Vệ Tây Lẫm V: Bắt đầu quay phim rồi. Mong vạn sự suôn sẻ. [Hình ảnh (Non xanh nước biếc)]
Vì bộ phim này sẽ được chiếu lên rạp, nên có liên quan đến lợi ích. Do vậy, Vệ Tây Lẫm ký hợp đồng với tất cả sáu giáo viên và bốn mươi hai học sinh chắc chắn đóng, không chừa một ai. Trong hợp đồng nói rõ, họ đóng bộ phim này là đóng không công. Mặc dù đều là thầy, là bạn, nhưng vẫn phải nói rõ với nhau những việc thế này, để tránh có cãi vã trong quá trình quay phim. Dĩ nhiên, Vệ Tây Lẫm không có ý bạc đãi gì họ. Đợi phim được công chiếu, hắn sẽ căn cứ vào số vé tiêu thụ được mà lì xì cho họ.
Hắn còn rút ra hẳn một ngày để triển khai vài kỹ xảo diễn xuất và vấn đề cần chú ý với mọi người. Sáng hôm sau, đoàn người lên đường, bước lên xe lửa bắt đầu quá trình quay chụp.
Không có chuyến bay nào tới thẳng đích đến, đi xe buýt thì có vài nữ sinh bị say xe, thế nên Vệ Tây Lẫm mua vé xe lửa. Giáo viên và học sinh không có ý kiến gì. Ngồi xe lửa không có gì không tốt, chỉ phải ngồi sáu, bảy giờ đường xe thôi mà. Lần ra ngoài này, không phải móc một phân tiền, sáu thầy cô và bốn mươi hai học sinh đều xem đây là du lịch miễn phí, dọc đường đi, ai nấy đều nói nói cười cười. Trên cơ bản, mỗi người diễn một vài tiết mục nhỏ, là thời gian sẽ qua rất mau. Hơn nữa, Vệ Tây Lẫm không keo kiệt chút nào, họ muốn ăn trái cây hay quà vặt gì đều chiều cả.
Những hành khách cùng khoang và ở khoang cách vách đều bị không khí nơi này lây nhiễm, họ chạy đến xem biểu diễn, thế là đông vui vô cùng.
Đồng hành cùng Vệ Tây Lẫm còn có hai người, đó là Cố Duyên Tranh và trợ lý của y – Hứa Hi.
Đây là lần đầu tiên Vệ Tây Lẫm đóng phim, cũng là lần đầu tiên hắn đi xa một mình, nên Cố Duyên Tranh không tự đến chỗ hắn quay xem thử thì không yên tâm được.
Những người khác chỉ coi y là bạn Vệ Tây Lẫm, có hứng thú với việc đóng phim nên đi theo thôi, chứ chẳng để ý gì nhiều.
Ảnh chụp Vệ Tây Lẫm cùng nhân viên tổ làm phim ngồi xe lửa đến địa điểm quay rất nhanh được hành khách trên xe lửa nhận ra Vệ Tây Lẫm đăng tải lên internet.
Các ký giả không đào được tin tức thì ảo não vô cùng, sao lại đi quay trong âm thầm thế chứ? Họ còn đang chờ đến nghi thức mở máy mà.
Vệ Tây Lẫm sớm biết nhiều người không coi trọng hắn, nên không định làm nghi thức mở máy gì đó, chỉ dùng hành động chứng minh tất cả mà thôi.
Sau sáu tiếng hơn, xe lửa dừng lại tại thành phố Lưỡng Hồ.
Nhân viên công tác đến trước một ngày đã thu xếp thiết bị, xe cộ và hành lý của mọi người đâu vào đó rồi. Khi tới nơi, Vệ Tây Lẫm chỉ cần đưa mọi người đến khách sạn dùng cơm.
Cơm nước xong, đoàn người ngồi xe đến địa điểm quay.
Bộ phim lần này được quay trên một ngọn núi, dưới chân núi có một ngôi làng. Nhân viên tổ kịch mướn nhà dân tại làng này để phục vụ cho quá trình quay chụp.
Vệ Tây Lẫm không muốn bạc đãi mọi người, nên toàn mướn những ngôi nhà có điều kiện khá, căn kém hơn thì có quạt máy, căn tốt hơn có cả điều hòa. Còn về phần cơm ăn, Vệ Tây Lẫm đặt cơm hộp có mặn, có canh tại một quán cơm. Ngoài ra, mỗi người đều có hai bộ đồ rằn ri dùng để quay phim, cũng tiện để thay tắm. Có thể nói, đãi ngộ này tốt hơn rất nhiều so với diễn viên đóng phim chuyên nghiệp.
Nhân viên tới trước đã sắp xếp xong xuôi những thứ này, đoàn người đến nơi là vào ở được ngay.
Vệ Tây Lẫm là đạo diễn, nên được ưu tiên ở tại biệt thự hai tầng trong làng. Mặc dù biệt thự này không cầu kỳ như biệt thự trong thành phố, nhưng cũng ổn đến 90%, được dọn dẹp rất sạch sẽ. Vệ Tây Lẫm ở trong căn phòng bốn mươi mét vuông tại lầu hai, một căn phòng rộng rãi sáng ngời, có điều hòa, ổ cắm, gối đầu, ga trải giường và vài thứ nữa, chưa kể tất cả còn là đồ mới.
