Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 179

Vệ Tây Lẫm V: Người không sợ chết nhưng lại sợ nhất là không biết sống thế nào.

Dứt lời, mọi người nhanh chóng mở cửa xuống xe.

"Mập Mạp, gọi xe cứu thương, báo cảnh sát!" Vệ Tây Lẫm nói tiếp.

Mập Mạp căng thẳng giữ cánh tay hắn lại: "Tây Lẫm, cậu nên vào trong xe thì hơn. Lỡ bị người ta chụp được hình thì xong."

Vệ Tây Lẫm hất tay anh ta ra, nhảy xuống xe, lo lắng bảo: "Bây giờ không phải lúc lo chuyện này."

Lái xe là Từ Chấn, vội giải thích với Vệ Tây Lẫm rằng: "Do người đó đột nhiên lao ra trước xe, tôi không kịp thắng lại."

Vệ Tây Lẫm gật đầu. Hắn tin tưởng vấn đề không phải ở Từ Chấn, Từ Chấn đã từng đi lính sẽ rất cẩn thận, không thể nào phạm sai lầm cấp thấp vậy được.

Vừa nói chuyện, mấy người vừa tới chỗ đầu xe. Đúng là nhìn thấy một người nằm bất động trong vũng máu. Người này thoạt nhìn hơn năm mươi, gầy gò hết sức cộng với sắc mặt vàng vọt thể hiện rõ tình trạng sức khỏe yếu ốm, có vẻ có bệnh trong người.

Từ Chấn cẩn thận tránh vết máu, bước vài bước tiến lên ngồi xổm xuống dò mạch người kia rồi khẽ thở phào, song vẻ mặt vẫn rất trầm trọng: "Còn thở, nhưng tình trạng không ổn."

Nạn nhân bị thương quá nặng, hắn không dám tùy tiện động vào ông ta.

Từ Lôi không di chuyển mà dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn trước sau trái phải để tìm kiếm camera nhưng chẳng nhìn thấy cái nào. Thế là hắn nhíu chặt chân mày rồi đi nhanh đến cạnh Vệ Tây Lẫm, thấp giọng nói: "Cậu chủ này, có gì đó không đúng lắm. Nơi này hình như không phải khu được quản chế."

Lòng Vệ Tây Lẫm trùng xuống. Xe của họ là đồ mướn, cũng không có camera hành trình.

Sau đó, các chủ xe khác thấy có tai nạn xe xảy ra tại đây đều ngừng xe ở ven đường rồi xuống xe xem. Rất nhanh có người nhận ra Vệ Tây Lẫm, còn lấy điện thoại ra chụp hình rồi xì xào bàn tán.

Trùng hợp thật, họ vừa chạy đến khu không có máy quay, là người này đột nhiên lao ra... Vệ Tây Lẫm suy luận rồi lập tức hỏi 002: [Tiểu Nhị, em có mở chức năng theo dõi không?] 002 rất lo cho hắn: [Có mở nhưng xung quanh không có camera. Vậy nên, dù cho em có video thì nó cũng không thể trở thành chứng cứ được.] Vệ Tây Lẫm tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường nhưng lòng đã rối bời. Vì vậy hắn lại quen thói gọi xin sự trợ giúp từ Cố Duyên Tranh.

"A Cố, chỗ em xảy ra chút chuyện..."

Nghe thấy giọng Cố Duyên Tranh làm hắn như tìm được nơi dựa vào, vậy nên trấn định lại rồi nghiêm túc nghe sắp xếp của y.

Xe cứu thương và xe cảnh sát chẳng mấy chốc đã tới.

Xe cứu thương chở người bị thương đến bệnh viện.

Đội cảnh sát phong tỏa hiện trường tai nạn giao thông, tiếp theo kiểm tra nồng độ cồn của đoàn người Vệ Tây Lẫm rồi sau đó cẩn thận khám xét hiện trường. Còn có hai cảnh sát đi lấy lời khai.

Đám người Vệ Tây Lẫm được coi là người trong cuộc nên đành tạm thời ở lại.

