" Ah ...!Du Du , con gì vậy ? "
Âm thanh Phùng Hy Hy vang lên khiến cô gái đang ngủ say cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Màn đêm vẫn còn bao phủ , sự tĩnh lặng vốn có khiến người sợ hãi.
Băng Du ngồi dậy , dụi dụi mắt
" Sao vậy tiểu Hy ? "
" Cậu nhìn kìa "
Băng Du nghe theo nhìn qua ngay đầu giường mình , hai bên trái phải là giường của Phùng Hy Hy và cô ta.
Căn phòng khá lớn , đôi mắt đen chạm vào một đôi mắt tròn màu xanh dương.
Thân hình sặc sỡ với cái đuôi dài , màu lông rất đẹp
" Chim thiên đường ? Mi ...!"
" Chủ nhân ...!"
Âm thanh con chim vang lên khiến hai cô gái đều sững người , Hy Hy kinh ngạc nói
" Đó là Thần Thú , chỉ có Thần Thú mới nói chuyện được.
Tổng chủ Ngân Linh cũng có một con "
Băng Du nghe xong kinh ngạc nhìn con chim đang nhìn mình chăm chăm , hỏi
" Chị ấy cũng có sao ? Sao mình không thấy ? "
" Đâu phải ai muốn nhìn là dễ , mình cũng không biết con thú đó đi đâu "
Băng Du gật gật đầu , sau đó nhìn qua con chim hỏi
" Em là ...!"
" Là sủng vật của chủ nhân "
" Nhưng sao ...!"
" Nhờ chủ nhân ta mới được sống lại ...!Máu "
Con chim cất tiếng trả lời , Băng Du kinh ngạc nhớ lại cái ngày mình bị lạc trong khu rừng Cấm.
Có đưa tay dịnh lấy một bức tượng điêu khắc rất lớn , tay khi đó bị thương đầy máu.
Băng Du che miệng kinh ngạc , sau đó giữ bình tĩnh nói
" Chị sẽ gọi em là Yomi "
" Vâng ...!"
Băng Du ôm lấy con chim , Phùng Hy Hy kinh ngạc , hé miệng không biết nói gì.
Băng Du đã lên tiếng
" Xin cậu giữ bí mật giúp tớ , chuyện này rất khó nói "
" Được "
_________________________
Sáng hôm sau mọi người có tiết chạy vượt chướng ngại vật , tất nhiên Đại Vương Tử kia cũng đã tham gia lớp học.
Cô mặc trên người chiếc áo thun ngắn tay trắng viền vàng , quần dài cùng màu khiến cơ thể xinh đẹp như ẩn như hiện.
Băng Du thay xong , nhìn cô mà kinh ngạc
" Thân hình chị đẹp quá "
Cô lạnh nhạt cột tóc cao lên , chừa lại vài lọn tóc mai bên má trắng.
Fry cũng mỉm cười nói
" Chị đẹp quá "
Cẩn Duệ bước ra , sau đó hỏi
" Cô yếu như vậy , có sao không ? "
" Vẫn ổn "
Cả bọn đi đến một khu huấn luyện , có rất nhiều chướng ngại ma pháp trãi dài.
Đám nam sinh đều đã tập trung đầy đủ , Thịnh Uy Hỏa liếc qua Băng Du , cười châm chọc
" Phẳng vậy ? "
Băng Du trầm mặt lạnh lại , liếc qua hắn
" Không bằng anh "
Băng Du nói rồi nhìn qua chỗ Thịnh Phong Thần , hắn mặc trên người bộ đồ thể dục rất có khí chất đàn ông.
Thân hình cứng rắn lại có chút thư sinh nhưng trông rất đáng tin cậy khiến nhiều cô gái phải ngã lòng , hơi mím môi lại.
Thầy Lran cất tiếng
" Được rồi , vào đội hình , hôm nay em Lăng Vũ không tập nên đứng ở ngoài.
Các em chuẩn bị "
Cô nhìn qua Lăng Vũ đang ôm sách ngồi trên ghế chờ , sau đó đi vào đội hình.
Thầy Lran cất tiếng
" Các em nam nữ thi đua , vượt chướng ngại vật sau đó chạy về đem cờ truyền lại cho người tiếp theo chạy.
