Không có, là ông ấy đối xử không tốt với bà. Huyết Minh trong lòng gào thét, ánh mắt mang theo van xin nhìn nữ nhân. Hắn muốn vươn tay chạm vào bà, nhưng rốt cuộc vẫn không dám.
"Minh nhi, nghe cha của con nói, con không chịu gọi ông ấy là cha, có đúng chứ?"
"Con..." Huyết Minh há miệng, một loạt từ ngữ dùng để phản bác cuối cùng vẫn là không nói ra miệng được. Hắn tắt tiếng, giống như đứa trẻ làm sai việc, đáng thương hề hề nhìn nữ nhân.
Nữ nhân không để ý đến sắc mặt biến ảo khôn lường của Huyết Minh, hơi ảo não lắc đầu. Mặc dù là răn dạy, nhưng thanh âm lại không có một chút nghiêm khắc nào:"Minh nhi như vậy là không ngoan a. Hứa với mẹ, về sau phải nghe lời của cha, sống thật tốt, làm người thiện lương có biết không?"
Từng hành động của nữ nhân, đều khiến trái tim của hắn sắp nhảy lên tận cổ họng. Hắn không dám trả lời bà, nếu hắn nói không, bà có thể sẽ lộ ra biểu tình thất vọng, ưu thương, đó là điều hắn không muốn nhìn thấy. Thế nhưng, nếu hắn nói có, thì bà có thể hay không sẽ...
Cho nên, hắn liền "lộp bộp" quỳ xuống đất, đầu gối va vào nền nhà lạnh lẽo, viền mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi. Đúng rồi, mẹ chính là yêu Minh nhi nhất, mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi Minh nhi.
"Mẹ à, Minh nhi sai rồi, đều là lỗi của Minh nhi. Về sau Minh nhi sẽ ngoan ngoãn mà, mẹ muốn Minh nhi làm gì cũng được. Mẹ đừng bỏ rơi Minh nhi có được hay không..."
"Nếu mẹ bỏ rơi Minh nhi, Minh nhi cả đời này sẽ không nhận người đàn ông đó là cha, sẽ hận ông ta cả đời. Minh nhi sẽ không ăn đủ bữa, sẽ trốn học, sẽ làm người xấu... Đừng bỏ rơi Minh nhi mà..."
Đối diện với bộ dạng đáng thương của Huyết Minh, nữ nhân liền hít sâu một hơi, cố gắng dời đi ánh mắt. Nàng nhìn ra bầu trời, giọng nói rất nhẹ, dang tay muốn ôm lấy khoảng không:"Thời tiết này, rất thích hợp để nói lời từ biệt."
"Minh nhi, đã quá muộn... Những điều mà mẹ mong muốn, đã bị cha con hủy hoại rồi."
"Mẹ...mẹ..." Huyết Minh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào nữ nhân, trên mặt là vẻ khẩn cầu. Loại cảm giác quan sát sự đau khổ, dằn vặt của người khác này, khiến nữ nhân bỗng dưng lại có một chút thỏa mãn. Chẳng trách, người đàn ông đó lại thích hành hạ nàng như vậy...
Đáp lại lời van xin của Huyết Minh, nữ nhân chỉ dùng ánh mắt yêu thương nhìn hắn. Một câu nói phiêu tán trong không trung, nụ cười tiếc nuối của nữ nhân, cứ như vậy khắc sâu vào trong tâm khảm của hắn:"A Minh, mẹ xin lỗi..."
Trong gió thu và nắng mai, nữ nhân nhắm chặt mắt lại, ngã người ra khỏi bệ cửa sổ. Tóc dài bị gió cuốn bay, nụ cười thánh thiết, thỏa mãn, giống như đã trút được gánh nặng, hoàn thành được mong ước của mình.
Con ngươi đen láy của Huyết Minh không khỏi co chặt, trên mặt xuất hiện vô tận kinh hoảng. Đôi chân trong phút chốc giống như lại bộc phát ra vô tận tiềm năng, phóng về phía cửa sổ.
"MẸ!!!!"
Vạt áo của nữ nhân vụt qua tay của hắn, mang theo một tia độ ấm rất nhẹ. Huyết Minh sững người, trơ mắt nhìn nữ nhân rơi từ tầng 15 xuống đất. Hắn nhìn thấy máu tươi giàn giụa, khung cảnh huyết tinh và buồn nôn khắc sâu vào trong tâm trí của hắn. Ánh mắt hắn đờ đẫn, hai hàng lệ im ắng chảy xuôi.
Cùng với hắn, hệ thống cũng chứng kiến hết thảy, trong lòng không khỏi nhói đau. Mẹ của hắn mặc dù đáng thương, nhưng cũng có chỗ đáng hận. Vì bị cha hắn hành hạ, thế mà lại dùng cách này để lại nỗi ám ảnh cho hắn, tra tấn hắn cả cuộc đời...
Trong giây phút này, không gian bắt đầu xuất hiện băng diệt. Nó giống như một tấm gương, hướng về bên ngoài nứt ra, vỡ vụn thành từng mảnh, có lấm tấm tinh quang bay lên.
Hệ thống cảm thấy đang có một sức hút kỳ lạ muốn đem nàng kéo đi, rời khỏi nơi này. Tầm nhìn của nàng đang ngày càng trở nên mơ hồ, cảm giác mê muội lại lần nữa ập tới. Cho đến lúc sợi thần trí cuối cùng bị dập tắt, hệ thống phảng phất nhìn thấy được...
Thân ảnh nhỏ gầy của thiếu niên giống như lại biến hóa thành cao lớn lên. Hắn vẫn ngã quỵ ở trong không gian đang tan vỡ đó, ngoái đầu nhìn nàng. Sườn mặt này đối với hệ thống mà nói, là vô cùng quen thuộc. Hắn há miệng, hướng phía nàng nói gì đó, nhưng rốt cuộc, hệ thống vẫn là không hiểu được.
Bởi vì ác mộng, tan vỡ.
- --------------------------
Trong lúc hệ thống lấy được tấm gương, tìm tới Huyết Minh, Lăng Phàm cũng đã rời khỏi huyết sắc không gian, trên mặt là một bộ nuối tiếc. Rốt cuộc vẫn là để bọn họ thắng rồi a. Nếu không, hắn sẽ đem tiểu tử đó mang về cho ngoan đồ nhi làm quà mừng, sẵn tiện đòi hỏi thêm một chút Tiên thạch - coi như tiền vận chuyển. ( tiền ship:v)
"Được rồi, xem như giữ lời hứa đi." Tự mình an ủi, Lăng Phàm liền chuẩn bị rời khỏi nguyên địa. Nhưng là, chưa để hắn kịp xé mở hư không, thì từ trong thời không lại vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người, khiến hắn không khỏi dừng lại bước chân.
"Ngươi đến Thương Lang đại lục làm gì?"
Sắc mặt khó coi như ăn phải ruồi bọ, Lăng Phàm chỉ có thể một mặt khổ bức quay đầu, câu lên nụ cười, cố gắng biểu hiện hết sức tự nhiên:"Đồ nhi tốt, vi sư là đến thăm ngươi a. Chẳng lẽ nơi này chỉ cho một mình ngươi đến, mà không cho ta đến hay sao?"
"Ngươi lại đi đánh nhau với người ta rồi?" Âm thanh của nam nhân rất khàn, giống như là tiếng xương cốt gãy vỡ ma sát với nhau tạo ra. Từng âm điệu đều mang theo một cỗ tà tính.
**Lưu ý, lưu ý, các thanh niên nào kỳ thị LGBT thì xin mời click back giùm nha. Bởi vì nam nhân này là thật cong, thật cong, thật cong!!! ( chuyện quan trọng nói x3 lần.)
**Khoảng trăm chương nữa sẽ có một chỗ cốt truyện tương đối đam mỹ. Vui lòng đội nón bảo hiểm, buộc chặt dây an toàn, mặc vào phao bơi để phòng ngừa các loại tai nạn giao thông như lật xe, lật thuyền nha.