Qua đi hai canh giờ Thẩm Bất Phàm rốt cuộc tỉnh lại, giờ này đã là nữa đêm nên chuyện đánh yêu nữ bị vất sang phía sau luôn. Chuyện đáng lý ra là mỗi người một phòng hiện tại trở thành bốn người một phòng, Trang Thu Vũ và Lý Tư Mẫn đều đang ngồi bên giường vẻ mặt lo lắng nhìn hắn. Chỉ có Văn Minh Ngọc là ngồi ở bàn rót trà uống trông có vẻ rất ngon miệng.
Đúng là cường hào ác bá, đánh người ta ngất còn vui vẻ như vậy. Sau này khi hắn mở ra được giá trị bàn tay vàng, thực lực mỗi ngày một mạnh thì người đầu tiên hắn đánh chính là Văn Minh Ngọc. Thẩm Bất Phàm hùng hồn tự thề thốt trong lòng.
- Tiểu Phàm, đệ tỉnh rồi. Có đói không, muốn ăn gì ta bảo tiểu nhị đem lên.
- Ừ, món gì cũng được, ta có chút đói.
Hắn thật sự là đói, đáng lẽ ra nếu không có trận đánh của Trang Thu Vũ và Văn Minh Ngọc thì hắn đã được ăn một trận ngon lành rồi.
- Đem cháo cho hắn, cái gì cũng không được ăn.
Văn Minh Ngọc bất thình lình lên tiếng làm hắn sợ đến nỗi rụt luôn cổ lại trong áo. Cái tên này, có cần phải ác liệt như vậy hay không?
- Tiểu Phàm là người bệnh, huynh tại sao cứ không cho huynh ấy ăn!
Lý Tư Mẫn hùng hồn xông lại chỗ của Văn Minh Ngọc, y liền quát.
- Ta là đại sư huynh, lời ta nói nếu muội không nghe thì có thể trở về. Ta không cần đồng đội không biết phối hợp.
Này.. có còn là Văn Minh Ngọc luôn nghe theo chỉ thị của Lý Tư Mẫn nữa không đây? Tại sao hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, Văn Minh Ngọc hình như có ương ngạch hơn trong truyện hắn viết rất nhiều. Lý Tư Mẫn sau khi bị mắng liền giậm chân thịch thịch, nước mắt cũng tràn ra, ấm ức thút thít. Trang Thu Vũ liền nói.
- Ta không phải đệ tử Cao Sơn phái, vậy có cần phải nghe lời ngươi không?
- Đương nhiên không cần, nhưng nếu ngươi to nhỏ với Thẩm Bất Phàm khiến hắn không nghe theo ta thì cả hai cuốn gói về Cao Sơn. Ngay lập tức.
Mẹ nó a! Cường hào ác bá đúng là cường hào ác bá, một câu một chữ cũng đậm đà mùi vị khốc liệt ác độc.
- Thu Vũ, ta ăn cháo, ta đang thèm cháo.
Thèm cái đít á, nhưng nếu hắn không ăn thì không thể ở lại làm nhiệm vụ đánh yêu nữ, vì vậy quyết định không so đo với Văn Minh Ngọc. Dù sao Văn Minh Ngọc cũng là hạng thổ phỉ không ra gì, hắn chính là vô cùng bao dung nên sẽ không tính toán với y, chỉ ghi sổ khi nào hắn mạnh lên rồi thì đem ra tính một lần.
Trang Thu Vũ nghe hắn nói vậy thì không cãi nhau với Văn Minh Ngọc nữa, Văn Minh Ngọc thì không thèm nói nữa đi thẳng ra cửa sổ, leo lên bệ rồi dựa lưng vào thành cửa ngồi ngủ.