Đồng dạng với chạy tiếp sức , sẵn sàng chưa ? "
Fry là người đầu tiên , đấu với Thịnh Uy Hỏa.
Cả hai nghe tiếng còi liền lao lên , nhìn vòng tròn lửa lớn trước mắt , gập người phóng qua.
Sau đó tiếp tục chạy , gặp phải một cái xà ngang cao , bậc nhảy vượt qua.
Fry gương mặt chảy mồ hôi , vươn tay cầm lấy một cái gậy dẻo , vẫn tiếp tục chạy sau đó chóng gậy xuống lấy thế nhảy sào lên trên các cột cao đã sắp xếp sẵn.
Nó di chuyển lên lên xuống xuống khiến cả hai lảo đảo , Thịnh Uy Hỏa dù sao cũng là nam nhân liền nhanh chóng giữ lại thăng bằng chạy trước Fry.
Khi nhảy xuống các cột cao , có ba bốn con hổ đất đang chờ.
Hắn đạp lên thân tụi nó , nhẹ nhàng thoát khỏi phạm vi.
Fry cũng bắt đầu đuổi kịp , trên không trung có mũi tên băng xuất hiện phóng vụt qua vụt lại.
Cần sự nhanh nhẹn để né tránh , tiếp theo là tấm lưới ma thuật.
Nó giăng sẵn không cho người vượt qua , từ tấm lưới xẹt lên tia điện mạnh.
Thịnh Uy Hỏa dừng lại , nhìn dòng chữ phát sáng trên lưới đọc
" Tinh linh ma pháp trong rừng Finic tên gì ...!? "
Thịnh Uy Hỏa nghệch mặt ra , hắn đâu có quan tâm tới con mắm lùn đó.
Làm sao nhớ cái tên , trong khi Thịnh Uy Hỏa đang loay hoay vò đầu bứt tóc thì Fry đã chạy lên.
Cô gái mỉm cười vừa phóng vừa nói
" Riha "
Cái lưới mở ra vòng tròn dễ dàng cho Fry đi qua , Thịnh Uy Hỏa kinh ngạc định đuổi theo thì lại có một câu hỏi khác cản chân hắn.
Sau một hồi thì Fry chạy về trước , thở hổn hển đưa cờ cho Cẩn Duệ.
Sau đó cô ta cũng nhanh nhẹn chạy đi ...
" Cậu cố gắng rồi "
Băng Du mỉm cười lau mồ hôi cho Fry , Thịnh Phong Thần vẫn không gấp gáp chờ tên em trai vô dụng của mình về.
Khi Thịnh Uy Hỏa tới cũng đã là lúc Cẩn Duệ đi được hơn phân nửa đường.
Cầm lá cờ trên tay , hắn lao đi như cơn gió khiến mọi người kinh ngạc
" Nhanh quá "
Fry cất tiếng không tin vào mắt mình , Băng Du mím môi nhìn chăm chăm vào cuộc thi.
Cô lạnh lùng kiên nhẫn xem trò chơi trước mặt , đến cuối thì là Thịnh Phong Thần về trước.
Kỳ Anh cầm cờ nâng gọng kính chạy đi ...
" Nè ...!"
Cẩn Duệ mồ hôi đầy mặt đưa cờ cho cô , cô lạnh nhạt cầm lấy rồi chạy đi.
Đôi mắt đỏ nhìn về phía Kỳ Anh đang vượt qua các khung trụ , hơi nâng môi cười nhạt sau đó đẩy nhanh tóc độ.
Xoáy vòng lên không trung dễ dàng đuổi kịp hắn , Kỳ Anh liếc mắt có chút kinh ngạc.
Cả hai chạy song song nhau , hắn mỉm cười
" Cậu vẫn là tài giỏi như vậy "
" Một cuộc đua nhảm nhí "
Cô nói rồi vượt mặt Kỳ Anh , nhìn tấm lưới hiện lên dòng chữ phía xa.
Câu hỏi khiến cô dừng lại bước chân ...
Thứ Ngân Linh Ngạo Cơ thích là gì ?? Tại sao lại quá lạnh nhạt ??