Các ký giả ở thành phố Hán Vũ như đám ruồi ngửi thấy mùi ngon, mau chóng nghe được tin tức. Mặc dù bị cản phải đứng canh bên ngoài và cách Vệ Tây Lẫm rất xa nhưng vẫn không cam lòng mà đặt câu hỏi.

"Vệ Tây Lẫm, hôm nay cậu lái xe sao?"

"Vệ Tây Lẫm, xe của cậu thật sự đụng chết người à?"

"..."

Cân nhắc đến thân phận minh tinh của Vệ Tây Lẫm, đội cảnh sát cho phép hắn đợi trong xe cảnh sát. Mà cái xe ban đầu Vệ Tây Lẫm ngồi đã trở thành một trong những vật chứng của họ.

Mập Mạp nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt rất khó coi: "Tây Lẫm, sự việc đã lan truyền khắp internet rồi. Những tờ báo nhỏ vô trách nhiệm đó còn nói cậu lái xe đụng chết người, bảo cậu mắt mọc ở lỗ mũi..."

"Nhanh vậy sao!" Vệ Tây Lẫm giật mình cầm điện thoại xem tin tức trên đó, chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi.

'Ngôi sao lớn Vệ Tây Lẫm bất cẩn làm chết người'

'Không ngờ nam thần Vệ Tây Lẫm lại là sát thủ đường phố, đụng bay người đi đường'

'Vệ Tây Lẫm đâm người trên đường đến sân bay, vướng phải kiện cáo liên quan đến mạng người'

Tác giả của ấy bài báo này thi nhau nói Vệ Tây Lẫm là người trong cuộc gây tai nạn, là đơn thuần vì câu view weibo hay là do có người thúc đẩy phía sau?

Từ Lôi, Từ Chấn cũng trầm mặc. Dù không thuộc giới giải trí, nhưng họ cũng nhìn ra được loại khuynh hướng dư luận này không phải hiện tượng bình thường mà giống có người mượn chuyện bôi đen Vệ Tây Lẫm hơn.

Vệ Tây Lẫm tỉnh táo suy tính tình hình. Để kéo mình ra khỏi lùm xùm này không khó nhưng cái hắn lo là làm sao để kéo Từ Chấn ra. Bây giờ, thứ cần thiết nhất chính là chứng cứ... Không biết bên phía cảnh sát đã điều tra thế nào rồi. Còn người ở bệnh viện kia nếu vẫn sống thì còn đỡ, chứ lỡ như đã chết thì tình hình của Từ Chấn sẽ vô cùng bất ổn.

Từ Chấn cũng biết sơ lược hoàn cảnh của mình nên vẫn luôn trầm mặc, song vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

"Từ Chấn, đừng lo lắng quá. Tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ có lợi cho anh."

Từ Chấn cảm nhận được sự tự tin đong đầy trong giọng nói bình tĩnh của Vệ Tây Lẫm, thấy an tâm hơn nhiều, anh ta khẽ mỉm cười: "Cảm ơn cậu chủ, tôi không lo đâu, cây ngay không sợ chết đứng mà."

Đội cảnh sát khám xét hiện trường, lấy chứng cứ xong thì đưa đoàn người Vệ Tây Lẫm về đồn cảnh sát, tách riêng họ ra để lập biên bản.

Người lập biên bản cho Vệ Tây Lẫm là một cảnh sát trung niên, ông ta mặc đồng phục cảnh sát, thái độ không chút lơ là.

"Lúc ấy, cậu lái xe phải không?"

"Không phải." Vệ Tây Lẫm rất bình tĩnh: "Tôi lâu lắm rồi không lái xe, bình thường, bốn vệ sĩ của tôi thay phiên nhau lái. Các ông có thể lấy dấu vân tay ở chỗ điều khiển để kiểm chứng. Nếu như vậy còn chưa đủ thuyết phục, thì tôi còn một chứng cứ khác, lúc xảy ra tai nạn, tôi đang đăng ảnh chụp lầu Hoàng Hạc vàng mà tổ tiết mục tặng lên weibo, trên bài đăng có hiển thị thời gian. Trong hình có thể thấy lúc đó, tôi đang ngồi phía sau. Ngay khi phát hiện đụng phải người, chúng tôi gọi điện báo cảnh sát. Đăng weibo trước, báo cảnh sát sau, hai thời điểm này cách nhau không đến năm giây."

