Thiên Vô Nhai này là một hồn thể, y tuy rằng có thể làm được tất cả giống như con người bình thường nhưng mà chỉ ở dạng linh hồn. Thẩm Nhan không biết y là bằng cách gì không chế hắn, nhưng mà thực lực của y tuyệt đối mạnh hơn hắn rất là nhiều.
Hắn nhìn các thần quan cùng các ma tướng đã bị linh khí của hắn đẩy ra xa, có muốn xông vào đánh cũng không được. Luồng linh cực cực đại giống như phá đất mà lên, từ trong người hắn điên cuồng đánh tới chỗ Minh Vương và Đế Quân. Hắn chưa bao giờ được trải nghiệm loại năng lượng mạnh như vậy cho nên trong nhất thời không thể khống chế, máu miệng trong chốc lát hộc ra. Linh lực đại biến cũng vì vậy mà được thu lại.
Hắn muốn chạy tới chỗ của Đế Quân và Minh Vương nhưng mà hai chân không cách nào tự chủ được càng lúc càng chạy xa, Thiên Vô Nhai không biết từ lúc nào lại một lần nữa thâm nhập vào thức hải của hắn, muốn hắn đi khỏi nơi này.
Nơi mà Thiên Vô Nhai muốn hắn đến chính là khe nứt Địa Ngục Vô Gian, khi hắn vừa bước vào thì trước mắt đã hoàn toàn thay đổi trở thành thế giới hiện thực của hắn. Thành phố nhà cao cửa rộng cùng với hàng ngàn con người đang đi ngoài đường. Thiên Vô Nhai này vậy mà lại có năng lực xuyên qua thời không. Hắn cùng với y giống như lúc trước mà trao đổi.
- Thiên Vô Nhai, ngươi đưa ta tới đây để làm gì?
Thiên Vô Nhai im lặng chốc lát rồi từ trong thức hải của hắn đi ra, y bay vòng vòng xung quanh hắn.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao chúng ta cũng không phải là xa lạ gì nữa.
- Mục đích ngươi chọn ta để đi đến thế giới đó là gì?
- Ta muốn trùng sinh.
Việc Thiên Vô Nhai trùng sinh sống lại cùng với việc đưa hắn đến thế giới trong sách kia có liên quan gì với nhau chứ? Thiên Vô Nhai lại nói.
- Ta không phải là đưa ngươi đến mà là đem ngươi trở về, Thẩm Nhan, ngươi vốn không phải là người thuộc về thế giới hiện đại này.
- Ngươi nói bậy cái gì đó?
- Ngươi cũng không phải là con người.
Thẩm Nhan lúc này đang ngồi dưới đất lại đứng lên, hắn lao lên muốn đấm cho Thiên Vô Nhai một cái nhưng mà chỉ chạm đến khoảng không.
- Ngươi bị điên cái gì vậy hả? Ta có phải là con người hay không chẳng lẽ chính ta lại không biết?
- Ngươi không biết.
Thẩm Nhan lại vung nắm đấm đánh tới, chạy qua chạy lại đến mức cả người mệt rã nhưng cũng không chạm đến được y. Hắn chưa lúc nào cảm thấy bất lực như lúc này, lúc trước tin tưởng hệ thống ra sao cuối cùng lại biết được thứ hắn tin tưởng thực chất chỉ muốn lợi dụng hắn mà thôi. Hắn quỳ xuống đất nức nở khóc lên, hắn đã rất lâu rồi không khóc.
Hắn biết là khóc cũng vô dụng nhưng mà hắn lại không biết làm gì khác, hắn giống như một đứa trẻ bị lừa mất que kẹo, hắn bị lừa đến thê thảm, ngay cả những người hắn yêu nhất cũng bị hắn xuống tay đánh thương.
- Ngươi khóc cái gì chứ, ta lừa ngươi nhưng chắc chắn không hại ngươi. Chỉ là thần lực của ta chưa đủ để giải phong ấn trên người ngươi, rồi cũng sẽ đến lúc ngươi nhớ lại tất cả.
- Mẹ nó, ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa, ta không muốn nhớ cái gì hết, không muốn biết cái gì hết! Ta là con người, ngươi nghĩ là ta sẽ tin ngươi sao?
- Ha, Thẩm Nhan, rồi sẽ có một ngày ngươi nhớ ra ta.
Thẩm Nhan không nói gì, Thiên Vô Nhai cũng không nói nữa, hắn lúc này cũng đã bình tĩnh lại bắt đầu quan sát xung quanh. Hắn đột nhiên phát hiện ra nơi này giống như một căn nhà bị bỏ hoang, tuy rằng xung quanh ồn ào đầy người là người chỉ có nơi hắn được đưa đến là vô cùng yên tĩnh. Thiên Vô Nhai, y rốt cuộc là có mục đích gì? Với năng lực nghịch thiên của y, khả năng đi xuyên thời không của y sao lại không thể tự bản thân trùng sinh mà phải cần tới hắn?
Hắn thật sự không biết hắn lúc này đang ở nơi nào, là hiện thực hay là trong sách, nhân vật mà hắn viết ra hay là một người song song cùng hắn sinh tồn?
- Thiên Vô Nhai, ta hỏi ngươi một vấn đề có được không?
- Được.
- Ngươi thật sự không phải là hệ thống? Và thế giới ta đến không phải là trong sách?
Thiên Vô Nhai ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời hắn.
- Nói không phải trong sách cũng không phải, chỉ là sinh mệnh trong sách ngươi viết thật sự tồn tại.
- Sao có thể như vậy!
- Thế giới hiện thực và thế giới sách, game, phim cũng như những thế giới ảo tưởng khác đều có một mối liên hệ nhất định. Cũng có một lối để giao nhau, chỉ là không phải ai cũng có khả năng vượt qua thời không để đi đến thế giới mà bản thân mong muốn.
Thiên Vô Nhai lại nói.
- Trong trận đại chiến mấy ngàn năm trước, ta đại bại dưới tay Thiên Miên và Thiên Minh, linh lực gần như mất hết. Ta gửi gắm nguyên thần vào thần khí của chính mình, dùng chút linh lực ít ỏi tạo ra vết nứt Địa Ngục Vô Gian, cùng với vũ khí của ta đi đến thế giới này.
Thẩm Nhan nghe có chút khó hiểu, vũ khí của y, Thẩm Nhan dường như đã có chút gì đó nghĩ ra.
- Ngươi nói là… ta là thần khí của ngươi?
- Rất thông minh.
- Nói bừa!
Thẩm Nhan cũng không phải là hạng dễ tin người.
- Nếu ngươi là người đến từ thế giới trong sách vậy tại sao lại biết được những thứ như hệ thống, số liệu các thứ chứ?
- Ngươi đúng là ngốc, ta ở trong cơ thể của ngươi từ khi ngươi vẫn còn là một bào thai, ngươi xem cái gì, đọc cái gì ta có thể không biết được sao? Dùng số liệu lừa ngươi một chút, ngươi liền nghe lời ta, làm theo mọi thứ ta muốn rồi.
- Ngươi…!