Đám người phía này đang quan sát cũng không kém phần sững sốt , nhìn qua thầy Lran đang cười gian.
Cẩn Duệ nheo mày
" Thầy sao đưa ra câu hỏi như vậy ? "
" Con nhóc đó cứ kiêu ngạo như vậy , tất nhiên là phải dạy dỗ một chút "
Thầy Lran mỉm cười chống nạnh , mọi người đều hướng mắt chờ câu trả lời.
Cô đứng đó , sau lại tiếp tục lao đi , trên tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ thiêu cháy cái lưới dễ dàng phóng qua.
Nhanh chóng trở về chỗ đưa cờ cho Băng Du vẫn đang ngơ ngác.
Nhưng nhanh chóng theo bản năng chạy đi , thầy Lran giận dỗi nhảy tưng tưng lên
" Em làm gì vậy hả ? Sao không trả lời câu hỏi ? "
Fry nhìn qua còn chút sững sờ , cười gượng nói
" Chị táo bạo quá "
Cô lấy khăn lau mồ hôi , hai má có chút ửng hồng trên làn da trắng như tuyết khiến người mê mẩn.
Cẩn Duệ khoanh tay cười chế giễu
" Sau này sẽ không lấy được chồng đâu "
" Lo cho mình đi "
Cô quăng lại câu nói khiến Cẩn Duệ tức giận nghẹn họng , bước chân cô đi về phía ghế cạnh Lăng Vũ ngồi xuống.
Một đôi mắt đen lạnh lẽo liếc qua , sau đó dời tầm mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Trận cuối là Niêm Liễn với Băng Du , cô nhìn qua tên bên cạnh hỏi
" Sao không tập luyện cùng mọi người ? "
" Không thích ...!"
" Ah~ ...!không thích họ , hay là không thích buổi huấn luyện ? "
Cô mỉm cười gần sát vào hắn ái muội hỏi , Lăng Vũ vẫn ôm sách cúi đầu
" Cả hai , trừ em "
" Cái miệng thật ngọt nha "
Cô cười nhạt nói , bỗng từ phía xa vang lên tiếng ồn ào.
Nhìn lại liền thấy Niêm Liễn đang bế Băng Du đi , bàn chân bị trầy xước chảy máu.
Có vẻ là đã gặp trở ngại , cô đứng lên đi tới hỏi
" Sao vậy ? "
" Ha ha ...!em lỡ chân té xuống trụ "
Băng Du mỉm cười gãi mặt nói , Cẩn Duệ lo lắng mắng
" Sao lại bất cẩn như vậy ? Sau này mấy bài huấn luyện không thích hợp với em "
" Xin lỗi , lại khiến mọi người lo lắng "
" Hừ !!! Con nhỏ phiền phức "
Thịnh Uy Hỏa liếc mắt , chán nản nói rồi quay đi không quan tâm.
Băng Du không quan tâm thái độ cọc cằn của hắn.
Nhìn lên Niêm Liễn nói
" Xin lỗi , làm phiền anh "
" ...!"
Băng Du lần nữa vinh dự được vào phòng y tế , Fry khó chịu nói
" Từ lúc vào trường tới giờ cậu vào phòng y tế mấy lần rồi ? "
" Ha ha ...!chắc số tớ dính liền với phòng này "
Băng Du cười nói đùa , Pharan cầm quyển sách vỗ đầu cô ta mắng nhẹ
" Em đừng khiến mọi người lo chứ "
" Em xin lỗi cô "
Băng Du vừa cười vừa le lưỡi đáng yêu , cô đứng bên ngoài một hồi rồi quay đi.
Gương mặt vẫn nhợt nhạt như vậy , đang đi thì bị một bàn tay lạnh kéo lấy .
" Đại Vương Tử có gì chỉ giáo ? "
" Uống nước đi "
Một chai nước mát đưa lên mặt cô , thanh âm vẫn rất lạnh.
Cô cầm lấy mở ra uống , nói
" Cảm ơn "
" ...!Đừng lại gần tên đó nữa "
Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên , cô nâng tầm mắt nhướn mày liễu cười nhạo
" Có liên quan gì tới ngài ? Tôi thân cận với ai đó là quyền của tôi "
Cô trả lại chai nước cho hắn rồi lạnh nhạt quay đi.
