Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!

Chương 13

Thẩm Bất Phàm đi một đường chưa đến một khắc thì đã ra khỏi rừng, trước mặt hắn là một con sông lớn được hoàng hôn chiếu rọi ánh lên sắc đỏ. Văn Minh Ngọc dưới hoàng hôn đỏ rực tung người luyện kiếm, đường kiếm sắc sảo, uy lực mạnh mẽ, nước sông bình lặng bị y đánh cho nổi bọt tung tóe. Thẩm Bất Phàm nhìn người này luyện kiếm mà thân người gần như bất động, Văn Minh Ngọc giống như tên của y là một viên ngọc sáng, sáng rực cả hoàng hôn, ở trong mắt của hắn giống như ánh lửa mãi mãi bùng lên không bao giờ tắt. Trong nguyên tác hắn viết Văn Minh Ngọc là một người chăm chỉ tập luyện, là một người sẽ đứng trên đỉnh cao lại bởi vì một Lý Tư Mẫn mà hủy hoại chính mình. Là bởi vì y chỉ là một nhân vật phản diện cho nên vĩnh viễn không đuổi kịp nhân vật chính là Thẩm Bất Phàm hắn. Hắn nhìn đến ngẩn ngơ, cho đến khi Văn Minh Ngọc đã dừng lại cũng không phát giác được y đang nhìn mình.

- Nhìn đủ chưa?

Thẩm Bất Phàm giật mình bước lùi một bước, Văn Minh Ngọc dung nhan như ngọc thật không sai được, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, là một người mà bất cứ nữ nhân nào cũng muốn lên giường với y.

- Ta… chỉ là ta thấy sư huynh lâu không trở lại cho nên mới đi tìm. Ta sợ là huynh xảy ra chuyện…

Hắn để ý thấy nắm tay Văn Minh Ngọc siết lại, y không nói nữa mà xoay người đi tới bờ sông ngồi xuống. Thẩm Bất Phàm không biết là tại sao lại can đảm như vậy mà đi tới ngồi xuống bên cạnh y, nếu có thể trở thành đồng hành của y thì thật tốt. Hắn thật sự không muốn một kiệt xuất anh tài như Văn Minh Ngọc lại vì muốn đấu chọi với hắn mà hủy hoại thân mình.

- Ngươi lo cho ta hay là cảm thấy ta vô dụng?

Hắn nào dám nói Văn Minh Ngọc vô dụng, nếu y vô dụng thì hắn sẽ thành loại rách nát gì đây? Thẩm Bất Phàm nhìn Văn Minh Ngọc đang dõi mắt xa xăm, giống như nhìn ra giữa sông, cũng giống như nhìn đến cuối chân trời xa xôi.

- Là ta lo cho huynh.

Văn Minh Ngọc im lặng chốc lát rồi cười một tiếng, không phải là cười vui vẻ mà giống như đang trào phúng.

- Ta không muốn ngươi lo cho ta.

Văn Minh Ngọc hai tay gác sau gáy nằm xuống, Thẩm Bất Phàm thấy vậy cũng làm theo, hắn nằm xuống bên cạnh, mắt vẫn luôn nhìn người chưa chịu nhìn hắn lấy một cái kia.

- Huynh có tâm sự gì sao?

- Không có.

Văn Minh Ngọc không nói, hắn cũng không hỏi. Trong nguyên tác hắn không có viết sâu về vấn đề trên đường đi đến Tích Kiếm sơn, cũng không có việc Văn Minh Ngọc sẽ đến bờ sông luyện kiếm. Nếu hắn viết ra thì thật tốt quá, sẽ biết y nghĩ gì để màn an ủi, ít ra còn có thể có được chút hảo cảm của y, tránh đi ngày sau bị y hành sẽ được nhẹ nhàng đi một chút.

- Chỉ là ta muốn phải thật nhanh mạnh lên.

Thì ra Văn Minh Ngọc cảm thấy y hiện tại quá yếu sao? Thẩm Bất Phàm nghĩ nghĩ, hẳn là vì không thương tích được Công Tôn Diệp Diêu làm y thấy khó chịu, dù sao đối phương cũng nhỏ hơn y hai tuổi, thua kém như vậy y sao có thể chịu được.

