỏ, nếu không, mấy người này chắc còn chẳng có chỗ mà đứng.

"Vé [Cuộc chiến sinh tử] quá khó mua, nghe nói người đằng trước nói đã bán vé của ngày mai rồi!"

"[Cuộc chiến sinh tử] hay lắm à? Tôi định mua [Thành gia trước, lập nghiệp sau] cơ."

"Thấy trên mạng, người ta nhận xét bộ phim đó không tệ, mua [Cuộc chiến sinh tử] đi, cốt truyện 'Thành gia lập nghiệp' quá cũ kỹ rồi, không hấp dẫn chi cả!"

"..."

Một hàng người xếp rõ dài còn hấp dẫn sự chú ý của phóng viên. Đứng xa xa, bạn có thể nhìn thấy một ký giả và một quay phim chuyên nghiệp đi tới phỏng vấn người xếp hàng, Vệ Tây Lẫm vội kéo Cố Duyên Tranh đi.

Họ có vé, có thể đi thẳng vào.

"A Cố, em đi mua bắp rang bơ."

Vệ Tây Lẫm nhấc chân định đi thì bị Cố Duyên Tranh kéo lại. Y nhét vào trong tay hắn một túi giấy phình phình, bên trong là bắp rang bơ, hạt nào hạt nấy đều đầy đặn, màu sắc độ bóng hài hòa, mùi hương cũng rất hấp dẫn. Hắn ngạc nhiên nhìn Cố Duyên Tranh, rốt cuộc có món ăn gì mà nam nhân nhà hắn không biết làm cơ chứ? Lòng hắn sắp tan chảy bởi hương vị ngọt ngào này mất rồi.

"Anh làm?"

Cố Duyên Tranh gật đầu, "Ở đây bán bắp rang bơ có thêm chất phụ gia, ăn ít thôi. Ngoan."

"Nhưng mà..." Vệ Tây Lẫm liếm môi, lặng lẽ nâng mí mắt nhìn y, "Cầm bắp rang bơ bán trong rạp chiếu phim xem phim có bầu không khí hơn."

Cố Duyên Tranh nhẹ nhàng nhéo chóp mũi hắn, "Chờ ở đây."

Vệ Tây Lẫm ăn một hạt bắp rang bơ, thơm ngọt giòn xốp. Lại bỏ vào miệng thêm một hạt, đôi mắt ngóng trông Cố Duyên Tranh trở lại.

Một lát sau, Cố Duyên Tranh cầm một hộp bắp rang bơ tới, rồi tránh ánh mắt của người khác, dốc toàn bộ bắp rang bơ trong đó vào thùng rác ở chỗ cầu thang, sau đó đổ bắp rang bơ trong túi giấy vào hộp.

Vệ Tây Lẫm thấy vậy hơi sửng sốt.

Cố Duyên Tranh nhét một cành hồng tươi đẹp vào tay hắn, một tay ôm bả vai hắn, tay khác cầm một ly coca lớn, "Đi thôi."

Vệ Tây Lẫm hạnh phúc đến độ lòng đầy bong bóng. Hắn rất muốn hôn y, thế nên lúc thấy bảng chữ 'Nhà vệ sinh' sáng chói bắt mắt trên vách tường trên lối đi vào phòng chiếu phim, bèn đẩy nam nhân ấy vào, rồi dùng tốc độ bàn thờ đặt một nụ hôn mạnh lên môi y. Sau đó, không để nam nhân kịp phản ứng, hắn lại cười tủm tỉm kéo y ra ngoài, nhẹ nhàng bước vào phòng chiếu phim.

Cố Duyên Tranh nhếch môi, ngưng mắt nhìn gò má của hắn, thật sự muốn để thời gian lúc này dừng lại.

Hai người tìm chỗ ngồi của mình dựa vào số thứ tự - hai vị trí ở chính giữa hàng cuối của rạp.

Bộ phim còn chưa bắt đầu, khán giả ở mọi ghế ngồi đã bàn tán về [Cuộc chiến sinh tử] rồi, ai cũng có thể nhìn ra được họ rất chờ mong bộ phim. Người xem lục tục đi vào, khán đài dần được lấp đầy.

Giờ đến, đèn tắt..

Rạp chiếu phim nháy mắt yên tĩnh lại.

Màn ảnh lớn sáng lên, xuất hiện dòng chữ hình người 'Sản phẩm của văn phòng Vệ Tây Lẫm' cất bước ưu nhã, mềm mại đi tới, rồi dừng lại tại chính giữa màn ảnh, tiếp đó là quảng cáo đầu phim. Theo dòng âm nhạc ma mị, nặng nề, một tấm hình trắng đen thoáng qua màn ảnh, ngay sau đó là mục liệt kê diễn viên.

Đạo diễn: Vệ Tây Lẫm

Giám chế: Vệ Tây Lẫm

Diễn viên chính: Vệ Tây Lẫm

...

Vệ Tây Lẫm nhìn quanh rạp chiếu phim, tỷ số chỗ ngồi đạt tới 70%. Đối với một đạo diễn quay phim điện ảnh không có chút tiếng tăm nào mà nói, thì tỷ số này đã tương đối khá rồi. Hơn nữa, hôm nay mới là ngày đầu tiên công chiếu. Nếu như bộ phim đủ hay, thì danh tiếng của phim sẽ hấp dẫn nhiều người tới xem hơn. Nên hắn rất có lòng tin.

Bộ phim bước vào phần chính. Khúc dạo đầu là cảnh nhân vật chính Đường Duệ Trạch ngồi bên cửa sổ đánh đàn dương cầm. Trong gió hè nhè nhẹ, dưới ánh nắng nhu hòa, dáng vẻ điển trai mê người của hắn khiến các cô gái trong rạp chiếu phải thét lên, khẽ hô 'Nam thần thật là đẹp trai' các kiểu.