Thịnh Phong Thần vẫn dõi theo , gương mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.
Mặt nạ bạch ngân che đi dung nhan , tuy chỉ để lộ đôi mắt và cằm nhưng vẫn đủ khiến người ta cảm nhận cái lạnh âm hàn ...!Môi mỏng bạc hé ra , hắn nhìn xuống chai nước , mở ra uống hết sau đó đốt chai thành tro hòa vào không khí ...
___________________________
Sau khi chuẩn bị đầy đủ , rốt cuộc lễ hội cũng đến.
Học sinh trong trường đều đã chuẩn bị mọi thứ , trước tiên là làm nghi lễ để đưa tiễn những người đã chết oan.
Cẩn Duệ đứng trên đài , nhắm mắt lại , đồng phục trắng như thường ngày ...!Phía dưới là hàng vạn học sinh đang ngồi , ai nấy vẻ mặt mang theo tiếc thương ...!Dù chết không quá nhiều , nhưng vẫn có rất nhiều người bị thương.
Cũng như chuyện học sinh tử nạn chưa từng xảy ra trong suốt hàng năm qua ...
" Các bạn đồng học , trước tiên hãy cho tôi gởi lời xin lỗi đến các bạn.
Cũng như những người đã chết , vì sự vô trách nhiệm của trường đã khiến mọi người rơi vào hoạn nạn.
Nhưng hãy xem đó như một bước khởi đầu cho những cuộc chiến không xa , những người đã nằm xuống chúng ta sẽ giành lại công đạo cho họ ...!"
Cẩn Duệ đứng trên đài thuyết trình , cô đứng ở một góc tối không ai thấy quan sát.
Hai tay khoanh trước ngực nhướn mày lạnh lùng , đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Cười nhạt cất tiếng
" Tiểu Hắc , ngươi nói xem ai đã giết đám học sinh ? "
Tiểu Hắc đậu trên vai cô , hóa phép vô hình để không ai thấy mình.
Đôi mắt quạ lạnh lẽo
" Thuộc hạ nghĩ là cái tên Nghị Thi Đông gì đó.
Hắn đã được ban tặng ma pháp của phù thủy đen "
" Tốt lắm !! Cứ để xem chúng làm gì trước đã.
Còn việc ta giao ngươi thế nào ? "
" Có chút khó khăn , cần một ít thời gian nữa ạ "
" Ừ !! Vất vả rồi , ngươi tiếp tục làm đi "
Cô lạnh nhạt nói , con quạ đen biến mất không tăm hơi.
Nụ cười nơi khóe môi có chút nhợt nhạt càng mang theo thâm ý sâu xa ...
Sau khi buổi tưởng niệm và xin lỗi kết thúc , mặt trời cũng đã dần lặng xuống.
Mọi người ai nấy trở về để chuẩn bị cho yến hội sẽ tổ chức ngoài trời ...
" Chị , chị sẽ mặc gì vào hôm nay ? "
Băng Du nhìn thấy cô liền kéo Fry chạy lại vui vẻ hỏi , Cẩn Duệ đi tới cười châm biếm
" Đừng cứng nhắc như thường ngày mà mặc bộ đồ này đi.
Xấu mặt lắm "
" Chị Cẩn Duệ , chị đừng nói vậy mà "
Băng Du chu môi bảo vệ cô , Fry vui vẻ góp lời
" Chúng ta mau về chuẩn bị thôi , lễ hội này khá đặc biệt đó "
Nói rồi cả đám ai về phòng nấy , cô bước vào nằm xuống giường không quan tâm gì cả.
Ciara từ không trung xuất hiện , hai mắt u minh dường như có tia sáng.
Cô nhìn qua nhướn mày
" Gì đây ? "
Ciara gương mặt sáng bừng , dù không có biểu cảm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tia vui vẻ trên gương mặt đó.
Thở dài ngồi dậy
" Được rồi ...!"
____________________________
Tại một không gian đầy tối tăm và mộng ảo , xung quanh lay chuyển loại tà khí hắc ám.
Rất nhiều người khoác áo choàng đen che phủ cả gương mặt.
