Thẩm Bất Phàm sau khi ăn uống xong xuôi liền đi theo Văn Minh Ngọc đến nơi luyện tập. Y tính tình không tốt nhưng năng lực làm việc lại không thể chê vào đâu được. Y đã sớm ra thông cáo tụ tập những đệ tử trên mười lăm tuổi, so với số lượng mà hắn viết thì có chênh lệch, hắn viết là năm trăm người nhưng hiện tại lại chỉ ở khoảng năm mươi người. Đúng là truyện hắn viết có hơi quá khoa trương. Văn Minh Ngọc đi tới trước đám đệ tử đã xếp hàng trước đó.
- Hôm nay ta tụ tập các ngươi lại lý do vì sao thì hẳn các ngươi cũng đã biết. Chỉ còn chưa đến mười ngày là Lễ trạch kiếm sẽ được mở ra, các ngươi nên chuẩn bị hành trang đầy đủ bởi vì ở trong Tịch Kiếm sơn xảy ra chuyện gì sẽ không ai giúp các ngươi. Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tranh giành kiếm tốt dẫn đến bị thương là không thể tránh khỏi.
- Vâng, đại sư huynh.
Đám đông đồng thanh. Thẩm Bất Phàm ở trong hàng nhìn y, người này lúc làm việc cũng thật nghiêm túc không giống lúc bình thường hung dữ nóng tính. Hôm nay y mặc y phục màu đỏ phối viền đen nhìn nổi bật giữa đám đông mặc y phục trắng, nhưng màu đen cũng đã kiềm hãm lại không đến nỗi quá chói mắt. Văn Minh Ngọc để tay sau lưng đi qua đi lại.
- Hai tháng nữa là sư phụ sẽ xuất quan nhưng đại hội Chúc Tiên thì lại chỉ còn một tháng. Ta hi vọng các ngươi ở Tịch Kiếm sơn chọn được đồ tốt, ở trên đại hội Chúc Tiên có được một chút danh tiếng làm quà cho người.
- Vâng.
Đám đông lại đồng thanh. Từ phía xa Cát Lĩnh Nam đi tới đứng bên cạnh Văn Minh Ngọc, hai người đều y phục đỏ chói mắt. Không hiểu sao nhìn thấy Cát Lĩnh Nam thân cận y như vậy Thẩm Bất Phàm lại có chút không vừa mắt.
- Đây là Cát Lĩnh Nam, một bằng hữu mà ta ở thôn Tứ Trùng gặp được. Đàm Linh Nhi, ngươi sắp xếp phòng cho y, ta từ đêm nay phải bế quan vài ngày không thể để y ở trong phòng.
Người tên Đàm Linh Nhi nhận mệnh đưa Cát Lĩnh Nam đi, Thẩm Bất Phàm liền nheo mắt tức giận, rõ ràng là có thể chuẩn bị phòng cho hắn vậy mà ngày hôm đó Văn Minh Ngọc lại cố tình ép hắn ở chung phòng với y. Nhưng mà Văn Minh Ngọc tướng ngủ xấu như vậy, liệu đêm qua có... có... như vậy với Cát Lĩnh Nam hay không, rồi có lại ôm Cát Lĩnh Nam ngủ?
Thẩm Bất Phàm không hiểu sao lại thấy lồng ngực cuồn cuộn một tia tức giận khó hiểu, hắn trừng mắt nhìn Văn Minh Ngọc nào có ngờ được y cũng đang nhìn hắn. Thẩm Bất Phàm bị làm cho giật mình liền cúi mặt.
Hắn những ngày sau đó không nhìn thấy Văn Minh Ngọc, hẳn như lời y nói là bế quan tu luyện. Qua đi tám ngày vẫn chưa thấy y làm hắn có chút bồn chồn không yên. Hắn biết là Văn Minh Ngọc sẽ không xảy ra chuyện gì bởi vì y là nhân vật phản diện trâu bò không kém gì nam chính là hắn. Nhưng mà hệ thống đang thực thi kế hoạch cải biên tác phẩm của hắn, làm sao hắn biết được hệ thống chết giẫm này có đụng tay đụng chân gì với Văn Minh Ngọc hay không? Vì vậy liền đợi nữa đêm canh hai lén đi xem thử.
Thẩm Bất Phàm đứng trước cửa phòng Văn Minh Ngọc áp tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, biết là người đang bế quan không thể bị làm phiền nhưng hắn cũng không tránh khỏi gọi lên một tiếng.