Cảnh sát trung niên nhìn hắn, không tỏ ý kiến gì. Họ đương nhiên biết rõ là phải làm những việc này.

Mấy người Từ Chấn được những cảnh sát khác lập biên bản. Theo Vệ Tây Lẫm đã lâu, cũng gặp phải nhiều tình huống khó. Nên bây giờ, họ không hoảng hốt mà rất phối hợp làm việc với cảnh sát.

Nhưng rủi ro là vì ở ven đường có luống hoa và bụi cây. Lúc ấy xe cộ qua lại lại ít nên trừ người trong xe Vệ Tây Lẫm thì không ai để ý xem nạn nhân có phải đột nhiên vọt ra trước xe không.

"Chú cảnh sát, người bị thương đó thế nào rồi?" Vệ Tây Lẫm hỏi.

Cảnh sát trung niên lắc đầu: "Tạm thời chưa có tin tức."

Vệ Tây Lẫm không nói gì nữa, hắn cụp mắt, mắt thoáng sắc lên. Nếu đây thật sự là một âm mưu thì nạn nhân chọn bừa một xe rồi phóng lên hay là cố ý nhằm vào hắn? Nếu như cố ý nhằm vào hắn, ha, hắn sẽ không để người đứng phía sau suиɠ sướиɠ đâu.

Buổi trưa, mấy người ở đồn cảnh sát ăn cơm hộp tạm.

Hơn hai giờ chiều, cảnh sát canh giữ tại bệnh viện báo tin về. Qua mấy giờ cấp cứu, nạn nhân đáng tiếc đã trở thành người thực vật, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Vụ án trở nên phức tạp.

Năm người Hạ Phong, Triệu Dung Nhược, Hướng Thiên Túng, Bách Lâm và Biên Thành vẫn chưa rời khỏi thành phố Hán Vũ, họ bao hết toàn bộ nhà hàng lộ thiên Duyệt Gia, hiện giờ đang khui rượu chúc mừng. Vừa nãy, họ đã nhận được tin người bị thương nọ trở thành người thực vật.

Không sai, Vệ Tây Lẫm gặp chuyện có liên quan đến họ.

Nghiêm túc mà nói, từ khi mời Vệ Tây Lẫm tham gia [Chạy mau nào, anh em], âm mưu nhằm vào hắn đã bắt đầu. Vệ Tây Lẫm quả thật rất nhạy bén, lúc quay show luôn ngầm đề phòng họ nhưng hắn sao có thể ngờ rằng họ căn bản không định ra tay trong show bởi làm vậy rất dễ bị bắt thóp. Họ lựa chọn hành động sau khi quay show xong, Vệ Tây Lẫm quả nhiên không phòng bị chút nào.

Trong năm người bọn họ, Hạ Phong là kẻ từ khi ra mắt tới nay gần như luôn xuôi gió xuôi nước nên hình thành cái tính cao ngạo, không cho phép bất kỳ ai vượt mặt mình. Triệu Dung Nhược và Bách Lâm thì đi lên từ tay trắng, ban đầu đóng vai quần chúng, làm thế thân, ăn đủ mắng, đánh, chửi,... Hướng Thiên Túng nhờ ngủ với bà chủ nên có được cơ hội đóng vai nam chính trong phim truyền hình [Thợ săn], từ đó mới có người biết đến, anh ta phải trả giá nhiều hơn người ta tưởng nhiều. Còn Biên Thành từ nhỏ đã muốn làm tài tử nhưng ngoại hình chẳng ra sao, thậm chí còn có vẻ gian tà nên chẳng được ưa chuộng chút nào làm con đường thành danh khá khó khăn. Nếu như không phải gặp trúng một ông đạo diễn có sở thích đặc biệt để hắn làʍ ŧìиɦ nhân ba năm thì hắn căn bản không thể bước trên con đường làm diễn viên. Nhưng dù có thế nào thì họ đều đã thành công, thậm chí còn leo lên được hạng hai. Ấy vậy mà Vệ Tây Lẫm – một tên nhãi chưa đủ lông đủ cánh lại dám đạp họ xuống. Trước việc bị đạp xuống hạng ba, họ rất bĩnh tĩnh và cũng cảm thấy bình thường. Nhưng khi đối mặt với người đại diện, fans, thậm chí là bạn bè nói móc và châm chọc, đánh sâu vào tâm lý bị giảm giá trị và địa vị của mình, lòng họ lại dấy lên ngọn lửa hừng hực, chẳng biết lúc nào sẽ bùng nổ.

