Vệ Tây Lẫm V: Đối với một soái ca mà nói, không gì bi thảm hơn việc gặp được một người soái hơn hắn. [hình ảnh (bóng lưng một nam nhân)]
Một đêm không mộng mị.
Ăn điểm tâm xong, trước tiên Vệ Tây Lẫm đi đến cửa hàng chuyên bán điện thoại di động gần nhất mua một bộ di động mới, sau đó liên hệ cùng người của công ty ẩm thực, hẹn hai giờ trưa nay sẽ chụp quảng cáo thức uống nước trái cây.
Vệ Tây Lẫm tuy là quán quân của [Đệ nhất ca sĩ] nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là người mới, phí quảng cáo lớn cũng không cao, chỉ có mười vạn. Vệ Tây Lẫm nhìn trúng chính là nhân khí mà quảng cáo mang đến cho hắn, cho nên cũng không có dây dưa với vấn đề chi phí của quảng cáo này. Có kinh nghiệm ở kiếp trước, hắn chỉ tốn hai tiếng đồng hồ liền chụp xong quảng cáo. Nhiếp ảnh gia vẫn luôn khen ngợi hắn cảm giác màn ảnh tốt hình tượng cũng tốt, hai người còn trao đổi phương thức liên lạc.
Rời khỏi công ty ẩm thực, Vệ Tây Lẫm đi một chuyến đến ngân hàng, sau đó vòng qua trung tâm mua sắm, mua ít quà cho người nhà. Màn hình lớn đặt ở lầu một trung tâm đang phát lại đêm trung kết kia, không ít người vì đã bỏ qua phát sóng trực tiếp mà cảm thấy hứng thú liền đứng lại xem.
Thời điểm đi ngang qua, Vệ Tây Lẫm còn nghe được có người dùng ngữ khí kích động nói: "Không hổ là quán quân [Đệ nhất ca sĩ], Vệ Tây Lẫm hát thật dễ nghe!"
Nhà Vệ Tây Lẫm tổng cộng có năm đầu người, ba Vệ Quốc Bang, mẹ Trương Tú Lệ, hai người đều đã ngoài bốn mươi; đại ca Vệ Vân Phong, 20 tuổi, năm trước thi đậu đại học khoa học kỹ thuật Đế Kinh; Vệ Tây Lẫm là lão nhị; hắn còn có một em gái nhỏ, kêu Vệ Trừng Trừng, năm nay mới 13 tuổi. Vệ Tây Lẫm tính mua cho ba cái di động, vài bộ quần áo, lại mua hai gói thuốc tốt một chút; cũng mua cho mẹ một cái di động, mấy bộ quần áo, hai món trang sức bằng vàng; mua cho đại ca một bộ laptop cùng một chiếc smart phone. Lúc trước Vệ Vân Phong đem cơ hội mua di động nhường lại cho hắn, bình thường gọi điện thoại về nhà vẫn là luôn dùng điện thoại công cộng.
Vệ Trừng Trừng còn nhỏ, tính cách còn trẻ con, Vệ Tây Lẫm không dám mua di động hay máy tính cho con bé, chỉ định cho nàng cái mp3 để học tiếng Anh và nghe nhạc, lại mua mấy bộ trang phục mùa thu. Tiểu nha đầu này còn chưa bắt đầu phát dục, quần áo hẳn là không khó mua, hẳn là vậy đi. Vệ Tây Lẫm không quá xác định.
Hắn trực tiếp hỏi nhân viên tiêu thụ, "Chào! Muội muội ta 13 tuổi, xin hỏi là mặc quần áo cỡ bao nhiêu?"
Nhân viên tiêu thụ nói: "Vậy cho hỏi chiều cao cùng thể trọng của nàng là bao nhiêu?"
Vệ Tây Lẫm khó xử nghĩ nghĩ, "Thân cao chừng 1m4, cân nặng a...... Không rõ lắm."
Nhân viên cũng khó xử, "Này......"
Nàng bỗng nhiên nhìn đến một nam nhân trẻ tuổi dắt theo một cô bé nhỏ đang đi tới, nói với Vệ Tây Lẫm: "Cô bé kia chiều cao cũng không khác lắm, cũng cỡ 140, ngài so xem muội muội ngài cùng cô bé ấy dáng người thế nào?"