.....Văn Minh Ngọc này đúng là bị điên rồi, hoặc là y bị ai đoạt xá rồi, hành động thế này không giống trong nguyên tác một chút nào. Cuối cùng chỉ có Lý Tư Mẫn là về phòng của nàng, còn Trang Thu Vũ thì ngồi úp mặt trên bàn ngủ. Hắn đáng lý ra nên viết rõ ràng mạch lạc bộ truyện này mới đúng, để lúc này không phải rối rắm đến vậy, rốt cuộc là phân đoạn đánh yêu nữ nên xảy ra như thế này sao? Phải xảy ra như vậy mới đúng sao?
Thẩm Bất Phàm ở lại nhà trọ dưỡng thương ba ngày thì sức khỏe đã bình thường trở lại, vì vậy cả đám quyết định chờ đến tối sẽ giả vờ đi ra đường để gặp yêu nữ.
Lúc đầu là đi bốn, sau một hồi cãi loạn liền quyết định chia ra, Thẩm Bất Phàm đi cùng Trang Thu Vũ, Văn Minh Ngọc đi cùng Lý Tư Mẫn. Rồi lại cãi loạn một hồi thành mỗi người đi một đường. Trang Thu Vũ đi hướng nam, Lý Tư Mẫn đi hướng Tây, Văn Minh Ngọc đi hướng Bắc còn hắn đi hướng Nam. Hắn vốn không có định đi một mình bởi vì trong đám thì thực lực của hắn chỉ ngang ngửa Lý Tư Mẫn, nhưng hệ thống đã đảm bảo hắn sẽ an toàn, hắn liền tin.
Dù sao yêu nữ cũng sẽ không chọn hắn đâu ha, Văn Minh Ngọc cường tráng dụ người như vậy, Trang Thu Vũ anh tuấn phi phàm như vậy sao yêu nữ có thể không chọn mà lại đi tìm hắn làm gì, vì vậy Thẩm Bất Phàm liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là hắn an tâm chưa được bao lâu thì lại cảm giác có người ở phía sau, khi quay lại nhìn thì không thấy ai, cứ vài ba lần như vậy làm hắn sợ muốn chết vì vậy cắm đầu chạy trối chết.
- Vị công tử này sao lại chạy nhanh như vậy?
Hắn chạy lướt qua một người, người này cả người y phục đỏ chói, khuôn mặt diễm lệ, là... con mẹ nó yêu nữ có đúng không? Hắn đúng là xui tám kiếp mà, Thẩm Bất Phàm liền dừng lại.
- Ta bị lạc đường.
Khoan đã, câu thoại này hình như là yêu nữ nên nói mới đúng, hắn cướp thoại của nàng thì nàng sẽ nói gì đây?
- Nhà công tử ở đâu, tiểu nữ đưa công tử về.
.....?!!! Vị yêu nữ này, cô cầm nhầm kịch bản rồi có được không?
Nhưng vì sự nghiệp bắt yêu cho nên Thẩm Bất Phàm vô cùng phối hợp.
- Nhà trọ Nhất Trùng.
- Vậy công tử đi theo tiểu nữ.
Thẩm Bất Phàm dò xét nhìn, yêu nữ này nhìn kiểu gì cũng không giống yêu nữ, tuy rằng y phục có chút bắt mắt nhưng màu đỏ lại tôn lên vẻ đẹp ma mị của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mày liễu mi cong, sống mũi cao, môi đỏ như son thật là mỹ nhân khó tìm ở trên đời.
- Công tử cứ nhìn tiểu nữ như vậy làm tiểu nữ thấy rất ngại ngùng.
Một người hút qua tinh khí vô số nam nhân mà cũng ngại ngùng sao? Cách nói chuyện như vậy thảo nào lại có không ít nam nhân sa vào lòng của nàng, nguyện chết vì nàng. Đúng là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Nhưng Thẩm Bất Phàm hắn không có muốn cái danh phong lưu đấy đâu, vì vậy quyết định đi thêm một đoạn nữa sẽ đốt pháo báo hiệu, hắn chỉ sợ một mình đấu không lại.
Đi thêm một đoạn Thẩm Bất Phàm cảm thấy đã có chút xa liền đưa tay lên hông tìm kiếm túi trang bị.