Mọi thứ âm u trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ , một nữ nhân ngồi trên cao.
Cái ghế đen tuyền trạm khắc tinh xảo với hình đầu lâu , gương mặt sắc sảo đã có vài nếp nhăn với đôi môi đỏ như máu.
Đôi mắt kéo lên mang theo sự âm hiểm , bàn tay trái cầm một cây quyền trượng đen dài.
Phía trên đỉnh đầu quyền trượng là hình đầu lâu pha lê hắc ám
" Sao rồi ? "
Âm thanh vang lên quyền uy , một bóng dáng khoác áo choàng đen phủ kín cơ thể cất lên tiếng nói của nữ nhân
" Nữ hoàng , ngài ấy hiện đang rất kỳ lạ "
" Kỳ lạ ? Hừ ...!đêm nay hãy làm theo kế hoạch.
Còn nó cứ để ta giải quyết "
" Đã rõ , thưa nữ hoàng "
" Nghe cho rõ đây , ta biết ngươi yêu nó.
Nhưng đừng làm những điều ngu ngốc "
Nữ hoàng trên cao lạnh lẽo , bà ta không ai khác chính là Nguyệt Thế.
Nữ hoàng cai trị phù thủy Hắc Ám , người phía dưới hơi run lên cúi đầu
" Đã hiểu ạ "
" Tốt !!! Đi đi "
Mọi thứ trở lại yên tĩnh , nữ hoàng đứng lên.
Chiếc váy dài phủ xuống , nụ cười ác quỷ cùng đôi mắt âm tàn
" Ha ha haaaa ...!Nguyệt Nha ...!ta sẽ khiến con gái ngươi chết không chỗ chôn ...!ha ha haaaa ...!"
___________________________
Màn đêm buông xuống với ánh trăng lên cao , tỏa sáng khắp cả khung trời.
Những dãy vì sao trãi dài , lung linh với nguyệt quang xinh đẹp.
Phía dưới khung cảnh trường Magic Aure náo nhiệt xôn xao , những cái bàn dài chứa đầy thức ăn ngon đẹp mắt.
Học sinh tranh thủ diện cho mình những chiếc váy đẹp , nam sinh thì lại khoác vest lịch lãm hút hồn bao cô gái.
Tiếng cười vui vẻ vang xa ...
Cô ở trong phòng trầm mặt tĩnh lặng , Ciara hai mắt sáng như sao lập lòe trong con ngươi u minh có chút đáng sợ .
" Xong ? "
" Vâng "
Lễ hội đã được bắt đầu , mọi người ngồi vào ghế trang nghiêm quý phái.
Cẩn Duệ mặc chiếc váy cúp ngực màu vàng phía trên , mái tóc đỏ uốn xoăn búi lên xinh đẹp.
Cất giọng
" Chào mọi người , hôm nay chắc ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón hai vị khách quý của chúng ta.
Cũng như người đã hoàn thành hết tất cả các kỳ thảo sát hạch và cứu chúng ta trong hiểm cảnh.
Hân hạnh đón chào Quốc Vương và Hoàng Hậu của Vương Quốc Ánh Sáng Bạc Lightly , nữ anh hùng của Magic Aure Tuyết Băng Du "
Một tràn pháo tay vang lên nhiệt liệt , Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ cùng Hoàng Hậu của mình hiên ngang đi ra giữa thảm đỏ.
Phía bên cạnh Mira đang cười dịu dàng là Băng Du.
Cô gái hôm nay thắt bính lại mái tóc đen của mình , dung nhan xinh đẹp khả ái điểm tô một chút phấn son khiến nó trở nên nổi bật cao quý.
Chiếc váy tay dài để lộ phần xương quai xanh cùng bả vai trắng mịn.
Tôn lên thân hình xinh đẹp chuẩn mực , khí tức tựa như đóa hồng liên bừng nở giữa khoảng trời khiến ai nấy ngây ngẩn.
Đi phía sau là ba vị Vương Tử mặc vest trắng lịch lãm , khiến bao cô gái si mê ...
Thịnh Uy Hỏa mái tóc vàng tung bay nhẹ , hai tay gác ra sau gáy kiêu ngạo.