Cô bé nhỏ này làn da trắng nõn, ngũ quan vui vẻ, thập phần đáng yêu. Vệ Tây Lẫm nhìn thoáng qua, ánh mắt phía sau kính râm liền sáng lên. Này đứa bé có cân nặng và chiều cao không khác lắm so với gái hắn trong ấn tượng của hắn, có lẽ hắn có thể nhờ đứa bé ấy hỗ trợ thử quần áo một lần. Hắn lại đánh giá nam nhân bên cạnh cô bé, cầm lòng không được hô hấp dần căng thẳng.
Người nam nhân này khiến người khác phi thường chú ý, so với dáng người hắn ở kiếp trước còn muốn chuẩn hơn, thân cao ít nhất phải một mét chín mươi, hình thể thon dài mà thẳng thắn, áo sơ mi thuần trắng cùng quần tây đen bao lấy vai rộng, eo thon cùng chân dài, một đầu tóc ngắn đen nhánh nhưng không loạn, trán cao đầy đặn, mi cốt rõ ràng khiến cho hốc mắt thoạt nhìn hơi sâu, đem một đôi mắt đen nhánh làm cho nam nhân càng nổi bật cũng càng thêm xa xăm, khiến người ta nhịn không được muốn đi tìm tòi nghiên cứu sâu bên trong kia có hay không cất dấu thứ gì; sống mũi thẳng tắp, một đôi môi mỏng tự nhiên nâng lên, khuôn mặt hình khối làm lòng người rung động đến vậy, cả khuôn mặt thập phần mê người. Toàn thân nam nhân tản ra hơi thở hormone nam tính mãnh liệt, cho dù Vệ Tây Lẫm cách hắn có xa đến năm sáu mét cũng có thể cảm nhận được, hơn nữa lại còn bị ảnh hưởng, hai chân có chút nhũn ra, tim cũng nhảy bang bang trong lồng ngực.
~/*mi cốt: xương ngay mi mắt*/~
002 nghiêm trang nói: [Tốc độ tim đập của ký chủ đang tăng, nhiệt độ cơ thể lên cao, hai chân nhũn ra, bước đầu kết luận là nhất kiến chung tình với người nào đó.]
Vệ Tây Lẫm bình tĩnh lại, đạm mạc nói: [Giỡn chơi cái gì vậy.] Quần áo, vật phẩm trang sức cùng giày của người này không một thứ gì không lộ ra vẻ khiêm tốn xa hoa, hiển nhiên thân phận không tầm thường, cùng hắn của hiện tại căn bản không phải là người cùng một thế giới.
[Tiểu Nhị, ngươi cảm thấy tương lai ta có thể có dáng người tốt như hắn vậy sao?] Vệ Tây Lẫm ỷ vào chính mình đang mang kính râm, liền không kiêng nể gì mà đem toàn thân nam nhân từ trên xuống dưới quét mấy lần, vô cùng hâm mộ.
[Dựa trên phần mềm tiên đoán, Tây Lẫm ngươi thân cao tối đa chỉ có thể đạt tới 185cm.]
Vệ Tây Lẫm: [...... Tiểu Nhị, ta không bảo ngươi đoán trước ngươi cũng không cần đoán trước, nói ra chỉ thêm đả thương người.]
Cũng không chỉ có mỗi Vệ Tây Lẫm đang nhìn nam nhân kia, nữ khách hàng trong tiệm trang phục vốn dĩ đều đưa mắt dừng ở trên người Vệ Tây Lẫm, lúc này cũng nhịn không được đem tầm mắt đặt ở trên người nam nhân kia, tán thưởng cùng si mê cho đã mắt. Còn có một vị nữ khách hàng lớn mật ra vẻ lơ đãng đi đến phía sau nam nhân, làm bộ sờ vào mặt quần áo, ánh mắt cảm thán kinh ngạc di chuyển lướt khắp bóng lưng nam nhân.
Nam nhân dường như không phát hiện, hoặc là đã quen với những ánh mắt như vậy, thấp giọng hỏi cô bé thích bộ quần áo nào.
Vệ Tây Lẫm đi qua bên ấy, dừng lại cách nam nhân vài bước chân, hơi hơi mỉm cười, "Xin lỗi, quấy rầy một chút."
Nam nhân nhìn hắn, ngữ khí thực hiền hoà, "Chuyện gì?"
Cô bé tò mò nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cảm thấy nhờ người khác khi còn mang kính râm không lễ phép, do dự một chút, gỡ kính râm xuống, "Chuyện là thế này, ta muốn mua cho em gái ta mấy bộ quần áo mùa thu, nhưng cô bé không có tới. Cô bé này có kích cỡ không khác em ấy lắm, không biết ta có thể nhờ cô bé hỗ trợ thử một chút quần áo hay không?"
"Cậu?" Cô bé ngửa đầu nhìn nam nhân.
"Chính cháu quyết định." Trên mặt nam nhân không tỏ vẻ gì, ánh mắt dừng ở trên mặt Vệ Tây Lẫm, trong lòng suy nghĩ, cái lý do này dùng để đến gần đích xác không tồi. Hắn xác định vừa rồi đã cảm giác được thiếu niên này nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.
Cô bé sảng khoái gật đầu, "Có thể."
"Cám ơn." Vệ Tây Lẫm trước mỉm cười với nam nhân, sau đó nói với cô bé, "Em gái nhỏ, bên này, ta nhìn trúng ba kiểu trang phục này, phiền em."
Cô bé thực ngoan ngoãn, cầm quần áo đi đến phòng thử đồ.
Vệ Tây Lẫm hỏi hệ thống, [002, cô bé giúp ta việc lớn, nên đưa quà gì để cám ơn người ta thì thích hợp?]
[Quần áo? Kẹp tóc? Đồ ăn vặt? Truyện cổ tích?]
[Đặc biệt một chút, nhưng lại sẽ không thái quá.]
[Ký chủ có thể đưa cô bé một ống tiết kiệm biết nói, mỗi cho nó một tệ, ống tiết kiệm đều sẽ nói chuyện, hơn nữa lời nói mỗi lần cũng không giống nhau, trong vòng một nghìn lần sẽ không lặp lại.]
Trước mặt Vệ Tây Lẫm xuất hiện bảy tám hình ống tiết kiệm khác nhau, liếc mắt hắn chọn trúng một cái trong đó, [Nguyên lý nói chuyện là gì? Có thể sẽ khiến người khác hoài nghi hay không?]
[Bên trong có một vật trang trí vốn là thiết bị cảm ứng trọng lượng, một khi gỡ ra, sẽ tự động tiêu hủy, ký chủ không cần lo lắng.]
Vệ Tây Lẫm yên tâm, [Bao nhiêu danh vọng?]
002 nói: [999 danh vọng.]
[Mua.] Vệ Tây Lẫm do dự một chút, lại nói, [Cũng đưa nam nhân kia một lễ vật nhỏ đi. Có chiếc bật lửa nào đặc biệt chút không?] Hắn cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt từ trên người nam nhân kia. Bởi vì muốn ca hát phải bảo hộ giọng nói nên Vệ Tây Lẫm không hút thuốc, nhưng kỳ thật hắn thực thích vị thuốc, đương nhiên, là vị thuốc lá nhàn nhạt. Giống cái loại trường hợp sương khói lượn lờ mùi thuốc lá này hắn lại thực phản cảm.
[Có.]
Trên màn ảnh xuất hiện vài tấm ảnh khác nhau. Vệ Tây Lẫm lựa một chiếc màu ngân bạch, hình một viên đạn, tràn ngập cảm giác hài hòa tốt đẹp.
Bộ dáng của cô bé kia cùng Vệ Trừng Trừng không sai biệt lắm, hiệu quả của quần áo trên thân thực tốt. Vệ Tây Lẫm ra ý bảo nhân viên tiêu thụ cầm quần áo gói lại, giả bộ lấy ra cái ống tiết kiệm từ trong túi xách đưa cho cô bé.
"Cám ơn em. Đây là một món quà nhỏ, hy vọng em thích."
Cái ống tiết kiệm này mang hình mỹ nhân ngư, ngoại hình uyển chuyển mà tinh xảo. Cô bé nhỏ có vẻ rất thích, đưa mắt nhìn về phía nam nhân với vẻ chờ đợi.
Sau khi nam nhân gật đầu, nàng mới nhận lấy, ngọt ngào nói lời cảm tạ với Vệ Tây Lẫm, "Cám ơn anh."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, lấy ra bật lửa, lại cười nói: "Nếu không chê mà nói ngươi liền nhận lấy đi."