Cố Duyên Tranh nhìn trái phải trên dưới một lần, miễn cưỡng gật đầu, "Cũng được."
Trong phòng không có ai khác, nên Vệ Tây Lẫm thoải mái đu lên cổ y, dụi vào y một cái, "Yêu cầu của anh cao quá đấy. Trước kia, em còn ở nơi kém hơn thế này nhiều. Đâu phải anh không biết đâu."
"Trước kia là trước kia." Cố Duyên Tranh ôm eo hắn, hôn lên trán hắn, thương tiếc tràn lòng. Cứ cho là suôn sẻ, thì quay một bộ phim ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng. Mà không khéo chính là gần đây y rất bận, e là chẳng bao lâu nữa phải chạy đến nơi khác. Nói cách khác, lần này hai người phải xa nhau rất lâu. Càng nghĩ, y càng không yên tâm, không yên về nơi hắn ở, cũng không yên về thứ hắn ăn.
"Tôi có mời một đầu bếp tới. Hè này em đã gầy đi rồi, tôi không muốn thấy em chỉ còn da bọc xương nữa đâu."
Vệ Tây Lẫm dở khóc dở cười, hắn vội lắc đầu, "Không cần đâu. Còn nhiều người khác nữa mà, sao em được ưu đãi thế được."
Cố Duyên Tranh cau mày, y không cho là đúng: "Chúng ta tiêu tiền của mình."
"Thật sự không cần mà." Vệ Tây Lẫm dí môi lên môi y rồi "chụt" một tiếng trước khi y kịp mở miệng, "Lần này, em chưa trả tiền cát-xê cho diễn viên, nên tốt nhất cứ ăn uống cùng nồi với họ thôi. Chờ sau này, em trở thành đạo diễn thật sự rồi, anh ưu đãi em thế nào cũng được."
Bấy giờ, Cố Duyên Tranh mới từ bỏ. Y xoa đầu hắn, rồi lại nâng mặt, trao một nụ hôn.
"Chúng ta lên lầu hơi lâu rồi đó, phải xuống đi thôi." Vệ Tây Lẫm nói.
Chủ nhà chừng năm mươi tuổi và đứa cháu tầm năm, sáu tuổi của ông đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Hai người thấy họ xuống, bèn đứng lên cười. Chỉ có vợ chồng chủ nhà và đứa cháu trai này sống ở đây, còn con trai và con dâu ông ta thì tha hương ở nơi khác.
Cố Duyên Tranh nhìn thấy chiếc tủ lạnh hai cánh thông qua cửa phòng bếp rộng mở.
Lúc này, Hứa Hi đi vào, "Thưa sếp, sắp đến giờ rồi."
Cố Duyên Tranh gật đầu, nhéo tay Vệ Tây Lẫm, "Chú ý sức khỏe."
"Yên tâm đi. Em tiễn anh."
Vệ Tây Lẫm ôm bả vai y, tiễn y ra cửa.
Sau khi mọi người thu dọn xong, Mập Mạp tập hợp họ lại, để nhân viên trang điểm và hóa trang cho họ, chuẩn bị cho việc khai máy.
[Đinh. Kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của ký chủ, lợi nhuận của [Cuộc chiến sinh tử] phải trên trăm triệu. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 100.000.000 danh vọng. Có nhận nhiệm vụ không?] Trên cơ bản, chỉ cần hệ thống có nhiệm vụ là Vệ Tây Lẫm sẽ nhận. Nhưng lần này hắn phải do dự một hồi. Hắn có lòng tin đối với bộ phim mới này, song lại không hiểu nhiều về thị trường phim ảnh hiện tại, phòng vé một trăm triệu, liệu hắn có làm được không? Lỡ như thất bại, sẽ bị khấu trừ một trăm triệu danh vọng! Sau vẻn vẹn mười giây suy nghĩ, hắn vẫn nhận nhiệm vụ. Mấy tháng qua, hắn nhận vài nhiệm vụ nhỏ râu ria, phần thưởng chọn trúng đều là sương chống nắng cao cấp, kẹo thông họng, hay kỹ xảo đổi giọng gì đó. Do vậy, hắn hy vọng phần thưởng lần này sẽ bất ngờ và đáng mừng hơn.
Trước khi bắt đầu quay, Vệ Tây Lẫm làm một bài phát biểu đơn giản như sau, "Chào mọi người, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là đạo diễn, còn các bạn chính là diễn viên. Tôi hy vọng kể từ giờ phút này, các bạn sẽ tiến vào trạng thái làm việc. Chắc mọi người có nghe nói, cách nơi này không xa, có một địa điểm nổi tiếng —— Giá Thần Nông. Nếu quay xong sớm, tôi sẽ đưa mọi người qua đó chơi một ngày."
Mọi người nâng cao tinh thần ngay tắp lự, họ vô cùng nhiệt tình đáp, "Được!"
