Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 20

Vệ Tây Lẫm V: Ngày kỷ niệm tròn 60 năm thành lập trường cao trung Học Hải (ngày 30 tháng 9) sắp đến, chúc trường học sinh nhật vui vẻ. Đến lúc đó ta có tiết mục, hoan nghênh mọi người tới xem.

Không biết là ai hô một tiếng "Chủ nhiệm lớp tới", trong phòng, học sinh thuộc lớp hai ban tự nhiên lập tức an tĩnh lại.

Một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính chắp tay sau lưng không nhanh không chậm bước vào lớp, trước nhìn quanh phòng học một vòng, phát hiện phòng học đã được quét tước sạch đến mức cửa sổ cũng sáng bóng, vừa lòng gật gật đầu.

"Các vị đồng học, ta là chủ nhiệm lớp của các ngươi, tên Từ Tiến. Tất cả đều đã nhận được sách mới chưa?"

Lý Văn Bách đứng lên, "Thưa thầy, các học sinh có mặt ở đây đều đã lãnh sách mới rồi. Còn có vài học sinh không có mặt, tạm thời chưa lãnh."

"Tốt." Thầy Từ ra hiệu cho hắn ngồi xuống, bước lên bục giảng, "Nói một sự kiện. Tất cả mọi người đều biết trường cao trung Học Hải của chúng ta là một trong những trường thuộc top đầu tại Đế Kinh, không ít danh nhân đều do trường chúng ta đào tạo ra. Năm nay là năm trường Học Hải tròn 60 tuổi, nhà trường quyết định vào buổi tối ngày 30 tháng 9 tổ chức một buổi tiệc tối thật lớn nhằm kỷ niệm ngày thành lập trường, đến lúc đó chẳng những sẽ mời rất nhiều tiền bối của các ngươi đến tham dự mà còn sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp ở kênh truyền hình văn nghệ Đế Kinh. Nhà trường yêu cầu mỗi lớp cần phải chuẩn bị ít nhất năm tiết mục, mười ngày sau tiến hành lần tuyển chọn đầu tiên, hai mươi ngày sau tiến hành lần tuyển chọn thứ hai, đợt tuyển chọn cuối cùng sẽ có thể trình diễn ngay ngày kỷ niệm thành lập trường, nếu có thể được bầu làm tiết mục ưu tú thì sẽ có tiền thưởng phong phú cùng nhiều phần thưởng khác. Hy vọng các bạn học có thể tích cực tham gia."

Phía dưới học sinh đều kích động, châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.

"Yên lặng." Thầy Từ dùng thước kẻ nhẹ nhàng gõ gõ bục giảng, nghiêm túc nói, "Ta hy vọng mọi người có thể coi trọng hoạt động lần này. Có thể trúng tuyển liền đại biểu cho năng lực của ngươi. Nếu có thể nhận được sự thưởng thức của tiền bối, con đường công tác, học tập sau này của các ngươi không chừng sẽ có thể đi không ít đường tắt. Nếu muốn tham gia các ngươi chỉ cần đến chỗ lớp trưởng bên kia báo danh, hai ngày sau đem danh sách giao cho ta. Nghe rõ chưa?"

"Rõ ――"

Thầy Từ nhìn về phía Vệ Tây Lẫm, có phần trêu đùa nói: "Bạn học Vệ Tây Lẫm là quán quân 'Đệ nhất ca sĩ', lần này cũng nên làm lớp chúng ta vẻ vang một lần a."

Vệ Tây Lẫm đứng lên, "Thầy, ta sẽ cố gắng hết sức."

"Tốt, kế tiếp các ngươi tự học. Buổi tối 7 giờ sẽ mở cuộc họp, trọng điểm là sẽ bầu lại ban cán sự cùng sắp xếp chỗ ngồi."

Thầy Từ nói xong liền rời đi. Hắn vừa đi, trong phòng học lại náo nhiệt lên. Bọn học sinh tốp năm tốp ba mà tụ ở bên nhau, tiếng người người ồn ào.

Vương Phi Vũ, Diệp Quang Huy, Lý Văn Bách cùng Trịnh Nguy đều vây đến bên bàn Vệ Tây Lẫm, Trịnh Nguy còn lôi theo Dương Vân Chí. Dương Vân Chí mang mắt kính, bộ dáng văn nhã thư sinh ngồi ở một bên.

"Vệ Tây Lẫm, ngươi nhất định sẽ tham gia đi." Trịnh Nguy khẳng định nói.

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, "Các ngươi thì sao?"

Lý Văn Bách nói: "Ta cũng tham gia, ba ta thường nói ta không có sở trường gì, lần này khiến cho hắn kinh hỉ một phen. Nhưng là biểu diễn tiết mục gì thì tạm thời vẫn chưa có ý tưởng."

"Ta cũng muốn tham gia," Biểu tình Diệp Quang Huy tràn ngập vẻ ảo tưởng, "Có thể lên TV a!"

"Vân Chí, ngươi cũng tham gia đi, miễn cho những người khác cứ nói ngươi là con mọt sách." Trịnh Nguy khuyến khích Dương Vân Chí.

Dương Vân Chí đẩy đẩy mắt kính trên mũi, "Nếu chúng ta đều tham gia, nói ra chính là năm tiết mục, không có khả năng toàn bộ đều đậu, trừ phi cùng nhau diễn."