Nam nhân nhìn hắn một cái. Quả nhiên là muốn đến gần.
Hắn nhận lấy bật lửa, chờ nam hài hỏi tên họ hắn cùng số điện thoại, lại thấy nam hài mang kính râm đi thẳng đến quầy tính tiền, lại lần nữa gật đầu với hắn liền xách theo quần áo rời đi.
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân cứng đờ một giây.
Trong túi tiền của cô bé vừa vặn có một đồng tiền xu, đem đồng xu nhét vào khe hở trên đầu mỹ nhân ngư. Mỹ nhân ngư đôi mắt bỗng nhiên chớp chớp, ống tiết kiệm phát ra âm thanh dịu dàng mà êm tai, "Sắp 6 giờ, ta vừa lúc đói bụng. Cám ơn chủ nhân mời ta ăn cơm."
Cô bé kinh hỉ mà ngẩng đầu đối nam nhân nói nói: "Cậu, nàng có thể nói, còn biết thời gian!"
Ống tiết kiệm có thể nói là không hiếm, nhưng có thể căn cứ thời gian tới nói chuyện, ắt có chút "Trí tuệ". Những người khác trong tiệm quần áo cũng tò mò mà nhìn qua.
"Cậu, cậu đổi tiền xu cho cháu đi, cháu muốn thử xem nàng sẽ còn nói cái gì." Cô bé thúc giục.
"Ừ." Nam nhân từ bóp da lấy ra một tờ tiền giấy một trăm ngàn, nhờ nhân viên tiêu thụ đổi thành tiền xu. Nơi này là cửa hàng thời trang trẻ em, vì để hấp dẫn càng nhiều khách hàng nhỏ tuổi, bên trong có đặt ba chiếc xe thú nhún. Quầy thu ngân nơi đó cũng có đủ tiền xu cho khách nhân đổi, cho nên nhân viên tiêu thụ rất nhanh liền đổi được thành một trăm đồng bạc.
Bé gái gấp gáp không chờ nổi mà lại cho vào một đồng.
Mỹ nhân ngư ngượng ngùng nói: "Cảm ơn chủ nhân, vừa rồi không có ăn no."
Đồng xu thứ ba.
"Ăn ngon thật, có thể lại cho ta thêm một chút không?"
Đồng xu thứ tư.
"Chủ nhân thật tốt, cám ơn!"
Bé gái một lần liền cho vào hai đồng tiền xu.
"A! Ngài uy quá nhanh, ta sẽ nghẹn đến!" Mỹ nhân ngư ngữ khí có chút ai oán.
Bé gái bất giác nói một câu "Thực xin lỗi".
Xu thứ năm.
Mỹ nhân ngư do do dự dự, "Ách...... Buổi tối không thể ăn quá nhiều, dễ dàng bỏ ăn nga."
Bé gái cảm thấy lời nàng nói rất có đạo lý, nhưng còn muốn thử lại, vì thế lại thêm một đồng vào, rất hiếu kì mỹ nhân ngư sẽ nói cái gì.
Mỹ nhân ngư tiếng nói nhẹ nhàng mà thỉnh cầu: "Được rồi đi, một đồng cuối cùng, ngày mai lại cho ta ăn sau nha?"
Người vây xem bàn tán sôi nổi.
"Cái ống tiết kiệm đó thật đặc biệt, mỗi một câu đều không giống nhau."
"Đúng vậy, chơi quá hay. Không biết là mua ở đâu? Ta cũng muốn mua cho nữ nhi ta một cái."
"Ta cũng muốn mua cho cháu ta một cái."
"......"
Nam nhân nhìn nhìn bật lửa trong tay tựa hồ không có gì đặc biệt, lại nhìn nhìn ống tiết kiệm loang loáng kia, lông mày đẹp đẽ hơi hơi nhấc lên, phảng phất có điều bất mãn.
Cô bé có chút chưa đã thèm, nhưng người vây xem càng ngày càng nhiều, đã gây trở ngại đến việc kinh doanh của cửa hàng. Nam nhân nói lời xin lỗi với nhân viên cửa hàng liền mang theo cô bé nhỏ nhanh chóng rời đi.
..........
Editor thỉnh cầu: mau bình chọn mau bình chọn mau bình chọn đi>