Màn này được quay toàn cảnh, nên người ta có thể thấy rằng Vệ Tây Lẫm đang đàn dương cầm thật, chứ không phải đàn giả.

"Hóa ra nam thần còn biết đánh đàn dương cầm, thế mà hôm concert chẳng hó hé gì cả! Thật là đẹp trai quá đi!"

"Có lẽ là vì để lại cho bộ phim, nên mới không lên đàn hôm concert đó."

"Nói vậy thì mấy concert tiếp theo, có khả năng nam thần sẽ đàn dương cầm à?"

"Suỵt, đừng nói nữa, xem phim đi."

"..."

Chỉ bằng cảnh mở màn, bản lĩnh dám đương đầu với thử thách của đạo diễn nơi Vệ Tây Lẫm đã hiện ra rõ ràng. Đáy mắt Cố Duyên Tranh tràn đầy tán thưởng, y cầm tay đứa nhỏ, để mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Đây là lần thứ hai Vệ Tây Lẫm xem, nhưng lòng vẫn không tránh khỏi kích động. Đối với hắn, mỗi lời khen của người khác đều là lời khẳng định bản thân. Mà người yêu khen còn hơn cả thế, vậy nên hắn bèn dựa gần vào người nam nhân để đút một hạt bắp rang bơ cho y ăn, rồi bưng ly coca lên cho y uống.

Cố Duyên Tranh uống một hớp coca xong, khẽ chạm vào đầu ngón tay hắn, chăm chú xem bộ phim.

Vệ Tây Lẫm ôm ly coca uống một ngụm nhỏ, sự chú ý trở về bộ phim.

Cốt truyện tiếp tục phát triển.

Đường Duệ Trạch vừa tham gia kỳ thi đại học xong, nên có ý định đi du lịch nơi khác để xả hơi. Do vậy, hắn tham gia vào một đoàn du lịch. Người nhà của hắn (Cố Duyên Tranh thủ vai) đưa hắn lên xe.

Bóng lưng Cố Duyên Tranh xuất hiện, ống kính cố ý quét từ dưới lên trên, sau đó quay ra một bóng lưng hoàn chỉnh. Áo sơ mi trắng tinh cùng quần dài bó sát tôn lên dáng người cao ngất, bờ vai rộng lớn, cái hông thon gầy, phần mông rắn chắc, vóc người mang tỷ lệ vàng khiến khán giả xem mà máu nóng sôi trào, phải thét chói tai.

"Duệ Trạch, một mình ở ngoài phải chú ý an toàn. Nhớ giữ điện thoại với ví tiền. Đến nơi thì gọi điện cho tôi."

Giọng nói cũng thật là dễ nghe. Tiếng nói trầm ổn không nhanh không chậm cất lên, tựa như chứa thâm tình vô hạn, cực kỳ quyến rũ!

"Tui dám cá người này nhất định là anh đẹp trai! Đáng ghét, tại sao không quay cả mặt vậy?"

"Vóc người đẹp quá đi thôi, có khi là người mẫu đó!"

Các khán giả nam bực mình, nhất là mấy bạn nam đưa bạn gái tới xem phim, không làm cách nào được, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ.

"Anh ấy có quan hệ gì với Đường Duệ Trạch? Anh em à?"

"Tui thấy giống tình nhân hơn."

"Có thể lắm. Hê hê hê..."

Hai cô này hiển nhiên là hủ nữ, họ nghe thấy tiếng của nhau, bèn nhìn nhau từ vị trí cách tận hai hàng, rồi nở nụ cười bí hiểm khi tìm được đồng râm.

Song rất nhanh, các khán giả không cười được nữa.

Đoàn người Đường Duệ Trạch lâm cả vào hôn mê, chiếc xe buýt du lịch đưa họ đến một vùng núi sâu không rõ vị trí. Những sát thủ thần bí bắt họ gϊếŧ chóc lẫn nhau, chỉ có một nhân tài sống đến cuối cùng có thể lấy lại tự do.

Bấy giờ, người lớn tuổi nhất, hơn nữa còn đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch hội học sinh – Lý Minh là một người đầy chính nghĩa đứng ra phản kháng.

Ai ngờ, nhóm sát thủ chẳng nói chẳng rằng đã bấm điều khiển từ xa, vòng cổ nổ!

Lý Minh chết, lúc chết, cậu ta còn trợn to mắt, với gương mặt đầy sự bất ngờ.

Máu tươi đỏ tươi bắn tung tóe lên mặt Đường Duệ Trạch. Đường Duệ Trạch kinh hoảng lùi về sau mấy bước, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

"Lý Minh!" Hai người bạn tốt mà Lý Minh làm quen được trên đường đi kích động xông ra, thét với mấy tên hung thủ, "Khốn khiếp! Tao phải gϊếŧ chúng mày!"

"Ầm ầm", hai tiếng nổ vang lên, lại có hai người chết.

Số người sống sót còn lại là 39.

Nhóm sát thủ gϊếŧ gà dọa khỉ có tác dụng, không còn ai dám kháng nghị nữa, họ nhặt chiếc cặp nhóm sát thủ phát cho mình lên, rồi bị đẩy ra sau cửa rào.

Một nhóm 39 nhân mạng bao gồm nhân vật chính bước lên lộ trình không rõ điểm dừng. 

*************HỆ THỐNG THIÊN HOÀNG CỦA SIÊU SAO - Chương 100: Khen ngợi như nước

Bình Luận (0)
Comment