Thẩm Bất Phàm nghe đầu ong lên, hắn dựa vào cây gần đó mới có thể đứng vững được.
- Quận chúa, trước mắt ta vẫn chưa có niềm tin. Mẫu thân của người…
- Người đã mất rồi không thể cùng huynh đối chất được. Nếu huynh chưa tin tưởng thì chúng ta có thể đến thôn quê của huynh, gặp phụ thân của huynh để hỏi chuyện.
- Được. Lễ trạch kiếm kết thúc thì ta cùng người đi.
Cẩm Ngọc Nghiên gật đầu, hắn lúc này mới nhìn rõ mặt nàng, so với khuôn mặt của hắn khi nhìn vào gương đúng là giống nhau không ít. Nếu hắn giả trang nữ nhân thì so với nàng chắc chắn không thua kém.
Thẩm Bất Phàm trở về nơi tập trung, Trang Thu Vũ và Cát Lĩnh Nam lúc này đã trở ra nhưng mà Trang Thu Vũ lại đang ngất, Cát Lĩnh Nam đang cõng y trên lưng.
- Thu Vũ huynh bị làm sao?
- Bị linh thú đánh thương.
Cát Lĩnh Nam trả lời hắn rồi cõng Trang Thu Vũ đi ngang qua, hắn còn lờ mờ nhìn thấy cổ của Trang Thu Vũ đúng thật là có nhiều vết bầm màu đỏ tím vô cùng kinh khủng.
- Thương thế thật nặng, ngươi đã cho huynh ấy uống đan dược hay chưa?
- Đã.
Cát Lĩnh Nam sau đó lại nói.
- Trang Thu Vũ bị thương cho nên ta đưa y về Cao Sơn trước, các ngươi ở đây báo cáo tình hình. Kiếm của ta và y cũng chỉ là hai thanh kiếm phẩm chất trung phẩm bình thường mà thôi.
Thẩm Bất Phàm gật đầu không nói, hắn nhìn Trang Thu Vũ được Cát Lĩnh Nam cõng về phía xe ngựa, hắn cũng quá may mắn không có bị thương gì nặng.
“Ngu ngốc.”
Tự nhiên Văn Minh Ngọc lại ở trong thông linh thuật mắng hắn làm hắn tức muốn chết.
“Huynh lại nổi điên cái gì?”
“Trẻ con.”
Văn Minh Ngọc rốt cuộc là bị con gì cắn mà lại đi gây chuyện với hắn hả, hắn có chỗ nào là trẻ con chứ! Thẩm Bất Phàm trợn mắt nhìn Văn Minh Ngọc còn giơ nắm đấm dọa y. Văn Minh Ngọc nhướng mày nhìn hắn, miệng nhếch lên một đường cong vô cùng tuấn mỹ, khuôn mặt của y là ưu ái của tạo hóa, là nhất phẩm dung nhan không gì bì được. Hắn lại nói.
“Lễ trạch kiếm kết thúc ta phải đến thôn Hồng Ký, huynh cứ về trước.”
“Ngươi đi làm gì?”
“Ta có việc phải đi cùng quận chúa Ngọc Nghiên một chuyến.”
Hắn vừa dứt lời thì âm thanh hệ thống vang lên.
"Giá trị đi tìm chết: 8000.
Giá trị đi tìm chết: 9000.
Giá trị đi tìm chết: 10000.”
Còn kèm theo tiếng quát của Văn Minh Ngọc.
“Ngươi đi làm gì!”
Thẩm Bất Phàm giật giật khóe môi, hắn chỉ muốn rống lên rằng hắn sẽ không ăn thịt Cẩm Ngọc Nghiên của y thôi được chứ? Mẹ nó cứ tăng rồi giảm, giảm rồi lại tăng, Văn Minh Ngọc đúng là bị điên.
“Ta có việc phải cùng nàng nói chuyện với phụ thân và mẫu thân.”
“Hừ!”
Này, Văn Minh Ngọc sẽ không nghĩ là hắn đem Cẩm Ngọc Nghiên về ra mắt phụ mẫu đấy chứ? Hắn lại nói thêm.