Bộ đồ trắng với huy hiệu bên trái là thanh kiếm lửa đỏ có dây xích vàng dài phủ xuống nữa bụng.
Ở giữa là Thịnh Uy Niêm Liễn đang nâng gọng kính , trên tay cầm quyển sách đọc không quan tâm ánh mắt si ngốc của đám nữ sinh.
Mái tóc vẫn buộc bằng sợi ruy băng phía sau , trông vô cùng thanh nhã.
Còn Thịnh Phong Thần , hắn vẫn lạnh lẽo toát ra khí tức khiến người không dám đến gần.
Mặt nạ bạch ngân đeo trên mặt khiến hắn càng trở nên hấp dẫn , nhiều nữ sinh đều bị hắn làm cho điên đảo .
- Đẹp quá !!!
- Ba Vương Tử với ba tính cách và khí chất khác nhau
- Ừ !!! Một người kiêu ngạo , người thanh nhã , và người lạnh lùng.
Ôi !!! Mình cũng muốn đứng cạnh ba chàng trai này
- Tình yêu của em ...
- Tiểu Du thật có phước
- Phải đó !! Như công chúa vậy ...
............
Âm thanh xì xầm vang lên , Băng Du đỏ mặt.
Đôi mắt hơi liếc về phía sau chỗ Phong Thần , bọn họ tựa như một gia đình quyền quý đi lên khán đài.
Cẩn Duệ mỉm cười nhìn Băng Du , gật đầu ...
" Nào !!! Hãy cùng chào đón Quốc Vương và Hoàng Hậu "
Tiếng vỗ tay vang lên rần rần , Thịnh Thất Nghễ cất lên tiếng nói uy quyền
" Chào các bạn , học sinh của trường Magic Aure , ta rất vui vì được ...!"
Bài thuyết trình diễn ra , Thiên Sơ bước lên cầm cây quyền trượng trên tay.
Đợi Quốc Vương nói xong liền cất tiếng
" Ta sẽ giao lại thứ này cho người xứng đáng "
Thiên Sơ cầm ngang quyền trượng trao qua tay Băng Du , mọi người vỗ tay
nhìn lên
" Cảm ơn trưởng lão "
" Ừ !!! Con xứng đáng nhận được nó "
Thiên Sơ vuố.t ve mặt Băng Du hiền từ nói , hai mắt tràn đầy sự tin tưởng và mong chờ.
Sau khi nghi thức kết thúc , mọi người bắt đầu yến tiệc.
Ăn uống vui vẻ , Thịnh Uy Hỏa nhìn mẹ mình lôi kéo Băng Du.
Nhếch môi cười khinh bỉ
" Mẹ làm gì thích con nhỏ này vậy ? Nhìn mà thấy ưa không nổi "
" Con có tin mẹ đánh con không ?? "
Hoàng Hậu nhìn qua tức giận , Thịnh Uy Hỏa hừ lạnh rồi bỏ đi .
" Dì Mira ...!con ...!"
" Nào !! Đêm nay con đẹp lắm , một lát khiêu vũ với con trai dì nha "
Mira mỉm cười đề nghị , Niêm Liễn một bên nâng gọng kính cầm sách đọc.
Fry bước tới , nhìn quanh hỏi
" Sao không thấy học tỷ vậy ta ? "
Cẩn Duệ và Kỳ Anh đi tới , cũng nhìn xung quanh sau đó cười nhạt
" Chắc trốn đi đâu tư tình rồi "
" Chị Cẩn Duệ , sao chị nói vậy chứ "
Băng Du phồng má đáng yêu bênh vực cô , Cẩn Duệ đang định nói gì thì tầm mắt sững lại nhìn về một hướng.
Mọi người thấy vậy cũng nhìn theo ...
Mái tóc tím dài thả tung , được thắt lại bằng một sợi ruy băng trên đỉnh đầu màu đen ảo.
Dung nhan xinh đẹp không chút son phấn mang theo sự yếu ớt lại ma mị câu nhân.
Chiếc váy đen hai dây để lộ cơ thể tuyệt mỹ cùng làn da trắng mịn không tì vết.