- Công tử là đang muốn đốt pháo hiệu cho đồng bọn sao?
....?!! Cả chuyện này cũng biết, yêu nữ này rốt cuộc có bao nhiêu thực lực đây, hệ thống này là lừa tình hắn có đúng không?
- Ta... cô nói gì vậy, ta chỉ đi một mình.
- Vậy nha, tiểu nữ cũng không cần biết công tử là đi một mình hay đi với ai, vì đã muộn rồi.
Dứt lời, Thẩm Bất Phàm liền ngất. Cho đến khi hắn tỉnh lại thì đã ở một nơi khác xa lạ, căn phòng treo màn đỏ rực, còn dán chữ hỉ. Thẩm Bất Phàm liếc mắt nhìn chính mình liền thấy đang mặc y phục tân hôn, yêu nữ... muốn thành thân với hắn?
Thẩm Bất Phàm rục rịch người muốn ngồi dậy thì nhận ra cơ thể đã hoàn toàn trở nên vô lực chỉ có thể dùng mắt để nhìn, miệng cũng không thể nói. Rồi cửa phòng đột nhiên mở ra, người đi vào cùng với khuôn mặt yêu nữ đồng dạng, chỉ là đã tẩy trang rồi thôi. Người này tóc cột cao, y phục so với hắn tương đồng không khác biệt. Ngực bằng phẳng..... là một nam nhân a!
Thẩm Bất Phàm hắn tại sao lại không để ý thấy yêu nữ... à không, yêu nam mới đúng, hắn tại sao lại không để ý thấy yêu nam này cao như vậy, tuy rằng không cao bằng Văn Minh Ngọc nhưng so với hắn tuyệt đối không thấp hơn.
- Đừng cố gắng nữa, công tử không cử động được đâu.
Yêu nam nọ tiến tới đỡ hắn ngồi dậy, nhét vào miệng hắn một viên thuốc. Hắn cảm thấy cổ họng dâng lên một cơn nóng rát, âm thanh nhỏ xíu đã có thể phát ra.
- Ngươi muốn làm gì?
- Không nhìn thấy sao? Ta là muốn cùng công tử làm chút chuyện phong lưu.
- Ta không... muốn!
- Sao có thể không muốn, người nhìn thấy dung nhan của ta bất kể là nam hay nữ đều tránh không được muốn cùng ta lên giường.
Nhưng hắn thật sự không có muốn, người này ôm hắn, kề sát mặt vào mặt hắn, thổi hơi lên tai hắn làm hắn buồn nôn muốn chết.
- Ta không muốn!
Yêu nam lại đặt hắn nằm xuống, tay hất vạt áo của hắn ra làm lộ ra vòm ngực trắng bóc.
- Đừng...
- Ta đều đã nhìn thấy có gì mà ngượng ngùng, chỉ là không muốn nhân lúc công tử bất tỉnh mà làm thôi.
- Đừng... Minh Ngọc.. Cứu ta!
- Sẽ không ai đến được nơi này để cứu công tử đâu.
Yêu nam hôn lên cổ hắn tạo ra vết hôn ngân màu đỏ, tay y vuốt ve lên sườn hông hắn làm hắn nhột muốn chết. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để hắn nhột, hắn sợ, hắn không muốn. So với việc Văn Minh Ngọc ôm hắn thì hắn chỉ cảm thấy kinh tởm, Thẩm Bất Phàm giống như muốn khóc đến nơi. Hắn vậy mà không nhận ra chính mình chưa từng kinh tởm Văn Minh Ngọc, dù cho dung nhan của y so với yêu nam này không có đẹp hơn.
- Minh Ngọc....!!
=>> BÌNH CHỌN & BÌNH LUẬN NHA MỌI NGƯỜI (´。• ᵕ •。') ♡
Vẫn chưa có H đâu, chờ đợi là hạnh phúc ⊂( ̄▽ ̄)⊃