Đoàn người Thẩm Bất Phàm đi đường hết nữa ngày đến khi tới được bên ngoài Yên Hoa thánh tộc thì đã là giữa trưa, mặt trời lên cao làm cho không khí càng thêm oi bức. Hai đệ tử đứng tám chuyện bên ngoài kết giới nhìn thấy bọn họ liền đi tới.
- Người từ đâu đến, muốn đi vào Yên Hoa để làm gì?
Thẩm Bất Phàm nhảy xuống xe ngựa, chắp tay chào.
- Tại hạ Thẩm Bất Phàm là đệ tử Cao Sơn phái có việc quan trọng xin được gặp mặt thánh chủ.
- Thánh chủ không thích gặp người lạ, phiền ngươi đi cho.
- Vị ca ca này, ta thật sự có việc quan trọng xin ngươi hãy vào báo một tiếng.
- Ta đã nói thánh chủ không gặp người lạ!
Hai đệ tử nọ rút kiếm muốn đánh thì một đạo kiếm quang thình lình đánh tới, chặn ngang kiếm của hai đệ tử kia.
- Tiểu Phàm, cẩn thận!
Lý Tư Mẫn phát ra một đạo linh lực chặn ngang đường đánh của kiếm quang kia, từ trong kết giới Yên Hoa đi ra một người. Người này toàn thân màu trắng, tóc cũng trắng, vừa trắng vừa dài, mặt nạ y đeo cũng màu trắng.
- Bạch tiên sinh, có chuyện gì sao?
Hai đệ tử cung kính cúi người, vị tiên sinh họ Bạch kia liền nói.
- Đây là khách của thánh chủ, mời họ vào đi.
- Vâng.
Bạch tiên sinh nói xong thì thu lại lực đạo đi vào trong kết giới. Thẩm Bất Phàm đi theo hai người nọ, Lý Tư Mẫn cũng theo sau, Cát Lĩnh Nam lúc này mới dẫn Cát Diệu Chi từ trên xe ngựa nhảy xuống, Thẩm Mộc Miên đi sau cùng.
Bước qua kết giới thì khung cảnh bên trong đã thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều là hoa, nhưng mà những cánh hoa giống như là thủy tinh phản chiếu ánh sáng đủ màu sắc nhìn vào vô cùng chói mắt, cây cối tán lá cũng giống như hoa, đều dùng thứ ánh sáng cực kì khó chịu rọi vào. Hai đệ tử vung tay liền đem những tia sáng đó tắt đi, đây là lớp phòng vệ đầu tiên của Yên Hoa thánh tộc, và cũng là duy nhất. Đám hoa này đầu tiên là làm chói mắt người lạ muốn xông vào Yên Hoa, sau đấy sẽ tỏa ra mùi hương gây ảo giác, tự động đem bọn họ đi tới thủy lao nhốt lại chờ xử lý. Nơi như thế này tưởng là vùng tiên lạc nào đấy nhưng bên trong đâu đâu cũng là cạm bẫy.
Đi thêm một đoạn đến được điện lớn của thánh tộc, toàn điện đều được xây dựng bằng lưu ly vô cùng tráng lệ, ánh sáng phản chiếu càng thêm rực rỡ. Như này cũng quá khoa trương rồi đi, Yên Hoa thánh tộc quanh năm không giao hảo với bên ngoài sao lại giàu có như vậy? Nhưng không nghĩ được nhiều thì đám người Thẩm Bất Phàm được đưa vào trong điện, bên trong đã có mấy chục đệ tử đứng hai bên, nhìn thấy bọn hắn đi vào cũng xem như không thấy một cái liếc mắt cũng không cho. Trên điện cao sớm đã có một nam nhân lười biếng đang nằm dài trên ghế lớn, ngực áo hở ra, khuôn mặt có phần ngái ngủ nhưng lại vô cùng diễm lệ dụ nhân.
- Thánh chủ đã sớm biết các ngươi sẽ đến, muốn nói gì liền nói đi.
Người nói ra câu này là một nữ nhân ăn mặt có phần hở hang đứng một bên ghế, nàng mang một tấm mạng che mặt. Thẩm Bất Phàm lén nhìn một chút, đôi mắt ráng rõ như sao trời nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân không kém gì Lý Tư Mẫn. Còn vị Bạch tiên sinh kia thì đứng bên còn lại của ghế.
- Ta là Thẩm Bất Phàm ở Cao Sơn phái hôm nay đến đây để xin Dị Tâm quả. Sự việc hệ trọng thỉnh cầu thánh chủ giúp đỡ.
Thẩm Bất Phàm cúi người nói, thánh chủ này có thể biết được bọn hắn sẽ đến là vì trong tay y có một khối linh thạch lớn có thể tiên đoán được sự việc sẽ xảy ra trong tương lai gần, cũng biết được là vì sao mà bọn hắn đến.
- Thật khó khăn, người có thể hái được Dị Tâm quả thật sự đã không còn ở bổn tộc. Ta đây là có lòng nhưng lại không thể giúp.
- Ta có đưa người có huyết mạch chính thống của Yên Hoa đến.
- Ngươi nói gì?