Chiếc váy cúp ngực phủ xuống từng tầng áo mỏng đen dài kết hợp tầng tầng lớp lớp càng khiến nó trở nên mộng ảo.
Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng manh màu đỏ như ẩn như hiện da thịt bên trong , tùy ý lại quyến rũ khiến người say đắm.
Giày cao gót đen , đính đá quý , nếu nói Băng Du như đóa hoa sen tinh khiết thì cô lại tà mị và bí ẩn không thể đến gần ...
" Đẹp quá ...!"
Băng Du ngẩn người thốt lên , cô bước tới cúi đầu chào hỏi với Mira , bà cũng hiền dịu nói
" Con đẹp lắm "
" Vâng ...!"
Cô lạnh nhạt trả lời , hàng mi cong vút như đọng lên ánh sáng của trăng.
Hơi rũ xuống khiến người ngẩn ngơ , cô nhìn qua một phía đi tới.
Cẩn Duệ nhìn theo cười nhạt
" Xem ra là đi tìm tình yêu của mình ah~ ...!"
Cô đi tới chỗ nam nhân đang giảm đi sự tồn tại của mình , bộ đồ trắng tôn lên thân hình vạm vỡ nhưng cúi người khiến nó trông ảm đạm.
Dựa lưng vào tường , cô đến bên tai hắn thủ thỉ
" Đẹp không ? "
Lăng Vũ nắm lấy tay cô kéo đi , cô hơi mỉm cười liếc mắt nhìn về một hướng.
Một đôi mắt lạnh lẽo luôn dõi theo cô ...
Cô bị Lăng Vũ kéo ra khuôn viên trường , cơn gió thổi qua khiến cô trông như một đóa hoa sắp lụi tàn.
Nhưng vẻ đẹp kiêu sa và kiều diễm ấy vẫn luôn tỏa ra khiến người không thể không dao động.
Hắn đứng đó , đối diện cô , lưng thẳng tắp đã cao hơn cô nửa cái đầu.
Cô lại gần , tay đặt lên lồng n.gực săn chắt sau lớp áo.
Mỉm cười , hai mắt nâng lên , tư thế hơi cong lộ ra sự mĩ miều trên thân thể
" Sao vậy ? "
Âm thanh đó vừa lọt vào tai khiến Lăng Vũ có chút sững người , nắm lấy bàn tay cô cúi đầu hôn xuống nhẹ nhàng
" Sự cao quý và diễm lệ của em đã hút lấy tâm tôi , đóa hoa hồng rực rỡ nhất.
Có thể khiêu vũ cùng tôi một điệu chứ ? "
Cô mỉm cười đưa những ngón tay thon gọn trắng mịn lên môi hắn ma mị , gật nhẹ đầu.
Lăng Vũ ôm lấy eo cô , bắt đầu khiêu vũ.
Từ lễ hội vang lên tiếng nhạc du dương trầm lắng , hai thân ảnh trãi bóng dưới nền cỏ và hương thơm của thiên nhiên.
Cô xoay vòng , tựa một ảo ảnh lúc nào cũng có thể biến mất.
Nhưng lại bị đôi tay mạnh mẽ của Lăng Vũ kéo lại ...
Ở sân trường , Băng Du nhìn xung quanh.
Hai mắt hạ xuống tiếc nuối , Niêm Liễn đi tới đưa tay ra
" Nhảy với tôi chứ ? "
Băng Du mỉm cười gật đầu đặt tay lên tay hắn , mọi người cũng đều nhanh chóng bắt cặp để khiêu vũ.
Ánh sáng mập mờ của ma pháp bay lên lơ lửng khiến mọi thứ trở nên thơ mộng , lung linh xinh đẹp đi khắp cả ngôi trường.
Khu vườn tràn đầy ánh sáng , cô xinh đẹp mỹ lệ cùng hắn kết hợp rất ăn ý.
Chỉ là chiếc mắt kính và mái tóc đã gần như che đi dung mạo của nam nhân.
Nhưng điệu vũ ấy vẫn rất đẹp ...
Xoạt !!!!!
Một bàn tay kéo cô lại , khí hàn tỏa ra lạnh lùng.