Một chuỗi tiếng động cơ xe con dần đến gần. Sau khi nhận một cú điện thoại, Mập Mạp vọt đến cạnh người Vệ Tây Lẫm, kề sát tai hắn, "Tổng giám đốc Cố cho người đưa một xe dưa hấu tới."
Lòng Vệ Tây Lẫm ngọt ngào, thế là cái ngọt ấy hiện ngay lên mặt, khóe miệng cũng nhếch lên, tạo thành một gương mặt nhu hòa, tỏa ra nỗi niềm hạnh phúc. Hắn thấp giọng nói: "Bảo với anh ấy là tối tôi sẽ liên lạc với anh ấy sau."
"Được." Mập Mạp lui sang một bên.
"Chuẩn bị khởi công." Vệ Tây Lẫm cất giọng nói.
Từ Lôi và Từ Chấn lần đầu thấy người ta đóng phim, nên rất hứng thú đứng một bên nhìn.
Bộ phim của Vệ Tây Lẫm tên là [Cuộc chiến sinh tử], kể về bốn mươi hai học sinh năm cuối tới từ trung học Hồ Hải tham gia một đoàn du lịch nhân dịp nghỉ hè, lúc lên xe, không hiểu sao họ lại hôn mê hết cả. Đến khi tỉnh lại, họ phát hiện mình đang ở trong một nhà đá chỉ có một cánh cửa, quần áo trên người mỗi người đều bị đổi thành đồ rằn ri, hơn nữa trên cổ còn có thêm một sợi dây chuyền kỳ quái. Xung quanh có sát thủ cầm súng máy chĩa vào họ. Hướng dẫn viên du lịch thì không còn chút vui vẻ và thân thiết nào như của lúc trước, hắn chỉ lạnh lùng, tàn nhẫn nói với mọi người rằng, sau đây họ có thể lấy được một vài công cụ có ích, để bắt đầu trải nghiệm một trận săn gϊếŧ tàn khốc trong ba ngày, nhân tài sống sót cuối cùng có thể lấy lại tự do. Bắt đầu từ những cái chết ở nơi đây...
Vệ Tây Lẫm đóng chính. Trong sáu giáo viên, giáo viên Anh đóng vai hướng dẫn viên du lịch, chủ nhiệm lớp trong vai tài xế, bốn giáo viên còn lại đóng vai bốn sát thủ, vừa đủ. Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, Lý Văn Bách, Dương Vân Chí, Đàm Nguy và Hương Tiểu Ngải là bạn Vệ Tây Lẫm, nên được Vệ Tây Lẫm xếp cho những nhân vật có tỷ lệ lên hình tương đối cao. Sáu người họ biết thế thì vui lên trời.
Trong tay diễn viên là kịch bản phim, trong tay Vệ Tây Lẫm là kịch bản phân cảnh mà hắn chuẩn bị trước. Kịch bản phân cảnh nói đơn giản chính là văn bản miêu tả cụ thể từng cảnh, bao gồm số thứ tự, nội dung và thời gian. Những diễn viên này trước giờ chưa từng quay phim, kịch bản phân cảnh sẽ giúp hắn bớt việc hơn.
Lúc quay, Vệ Tây Lẫm chủ trương quay theo trình tự phát triển của cốt truyện, nếu không những diễn viên không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào như này sẽ rất khó nắm bắt được biến hóa cảm xúc của nhân vật trước sau. Ví dụ như nhân vật của Hương Tiểu Ngải, giai đoạn đầu, cô là một cô gái vô cùng đơn thuần, nhưng sau này, vì sinh tồn, cô không thể không đi gϊếŧ người. Nếu quay những cảnh của cô lúc trước xong, rồi quay luôn cảnh của cô sau này, thì đối với cô mà nói, độ khó là vô cùng lớn.
Cảnh đầu tiên mà Vệ Tây Lẫm quay là cảnh các nhân vật bắt đầu tỉnh lại bên trong nhà đá.
Hắn cho mọi người tập dượt trước rồi mới bắt đầu quay, nhưng quay không hề thuận lợi. Hầu hết mọi người đều mất tự nhiên khi đối diện với ống kính, biểu cảm, tư thế đều cứng ngắc. Chỉ có mấy người Diệp Quang Huy từng diễn kịch ngắn trước kia là không có cảm giác khiếp đảm, nên biểu hiện tốt nhất.
Vệ Tây Lẫm không nói thẳng ra là họ làm không đủ tốt, mà để họ qua xem đoạn phim vừa mới quay kia.
Xem xong biểu hiện của mình, các diễn viên đều xấu hổ. Họ hy vọng mình có thể thể hiện một cách tốt nhất trên màn ảnh lớn, thế nên rối rít chủ động nói: "Đạo diễn, chúng tôi làm lại một lần."
Mùa hè, ngày dài, nên hơn sáu giờ mới tan làm. Đúng lúc ấy, quán cơm đưa cơm tối tới. Một đám người hứng gió đêm dưới hoàng hôn, ăn cơm hộp hoặc gặm dưa hấu, vừa nói vừa cười, tạo nên một cảnh tượng có ý nghĩa khác.
*********************
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé >v