**Phiên ngoại này là phúc lợi dành riêng cho chúng hủ. Bên trong chứa yếu tố đam mỹ của Cp Thiên Ca.
**Những người không thích đam mỹ xin vui lòng click next hai lần để bỏ qua phần Phiên ngoại này.
**Đối với những thành phần không nghe nhắc nhở, đọc xong mà bình luận không có văn hóa, lịch sự gì đấy, thì xin mời dùng cây dũa dũa lại cái nết giùm nha. Bonus thêm chai keo 502 để nhỏ mắt cho bớt cận thị vì nhắc nhở dài thườn thượt như vậy mà không thấy.
Đây là một gian biệt viện vô cùng cũ kĩ, trước sân phủ đầy lá rơi. Song cửa đóng lên một lớp tro bụi, cũng không biết là bao nhiêu năm chưa từng quét tước qua.
"Kẽo kẹt"
Lúc này, hai tấm phù chú dán trên cửa lớn cũng bị người xé xuống. "Hung thủ" là một tiểu nữ hài khoảng chừng ba, bốn tuổi. Dung mạo xinh đẹp, đáng yêu như một cái búp bê sứ. Hai mắt to tròn ngập nước, đôi con ngươi phủ lên một màu đỏ hồng phơn phớt, giống như hai viên đá quý sáng chói linh lung.
Nàng mặc một bộ váy xòe màu vàng, tà áo tung bay, nâng lên chân nhỏ chạy vào trong viện.
Theo nữ hài vừa chạy vào, từ phương xa cũng vang lên một âm thanh trong trẻo đang hô hoán:"Xán Xán, chậm một chút, đừng chạy loạn."
Chủ nhân của thanh âm này là một thiếu niên tuổi chừng 16. Dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp như tùng bách. Trên người mặc một bộ hoa phục màu tím, ống tay áo bó sát vào cánh tay.
Gương mặt hắn vô cùng tuấn mỹ, như yêu như ma. Mày kiếm sắc bén, mắt phượng hẹp dài, đồng tử ánh lên màu huyết sắc, môi mỏng đỏ tươi. Bạch phát cột cao ở sau đầu. Lộ ra một cỗ khí chất hào hiệp.
Mặc dù không biểu hiện ra, nhưng giữa chân mày y vẫn lộ ra một loại khí tức tự tin, ngạo thị quần hùng. Phảng phất từ khi sinh ra, y đã chính là thiên chi kiêu tử, được mọi người viễn vọng nhìn theo.
Lúc này, nhìn thấy Huyết Tư Khả chạy vào biệt viện. Trong mắt hiện ra một tia do dự, Huyết Từ Ca vẫn là cắn răng tiến vào trong. Thầm nghĩ chỉ cần tìm được nàng, y liền sẽ rời đi ngay lập tức.
Huyết Từ Ca tiến vào, đạp trên lá khô mà đi. Âm thanh phát ra đặc biệt vang vọng, giống như được phóng đại thêm gấp trăm lần.
"Xán Xán đâu rồi?" Dù đã nhìn quanh cả biệt viện, nhưng vẫn không thể nhìn thấy tung tích của muội muội, Huyết Từ Ca liền có chút gấp rút.
"Xán Xán!"
"Xán Xán!"
Bỗng dưng, Huyết Từ Ca liền nhanh nhạy phát giác ra được, ở bên trong một gian phòng lúc này lại có sự ba động của linh lực.
Ngay tức khắc, trên mặt y liền hiện ra tiếu dung tràn đầy vẻ cưng chiều. Ảo não dời bước, đi về phía gian phòng kia.
"Xán Xán, muội ở bên trong đúng không?"
Một bên gọi, một bên, Huyết Từ Ca lại đưa tay chầm chậm đẩy cửa ra. Mà phảng phất như đáp lại lời kêu gọi của hắn, linh lực bên trong gian phòng lại càng thêm bạo ngược, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Ván cửa lâu ngày không dịch chuyển lúc này cũng phát ra tiếng ma sát chói tai.
Vừa tiến vào, Huyết Từ Ca đã bị khói bụi mù mịt bên trong làm cho giật mình, vội vàng huơ tay đem chúng tán đi. Sau đó mới đưa mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy, mọi thứ trong phòng đều đã đóng lên một tầng bụi bặm thật dày. Nhìn thấy tình trạng này của nó, Huyết Từ Ca thầm nghĩ, nếu không phải vật dụng ở đây đều được làm bằng thần mộc, thì rất có thể đều đã bị thời gian chôn vùi, rách nát không chịu nổi.
Gian phòng này vô cùng rộng lớn, một cái liếc mắt cũng không thể đem hoàn cảnh bên trong nhìn rõ.
Nhíu mày, Huyết Từ Ca vẫn là đỉnh lên tro bụi bước vào. Ánh vào mắt hắn, là một chiếc gương đồng vô cùng to lớn đang đặt ở bức tường đối diện với cửa phòng.
Gương đồng cao hơn một trượng, rộng khoảng tám thước. Bên trên phủ lên một lớp vải đen cũ kĩ, khiến người không nhìn thấy được sự vật ở bên trong.
Huyết Từ Ca cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn nó một chút, sau đó liền lập tức đi sâu vào trong phòng, vừa đi vừa gọi:"Xán Xán!"
Y cho rằng, muội muội nhà mình nhất định là đã trốn ở một góc nào đó, chờ mình tìm đến.
Chỉ là, bởi vì quay lưng đi, Huyết Từ Ca cũng không nhìn thấy được dị dạng phát ra từ chỗ gương đồng.
Cho đến khi tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, mặt kính vỡ nát văng ra thành trăm nghìn mảnh, tấm vải đen bị gió lớn cuốn bay, cửa phòng bị kình bạo đập nát, Huyết Từ Ca mới kinh hoàng xoay người, nhưng hết thảy đều đã muộn.
"8000 năm! 8000 năm! Bổn vương rốt cuộc cũng thoát ra rồi, Haha..."
"Từ Huyết Minh, Nam Cung Trường Hận, các ngươi có lẽ không ngờ được bổn vương sẽ phá bỏ phong ấn sớm như vậy đi?"
Theo tiếng cuồng tiếu, pha lẫn với giọng nói âm trầm, khản đặc như kim loại ma sát vào nhau vang lên. Chỉ thấy, phía trước mặt kính đã vỡ tan tành kia lại bắt đầu ngưng tụ ra một luồng quỷ khí trùng thiên.
Khí đen lượn lờ qua lại, bên trong quỷ khí cũng dần dần hiện ra một bóng người. Đối phương mặc một bộ hắc bào rất dài, tóc đen buông xõa, gương mặt lại phủ lên một tầng sương đen mông lung, không nhìn rõ được ngũ quan dài ngắn thế nào.
"Từ đâu ra tới Quỷ vật?" Nhìn thấy một màn này, Huyết Từ Ca không khỏi giật thót, có chút kinh hoảng khi cảm nhận đến khí tức kinh khủng từ trên người đối phương truyền tới...
Kẻ này rất mạnh! Không hề thua kém mẫu thân y!
Trong đầu vừa nhảy ra suy nghĩ này, Huyết Từ Ca liền không dám chậm trễ nữa. Cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại, muốn nương cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lúc này, Huyết Từ Ca đã vô cùng hối hận. Y nhớ rõ, Lăng tổ phụ đã từng dặn đi dặn lại rất nhiều lần rằng không được đến gần tòa biệt viện này, bởi vì bên trong có phong ấn một tồn tại vô cùng khủng bố.
Nhưng y nào ngờ, bản thân lại xui xẻo đến vậy, tới đây ngay khi phong ấn bị phá giải. Kia kế tiếp phải làm sao đây? Nơi này cách xa chỗ ở của Đại bá phụ như vậy...
Vừa mới thoát khỏi phong ấn, hắc bào nam tử kỳ thực cũng đã nhận ra sự tồn tại của Huyết Từ Ca. Nhưng bởi vì quá mức kích động, nên hắn mới không thèm để ý đến y.
Chỉ là, phát hiện kẻ này muốn rời khỏi, hắn làm sao lại để y thực hiện được kia chứ?
Vì vậy, Huyết Từ Ca vẫn chưa đi được vài bước, thì một luồng chưởng phong đã ập tới, đánh thẳng về phía đan điền của y.
Ngay tức khắc, Huyết Từ Ca liền vội vàng vận dụng linh lực đến đón đỡ. Nhưng linh lực phòng hộ vừa mới ngưng tụ, liền đã bị chưởng lực dễ dàng xông phá.