- Chỉ là Công Tôn Diệp Diêu tu yêu đạo, hắn mạnh như vậy là không hợp lẽ tu luyện. Huynh so đo với hắn làm gì.

- Ta không so đo.

Văn Minh Ngọc nhắm chặt hai mắt, hắn thấy y hai nắm tay siết chặt, hai mắt lại mở ra.

- Ta chỉ muốn mạnh hơn để có thể bảo vệ người ta muốn bảo vệ.

Văn Minh Ngọc là bởi vì suýt chút nữa đã để Công Tôn Diệp Diêu giở trò với Lý Tư Mẫn mà khó chịu có đúng không? Y đối với Lý Tư Mẫn quả thật nặng lòng, nếu có thể hắn cũng không muốn cùng y tranh giành. Y vừa mới đến thế giới này, đối với Lý Tư Mẫn chẳng qua là vì biết trước nàng sẽ thuộc về hắn cho nên cũng nghiễm nhiên mặc định nàng sẽ là của hắn. Còn thực tế tình cảm thì lại không có gì, cho dù mất đi cũng sẽ không thấy tiếc nuối. Nếu có thể hóa thù thành bạn, không cùng một nam nhân tốt như Văn Minh Ngọc đấu đá thì sẽ tốt biết bao nhiêu. Cho dù Văn Minh Ngọc tính tình hung tàn nhưng lại không làm ra chuyện gì thiên thương hại lý, y đối với Lý Tư Mẫn nặng tình như vậy hắn cũng không nỡ tách rời hai người bọn họ.

Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy lồng ngực phập phồng khó chịu, khi mà Lý Tư Mẫn và Văn Minh Ngọc ở bên nhau.

Hắn không vui.

Nhưng hắn lý do gì lại không vui mới được?

- Ngươi tại sao lại không vui?

Thẩm Bất Phàm không nghĩ tới hắn vậy mà đem lời nói ra ngoài, hắn chính là như vậy, ruột để ngoài da. Không vui liền nói là không vui.

- Minh Ngọc… Huynh…

- Ta làm sao?

- Huynh thật sự không thích ta như vậy sao?

Văn Minh Ngọc nhướng mày, y lúc này mới quay sang nhìn Thẩm Bất Phàm, tiểu ngốc nghếch này sao lại nhìn thành y chán ghét hắn chứ?

- Ngươi đúng là… đầu óc chỉ để trang trí cho đẹp.

- Cái gì chứ!

Văn Minh Ngọc vẫn độc mồm độc miệng như vậy, hắn có chỗ nào là không dùng đầu óc để suy nghĩ chứ. Trong nguyên tác y ghét hắn như vậy, hắn lúc này hỏi để xác nhận có gì sai sao, sẽ sai sao hả, hả, hả?

- Thẩm Bất Phàm, nếu ta nói ta thích thì sao?

- Thích ta thì tốt chứ sao?

- Vậy ngươi có thích ta không?

- Ta đương nhiên là thích huynh.

Thẩm Bất Phàm nói xong mới cảm thấy có chút gì đó không đúng, Văn Minh Ngọc nhìn hắn không nói gì, y nhướng mày, miệng nhếch lên một nụ cười vô cùng hạ lưu.

- Văn Minh Ngọc! Huynh…

- Ta làm sao?

Được rồi, có thể Văn Minh Ngọc không hề nghĩ nhiều chỉ đơn thuần thích là thích, thích là không ghét. Chỉ có hắn là không biết nghĩ cái gì mà trong chốc lát lại cho rằng Văn Minh Ngọc gài bẫy hắn, còn cho rằng thích chính là loại thích… kia. Nhưng sao có thể, Văn Minh Ngọc sẽ không bao giờ thích hắn bằng cái kiểu đó, mà hắn cũng là trai thẳng chân chính sẽ không bao giờ thích lại y như vậy. Bởi vậy Thẩm Bất Phàm kết luận, là do hắn nghĩ quá nhiều, Văn Minh Ngọc nhân vật phản diện ba tốt nhà người ta còn chưa có thèm liếc mắt nhìn hắn đâu!
Bình Luận (0)
Comment