“Nói chuyện về thân thế của ta. Nếu huynh sợ ta làm ra chuyện gì không tốt đẹp thì có thể đi theo để quản giáo mà!”
“Được.”
…Hắn chỉ là thuận miệng nói thôi được chứ, Văn Minh Ngọc mẹ nó đúng là có bệnh vậy mà muốn đi với hắn. Đây thật sự có phải là Văn Minh Ngọc nhân vật phản diện đại nhân ghét nhân vật chính Thẩm Bất Phàm đến tận xương tủy, vừa gặp liền muốn đánh hay không hả? Thẩm Bất Phàm hết cách chỉ có thể thở dài một hơi.
“Huynh phải giữ bí mật cho ta đấy!”
Văn Minh Ngọc không nói cũng không thèm nhìn hắn, y nhanh chóng đi đến nơi các trưởng lão báo cáo tình hình bên trong Tích Kiếm sơn rồi ngay lập tức đi đến chỗ hắn.
- Đi thôi.
- Chỉ như vậy?
- Ta đã nói có việc phải đi, không ai cản.
Ai lại dám cản y chứ, cản y thì chỉ có đi tìm chết thôi được chứ? Văn Minh Ngọc mà ghim ai rồi thì ngày sau của người đó nhất định sống không được yên ổn.
Văn Minh Ngọc và Thẩm Bất Phàm ngồi chung trong một xe ngựa. Lúc đầu là Thẩm Bất Phàm lười biếng không muốn cưỡi sau đó Văn Minh Ngọc liền nói y đang bị thương không tiện cưỡi ngựa vì vậy liền chui vào chiếm luôn một bên ghế làm cho kế hoạch nằm ưỡng người thư giãn của hắn tan thành mây khói.
Thẩm Bất Phàm nhìn Văn Minh Ngọc đang ngồi đả tọa bên cạnh, y hai mắt nhắm chặt như vẫn thật anh tuấn, đường nét khuôn mặt đúng là được trời cao ưu ái quá nhiều, khuôn mặt như vậy đúng là làm cho nữ nhân chết mê chết mệt. Hắn là một trạch nam đọc qua vô số truyện, cũng giao lưu không ít nhóm người ở trên mạng đã từng nghe nói qua nam nhân đẹp nhất là lúc đổ mồ hôi khi đang hì hục cày cấy trên người của người khác. Chậc, khuôn mặt Văn Minh Ngọc như vậy, y nếu mà động tình cùng một người làm chuyện đó thì đảm bảo đối phương sẽ cả đời không quên được. Thẩm Bất Phàm không nhịn được mà nghe mặt nóng rát, hắn cúi mặt âm thầm thở ra, hắn vậy mà lại tưởng tượng ra khuôn mặt của y lúc động tình. Đúng là quá mất mặt!
- Ngươi làm gì?
Thẩm Bất Phàm giật mình nhìn lên, hắn vậy mà lại lấy tay chọt chọt lên mặt Văn Minh Ngọc làm y thức giấc. Cũng không biết là y có ngủ hay không nhưng bây giờ lại đang trợn mắt nhìn hắn a!
- Ta… ta…!
Thẩm Bất Phàm không biết lấy lý do gì để nói, Văn Minh Ngọc lại dựa vào thành xe ngựa, tay chống lên cửa sổ nhướng mi nhìn hắn, miệng nhếch lên một nụ cười vô cùng hạ lưu.
- Ngươi làm sao? Là vì nhìn thấy ta lớn lên thật anh tuấn cho nên đã động tình.
- Còn lâu!
Thẩm Bất Phàm đẩy lên ngực Văn Minh Ngọc một cái rồi quay luôn sang hướng còn lại không thèm nhìn y. Văn Minh Ngọc sao lại tự luyến như vậy, lời đó cũng có thể nói ra, hắn còn nghe được Văn Minh Ngọc cười ha ha mà mặt đỏ bừng, hắn là trai thẳng, là trai thẳng! Văn Minh Ngọc khốn kiếp đừng có nói vào tai hắn mấy lời hạ lưu như vậy hắn sẽ không bao giờ cong, không bao giờ!