Từ Huyết Minh?
Đây chính là danh xưng mà Huyết Minh đã dùng sau khi quen biết Quân Mặc. Về phần tại sao lại thêm một cái họ "Từ" ở phía trước. Ẩn ý ở trong đây, có lẽ chỉ có một mình Huyết Minh hiểu rõ.
Ánh mắt hướng về sâu xa mà đi, trong tức khắc, Huyết Minh đã lâm vào trong dòng hồi tưởng.
- -----------------------
Đêm qua, ở cạnh bờ suối, sau khi Quân Mặc ngủ say.
Uống xuống một ly rượu cuối cùng, bàn tay của Huyết Minh liền bắt đầu siết chặt lại. Điều động linh khí trong cơ thể mình, không chút khó khăn đem ly rượu bóp thành bột phấn. Đưa tay vén lên mũ choàng của mình, đi đến bên cạnh của Quân Mặc.
Gương mặt không có một chút biểu tình, Huyết Minh chỉ là lẳng lặng đứng nhìn Quân Mặc như vậy. Sau đó, lại từ trong vạt áo trước ngực lấy ra một món đồ vật.
Thứ này là một thanh chủy thủ dài chừng 1 tất. Lưỡi dao có màu lam sắc, được mài dũa vô cùng điêu luyện, có thể soi cả mặt người ở bên trong. Chuôi dao cũng có màu lam, nhưng lại ngả đậm, giống màu mực. Từ chuôi kéo dài lên trên thân của chủy thủ, cũng được khắc hình một con rắn, vô cùng chân thật.
Đem chủy thủ tra lại vào trong bao, Huyết Minh mới nhét nó vào trong lòng ngực của Quân Mặc. Thứ này, là khi hắn từ chỗ Cao Quyền trở về, đi ngang qua cửa hàng binh khí mua được. Khi đó, hắn đã quyết định, thanh chủy thủ này sẽ là quà sinh thần cho Quân Mặc.
"Ngươi không phải là có thiết lập nhân vật giống như đúc Từ Huyết Minh hay sao? Vậy thì sau này, ngươi liệu có thể trở thành một cái Huyết Minh thứ hai hay không a? Ta thật sự rất là mỏi mắt mong chờ đâu."
"Màn kịch này ta đã phải chuẩn bị và chờ đợi trong suốt 2 năm. Hiện tại, chúng ta cũng nên kéo mành lên rồi." Ánh mắt nhìn Quân Mặc giống như đang đánh giá một khối đồ vật. Huyết Minh không khỏi nhu hòa thanh âm.
- ----------------------------
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Huyết Minh cũng không có hiện ra nửa phần dị dạng nào. Giống như người vừa mới suy tư, căn bản không phải hắn. Nhưng là, nụ cười vương trên môi của hắn, giống như lại càng thêm sâu hơn. Mang theo một chút tiếc nuối cùng với âm thanh cảm khái.
"Hàng giả vẫn mãi là hàng giả a, chung quy, một cái bản sau vẫn chỉ có thể làm bản sau thôi..."
Huyết Minh hắn chính là độc nhất vô nhị. Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Trên thế gian này, vĩnh viễn chỉ có duy nhất một cái Huyết Minh. Sẽ không bao giờ có ngoại lệ.
Ở một bên, Triết Mệnh cũng có phần khó hiểu mà ngoẹo đầu. Dù sao, trước kia hắn cũng chỉ là một tên lưu manh mà thôi. Bảo hắn đánh nhau, trêu đùa nhân tâm thì hắn còn có thể làm được. Nhưng nếu bảo hắn đi lĩnh ngộ mấy cái thâm ý văn nhã sâu xa gì gì đó, vậy thì hắn, rất thành thật xin lỗi rồi.
"Đế tôn, vậy thì kế tiếp chúng ta cần phải làm gì?" Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Triết Mệnh không chút nghĩ ngợi hỏi. Nghĩ đến nhiệm vụ thu phục Bách gia bản thân vẫn chưa kịp làm. Triết Mệnh liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đối với khao khát sớm ngày diệt trừ Bách gia của Triết Mệnh, Huyết Minh làm sao lại không hiểu được? Vì vậy, hắn liền nhàn nhạt phân phó, sau đó lại phất tay áo rời đi:"Kịch đã hạ màn rồi, ở lại đây cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Ngươi cứ đi chấp hành nhiệm vụ đi. Những chuyện khác, Phiên Thiên cùng Khinh Sát sẽ xử lý."
"Cung tiễn Đế tôn." Quỳ xuống một gối, chắp tay. Triết Mệnh liền không khống chế được mà liếm môi một chút. Bách gia...Bách gia...10 năm, hắn đã sắp trở lại rồi đây. Thật sự rất chờ mong ngày gặp mặt của bọn họ mà.
- --------------------------
"Lộc cộc"
Tiếng vó xe ngựa không ngừng vang lên bên tai. Ánh chiều tà cũng dần dần buông xuống, hoàng hôn đã bắt đầu thay thế đi sự hiện diện của ánh mặt trời.
Nơi đây là một tòa biệt viện nằm ở cuối cùng Thanh Hà huyện. Biệt viện được xây bên trong một khóm đại thụ, có diện tích vô cùng lớn. Bốn phía đều là một mảnh lạnh băng không thấy bóng người. Bên trong biệt viện lại được giăng đầy vải sa đỏ, có rũ từ trên cao xuống, cũng có tấm vắt ngang đường đi. Khiến người ta không nhìn rõ được mọi thứ trong tầm mắt.
Bên trong căn phòng lớn của biệt viện, ở giữa phòng lúc này đang đặt một chiếc giường cực đại. Bốn phía cũng phủ lên mành đỏ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trên giường lúc này đang đặt một người. Đó là một cái trung niên nhân mặc mũi bình dị, đang nhắm chặt mắt. Trên người chỉ mặc một bộ trung y. Hai tay, hai chân của người này cũng bị dây thừng cột chặt vào trên cột giường, tạo thành hình chữ đại.
Theo ánh sáng dần dần rút đi, mặt trăng cũng bắt đầu treo cao. Người trung niên này mới từ từ có xu thế tỉnh lại. Mi mày cau chặt, ông chậm rãi mở ra đôi mắt của mình. Trên người một mảnh thoải mái thanh tân, chiếc giường dưới người cũng vô cùng mềm mại. Khiến cho ông có phần hưởng thụ mà nheo mắt lại.
Nhưng rất nhanh, khi ông muốn vươn vai ngồi dậy thì liền phát hiện ra được. Tứ chi của bản thân đã bị người ta trói chặt. Mặc dù phía trong dây thừng đều được lắp vải bông, không cảm thấy được đau đớn. Nhưng dù vậy, trong lòng ông vẫn hiện lên một tia khủng hoảng.
"Cha, biệt lai vô dạng a..."
*Tiểu Quân tạm hết suất diễn. *Vẫy chào**Kế tiếp, A Minh sẽ bắt đầu khoảng thời gian "chiêu đãi" người cha thân yêu của mình. Có ai đoán ra được A Minh định làm gì không a~~