Hạ Phong là người không nhịn được đầu tiên. Dưới ám chỉ của gã, năm người bắt nhịp với nhau, dùng cách thức bất minh để liên lạc với một tổ chức ngầm có tên là 'Money'. Tổ chức này rất thần bí khiến người ta phải kiêng dè. Vì thù lao cao, nên họ tuyển được rất nhiều thành viên thông minh nhưng lại không muốn kiếm sống bằng những việc hợp pháp. Châm ngôn của tổ chức này là: Chỉ cần có tiền, không có chuyện họ không làm được. Theo như người liên lạc của tổ chức này nói: Năm đó, nữ minh tinh nổi tiếng Chúc Hân Lâm chết không phải vì tình tự thiêu như người ta biết mà sự thực là vợ của nam tài tử Chúc Hân Lâm thích tiêu tiền mời họ ra tay.

Không biết là thật hay là giả.

Năm người Hạ Phong ôm lòng thử vận và quyết định hợp tác với tổ chức này, nhất định phải lôi Vệ Tây Lẫm xuống khỏi thần đàn. Điều đáng tiếc duy nhất chính là lúc ấy kẻ lái xe không phải Vệ Tây Lẫm. Chẳng qua, thủ hạ của hắn với hắn là một thể. Chỉ cần họ hành động thật khéo thì chưa chắc đã không thể gán tội danh lên đầu Vệ Tây Lẫm.

Nạn nhân bị biến thành người thực vật chính là người tình nguyện trong tổ chức Money. Nhà người này cực nghèo, không nuôi nổi người vợ bệnh tật quấn thân và đứa con. Tổ chức cam kết nếu như ông ta chết, thì người nhà của ông ta sẽ nhận được một số tiền lớn. Ông ta ôm lòng liều chết mới dám vọt ra trước chiếc xe đang lao nhanh. Chẳng ngờ ông ta lại không chết mà trở thành người thực vật.

...

Chẳng mấy chốc, Cố Duyên Tranh đã từ Đế Kinh chạy tới.

Khi bóng người cao lớn mang theo khí thế bén nhọn sải bước đi vào phòng làm việc trong đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều cảm nhận được hơi thở lạnh như băng đè ép xuống mình, họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt lặng lẽ đáp xuống con người vừa tới, hơi thở hơi ngừng vì căng thẳng.

Tầm mắt Cố Duyên Tranh như có chức năng tự cảm ứng, thoáng chốc đã tìm thấy bóng dáng Vệ Tây Lẫm. Sau khi chắc chắn hắn không sao, y khẽ gật đầu với hắn rồi nhìn quanh phòng làm việc, cất giọng khách sáo mà mạnh mẽ: "Xin hỏi ai là người phụ trách vụ án?"

Cảnh sát trung niên đứng lên, đưa tay ra trước y: "Xin chào, anh Cố. Tôi là cảnh sát phụ trách vụ án này, họ Trương."

"Chào cảnh sát Trương." Cố Duyên Tranh bắt tay với ông ta xong, liền đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã nghe Tây Lẫm nói qua chi tiết tình huống..."

Y đi tới, đứng cạnh Vệ Tây Lẫm, nhéo bả vai của hắn rồi tiện thể đặt tay trên đấy không bỏ ra luôn. Y nhìn hắn trấn an, sau đó tiếp tục nói: "Vấn đề trước mắt là không có chứng cứ có thể chứng minh nạn nhân là tự đụng vào. Không biết có phải vậy không?"

Cảnh sát Trương gật đầu: "Có thể nói là vậy."

Bình Luận (0)
Comment