Thánh chủ kia nghe xong liền bật người ngồi dậy, Thẩm Bất Phàm liền đứng sang một bên để Cát Diệu Chi và Cát Lĩnh Nam đi lên. Vừa nhìn thấy hai người này thánh chủ liền trợn mắt, y nhìn chằm chằm Cát Diệu Chi.
- Ngươi, lên đây!
- Thánh chủ, người muốn làm gì?
Cát Lĩnh Nam đứng chắn ra phía trước thì thánh chủ đã không còn ngồi trên ghế nữa, y thuấn di lại gần.
- Cát Lĩnh Nam, ta sẽ không hại y.
Thánh chủ bước một bước tới càng làm hai chân Cát Lĩnh Nam run lên. Y sợ người này, thánh chủ này là Cát Phục Dao, là ca ca ruột của y. Cát Phục Dao và y là con trai trắc phu nhân của tiên thánh chủ sinh ra, trắc phu nhân là người mà phụ thân y yêu nhất nhưng lại không thuộc huyết mạch tộc nhân cho nên chỉ có thể làm trắc thất. Mà Cát Diệu Chi là do mẫu thân là hậu nhân của Yên Hoa tộc cùng tiên thánh chủ sinh ra, dòng máu chính thống thuần khiết, là người thứa kế duy nhất vị trí thánh chủ.
Cát Lĩnh Nam không biết là vì lý do gì mà sau khi y cùng Cát Diệu Chi rời khỏi Yên Hoa thánh tộc được một năm thì bên trong Yên Hoa truyền ra tin đồn Cát Phục Dao diệt tộc. Y vốn là không tin nhưng hiện tại nhìn thấy Cát Phục Dao lên làm thánh chủ sao có thể không tin tưởng, người này ngay cả phụ thân cũng giết, mẫu thân cũng không tha, các trưởng lão cũng không tránh khỏi số phận thân vong. Vậy thì y sao có thể tin được Cát Phục Dao sẽ không hại Cát Diệu Chi đây? Nhưng mà Cát Phục Dao đi đến càng gần thì cả người y như cứng lại, người này quá mạnh, so với tất cả những người y từng gặp đều mạnh hơn. Cát Phục Dao đẩy y sang một bên rồi nắm lấy tay Cát Diệu Chi làm ra động tác bắt mạch.
- Ta đã cho người đi tìm ngươi bao nhiêu năm, Cát Diệu Chi, ngươi, trốn thật giỏi!
Cát Diệu Chi không phải là trốn giỏi mà là hóa trang nữ nhân quá giỏi, ở thôn Tứ Trùng gây loạn bao nhiêu năm mà vẫn không bị Cát Phục Dao phát giác được
- Ngươi tìm ta để diệt trừ hậu họa sao?
- Sao có thể, Diệu Chi, ca ca đã báo thù cho ngươi rồi. Cho dù là ai, một kẻ muốn hại ngươi ca ca đều đã giết sạch, một kẻ cũng không chừa. Vị trí thánh chủ này ca ca cũng sẽ trả lại ngươi.
…Thẩm Bất Phàm nhếch nhếch khóe môi, tình tiết này sao lại không giống như trong nguyên tác vậy. Nguyên tác là thánh chủ này nhìn thấy Thẩm Bất Phàm hắn vừa mắt liền muốn hắn thành thân với muội muội của y, tại sao giờ lại thành nhận tình thâm với Cát Diệu Chi vậy?
- Ngươi nói… người hại Diệu Chi còn có cả phụ thân sao? Không phải là ngươi…
- Ta sao có thể! Ta sao có thể hại y, sau khi ngươi đưa Diệu Chi rời đi ta đã vô cùng đau khổ, tận lực điều tra một năm mới tra ra được là vì phụ thân không yêu mẫu thân của y, cũng không muốn y lên làm thánh chủ cho nên cùng với mẫu thân chúng ta hại y. Các trưởng lão có biết cũng xem như không biết nhắm mắt làm ngơ. Ta… một kẻ cũng không tha!
- Cát Phục Dao! Đó là phụ thân và mẫu thân của ngươi!
- Ngươi thì hiểu gì chứ, trong Yên Hoa thánh tộc không có thứ gọi là tình thân.
Cát Phục Dao gỡ nhẫn ngọc trên tay ra, vật này là minh chứng vị trí thánh chủ của y, y đặt vào tay Cát Diệu Chi rồi quỳ một chân xuống.
- Chào mừng thánh chủ trở về!
Bạch tiên sinh đứng phía trên cũng đi xuống, y lắc đầu không nói, y đã biết trước Cát Phục Dao đối với Cát Diệu Chi tình thâm nhưng không nghĩ rằng khi Cát Phục Dao nhìn thấy người này liền trở thành chó con. Rõ ràng thực lực mạnh như vậy việc gì phải khúm núm trước một phế vật người không ra người quỷ không ra quỷ làm gì chứ. Cát Phục Dao lại nói.
- Thánh chủ đã trở về, người muốn làm gì đều có thể làm, cả Dị Tâm quả ta cũng không cản người.
- Ta muốn nam nhân!
- …
Cát Diệu Chi không chút suy nghĩ nào mà trả lời. Thẩm Bất Phàm có chút muốn thối lui, Diệu Chi ca ca, Diệu Chi đại thần, ngươi có thể nào đoan chính một chút có được không? Cát Diệu Chi lại nói.
- Ta muốn mười nam nhân!