"Chỉ cần tiết mục tốt, hợp diễn không thành vấn đề." Lý Văn Bách tỏ vẻ không sao cả.

"Tây Lẫm, ngươi định báo danh tiết mục nào?" Vương Phi Vũ hỏi.

Vệ Tây Lẫm không cần nghĩ ngợi nói: "Ca hát, còn hát gì thì ta vẫn chưa nghĩ ra. Diễn xuất chiếm đa số đều là tiết mục ca vũ, rất khó để trổ hết tài năng. Các ngươi có thể diễn tiểu phẩm hoặc là nói tướng thanh(1), chỉ cần đủ khôi hài là có thể có một màn kinh tâm động phách."

(1) tướng thanh (tấu nói) là một loại nghệ thuật Trung Quốc dùng câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Trịnh Nguy cân nhắc trong chốc lát, "Cái này có thể được. Bất quá, trừ phi chúng ta soạn kịch bản mới, nếu chỉ là diễn lại tiểu phẩm đã có, khó tránh khỏi rơi vào khuôn sáo cũ."

Mấy người Lý Văn Bách đều gật đầu.

"Ai tới soạn? Chúng ta đều không biết soạn a." Diệp Quang Huy phát sầu.

Lý Văn Bách mấy người đều nhìn Dương Vân Chí.

Dương Vân Chí liên tục xua tay, "Kêu ta giải đề cao học cũng không có vấn đề gì, nhưng là biên kịch theo gì đó, thật sự không được."

Trịnh Nguy cười tủm tỉm nhìn Vệ Tây Lẫm, tràn ngập ám chỉ nói: "Tây Lẫm, chúng ta là huynh đệ có phải hay không? Nếu chủ ý này là ngươi ra...... Ân hừ."

Lý Văn Bách mấy người hai mắt sáng ngời, đều nhìn chằm chằm Vệ Tây Lẫm.

"Ngươi viết lời ca lợi hại như vậy, viết kịch bản tiểu phẩm hẳn là cũng no-problem đi?"

Vệ Tây Lẫm sửng sốt. Đây là đem chính mình cũng kéo vào? Viết kịch bản tiểu phẩm cùng viết nhạc căn bản không phải một chuyện nha?

Hương Tiểu Ngải lại xông ra, "Tính ta một phần nữa!"

Hương Tiểu Ngải hồi lớp mười chính là hoa hậu ban, Diệp Quang Huy mấy cái nam sinh hai mắt đều sáng lên, sôi nổi tỏ vẻ hoan nghênh.

【Đinh. Ký chủ kích phát nhiệm vụ ngẫu nhiên, thay bằng hữu biên soạn kịch bản tiểu phẩm. Tiếp thu nhiệm vụ hay không? 】 Vệ Tây Lẫm không chút do dự tiếp nhận nhiệm vụ. Ở kiếp trước kịch ngắn kinh điển loại này không hề ít, tùy tiện lấy một cái ra làm là được. Đây là bàn tay vàng trọng sinh đại thần cho hắn, nên dùng liền dung.

"Được thôi, ta tới biên kịch." Vệ Tây Lẫm nói, "Kịch ngắn giống nhau đều kéo dài chừng mười lăm phút, các ngươi sáu người hợp diễn một cái tiểu phẩm, tính ra chia trung bình thì thời gian lộ mặt của mỗi người đều không nhiều lắm. Ta viết hai cái kịch bản đi, các ngươi chia làm hai tổ."

Trịnh Nguy mấy người đều thật cao hứng.

"Được, nghe ngươi an bài."

Vệ Tây Lẫm nghĩ nghĩ, "Như vậy, các ngươi bớt chút thời giờ xem qua báo chí trong một tháng gần nhất, chủ yếu là tin tức xã hội, tìm một chút xem có gì đặc biệt hay không. Ta tận lực căn cứ tin tức này đó tới biên thành tiểu phẩm có tính thời sự, như vậy có thể khiến cho đại đa số người đồng tình." Nói trắng ra chút chính là tiểu phẩm thời sự có tính đặc biệt khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, này hình như cũng là nét đặc sắc của đại đa số tiểu phẩm. Vệ Tây Lẫm đối với việc này cũng không phản cảm, mặc kệ nói như thế nào đều là truyền bá nêu cao chính nghĩa, đặc biệt còn phụ họa cho trường hợp kỷ niệm ngày thành lập trường này.

Lý Văn Bách làm việc dứt khoát lưu loát, "Ok. Phòng báo chí ngày mai hẳn là có thể mở lại bình thường, đến lúc đó ta mượn về tất cả báo chí trong một tháng gần nhất, mấy người chúng ta phân công hợp tác."

Trịnh Nguy dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vệ Tây Lẫm, "Ngươi cũng quá lợi hại, còn có thể viết 'mệnh đề luận văn'?"

Vệ Tây Lẫm khiêm tốn nói: "Ta tận lực thử một lần." Hắn nhìn nhìn thời gian, chưa đến 5 giờ, "Hiện tại còn sớm, ta mới vừa thuê phòng ở, cùng đi với ta qua chỗ đó ăn cơm?"

..........

vote mau vote mau >

Bình Luận (0)
Comment