- Minh Ngọc sư huynh.
Không có tiếng trả lời, cũng không sai, y đang bế quan cho nên sẽ phong bế ngũ giác, làm sao có thể nghe hắn gọi. Tuy rằng bình thường Văn Minh Ngọc đối với hắn không tốt nhưng mà....
Thôi đi, hắn không nghĩ ra lý do tại sao lại chạy tới chỗ này, nghĩ nghĩ vẫn là nên trở về thì hơn. Y mà xảy ra chuyện mới lạ, hắn mắc cái giống gì mà phải lo lắng chứ?
"Giá trị đi tìm chết: 10000."
Mẹ nó, khi không giá trị đi tìm chết lại tăng lên là như thế nào. Thẩm Bất Phàm âm thầm chửi rủa, hắn làm cái giống gì liên quan đến Văn Minh Ngọc cũng xui xẻo là như thế nào? Đứng chửi rủa cũng suýt soát nữa canh giờ liền cảm thấy buồn ngủ muốn trở về phòng. Nhưng mà khi hắn vừa quay ra liền giật thót người, Văn Minh Ngọc từ lúc nào đã ở sau lưng của hắn. Tóc xõa dài vẫn còn ướt, y phục thì chỉ có hai lớp áo mỏng, trên tay còn cầm khăn tắm.
Cũng may mắn là định lực của Thẩm Bất Phàm đủ tốt nếu không hắn đã tè ra quần rồi. Văn Minh Ngọc nhìn hắn, y so với hắn cao hơn nữa cái đầu cho nên lúc nhìn hắn chẳng khác nào đang liếc mắt xuống.
- Nữa đêm lại chạy đến đây làm gì?
- Ta.. ta đi dạo! Sư huynh ngươi đã xuất quan rồi a!
- Vừa mới, người có chút nhớp nên đi tắm.
- Vậy... ta.. ta trở về đây, huynh ngủ, ngủ, ngon!
Thẩm Bất Phàm không biết là bị cái gì chặn họng mà nói cũng không rõ ràng, hắn lách qua người Văn Minh Ngọc muốn chạy lại bị y giữ lại.
- Trời khuya rồi, vào phòng đi.
Thẩm Bất Phàm dùng dằn muốn thoát nhưng sức lực Văn Minh Ngọc hiện tại so với hắn quá mạnh chẳng mấy chốc đã bị kéo vào trong phòng đóng cửa lại. Thẩm Bất Phàm biết không thể thoát liền an phận leo lên giường chui vào trong mép tường.
- Không cởi áo ngoài sao?
Thẩm Bất Phàm nào còn tâm tư cởi áo ngoài, hắn từ lần ở thôn Tứ Trùng trở về mỗi lần nhìn thấy Văn Minh Ngọc đều giống như bị bắt mất hồn, làm cái gì cũng không thuần thục.
- Cởi..
Thẩm Bất Phàm ngồi dậy cởi áo ngoài ra đưa cho Văn Minh Ngọc treo lên giá rồi lại tiếp tục chui vào trong góc nằn giả chết. Văn Minh Ngọc lại không nói gì mà ngồi lên giường lau khô tóc, trên miệng nở nụ cười không để Thẩm Bất Phàm nhìn thấy. Y vừa rồi tắm xong có cố ý sang phòng Thẩm Bất Phàm nhìn một chút nhưng lại không thấy hắn đâu, đến phòng Trang Thu Vũ cũng không thấy, phòng của Cát Lĩnh Nam cũng không thấy, y nữa đêm lại không tiện đến phòng của Lý Tư Mẫn liền cho rằng hắn đã đến phòng của nàng rồi. Trong lòng y dâng lên một cỗ tức giận ngút trời đùng đùng đi về vậy mà không ngờ lại nhìn thấy đứa nhỏ này lại đang đứng trước cửa phòng mình rì rà rì rầm to nhỏ cái gì đấy. Đáy lòng y ẩn hiện một tia ấm áp không lời, cho đến tận lúc tóc đã khô rồi nằm xuống giường vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.
Thẩm Bất Phàm luôn giả chết: ......
Minh Ngọc ca ca, Minh Ngọc gia gia ngươi cười cái giống gì? Nữa đêm bị quỷ ám à!
--
Trên app truyện vẫn chưa duyệt đâu nha, lúc nào duyệt mình sẽ nói với mọi người (´。• ᵕ •。') ♡