Cô nhìn Thịnh Phong Thần đang bình tĩnh nhìn về phía Lăng Vũ , âm thanh cô ma mị vang lên mang theo chế giễu
" Tôi cứ tưởng ngài sẽ ngắm chúng tôi múa đến hết chứ.
Sao nửa chừng lại ra cản ? "
Lời nói của cô rất rõ ràng đang châm biếm hành động xem lén người khác của hắn , Phong Thần không nói gì , lạnh lùng nhìn về phía Lăng Vũ.
Không khí xung quanh bắt đầu lắng đọng , không ai nói một lời mà đứng đó nhưng lại tràn ngập một khoảng trời nguy hiểm
" Tránh xa cô ấy "
Âm thanh lạnh lùng của Phong Thần vang lên trước phá vỡ sự tĩnh lặng đến nghẹt thở này , Lăng Vũ không nói gì đưa tay muốn kéo cô lại.
Dùng hành động trả lời ...
Vụt !!!! Rầm ...
Lăng Vũ nhảy bật ra xa , một đoản kiếm bằng băng ghim sâu xuống đất.
Phong Thần vẫn chưa tỏ thái độ gì , chỉ nhàn nhạt lặp lại
" Tránh xa "
Cả hai đứng đối diện nhau , cô nhướn mày nhìn về phía Phong Thần.
Rút tay lại nói
" Chuyện của tôi không cần Đại Vương Tử quan tâm "
" ...!"
Hắn không thèm nghe lọt câu nói của cô , khiến hàng mày liễu hơi nhíu lại .
Đoàng !!!!
Một âm thanh vang lên phía xa , cô quay lại nghi hoặc nhìn về phía lễ hội.
Sau đó bước đi không quan tâm hai nam nhân nhàm chán kia , âm thanh hỗn loạn vang lên.
Ma pháp đan xen hỗn tạp trên không trung , đôi mắt cô hơi híp lại nhìn phù thủy đen từ không trung tấn công xuống.
Nhưng những người xung quanh đã sớm không có sức lực mà chống trả , ai nấy bị thương trầm trọng ...
" Ngạo Cơ ...!"
Kỳ Anh tạo ma pháp băng kêu lên , cô nhướn mày sau đó đưa hai tay tạo ra ngọn lửa bạch hỏa thiêu cháy một con quái vật lớn.
Phù thủy đen rất đông , đông đến mức dường như lấn áp tất cả.
Lại còn đánh lén khiến không ai kịp thời trở tay.
Thiên Sơ nhíu mày
" Mau cút khỏi đây ngay "
Đám phù thủy đen không nói gì mà tấn công nhanh hơn , bọn chúng tạo ra nhiều quái vật đạp nát sân trường.
An Nguyệt giữ lại kết giới bảo vệ những học sinh đang bị thương , nhìn qua bọn cô đang chiến đấu , tầm mắt tìm kiếm Băng Du
Cẩn Duệ tạo cuồng phong quăng một con quái thú đi , nhìn quanh không thấy Băng Du mà lo lắng .
" Ha ha haaaa ...! "
Âm thanh cười cợt vang lên , mọi người chú ý lên nơi phát ra tiếng cười đó.
Âm thanh từ không trung , một nam nhân mặc áo choàng đen , gương mặt dữ tợn cùng nụ cười ma quái.
Cẩn Duệ ngạc nhiên khi thấy tên đó đang bóp cổ Băng Du
" Nghị Thi Đông ? "
Âm thanh Cẩn Duệ mang theo sững sờ , Thi Đông cười lạnh
" Ha ha ...!phải ! Thì sao ? "
Lực đạo trên tay càng mạnh hơn , Băng Du hai mắt nhắm nghiền.
Hàng mày nhíu lại khó thở , chân hơi đung đưa trên không.
Thiên Sơ trầm mặt , nghiêm giọng
" Em làm cái gì vậy hả ? Mau thả em ấy xuống "
" Hừ !!! Im đi , lũ phù thủy trắng các ngươi lúc nào cũng ra vẻ.
Ta khinh "
Thi Đông nói , tay trái đang siết cổ Băng Du đưa lên khiến gương mặt cô ta đỏ bừng.
Hai tay nắm lấy tay hắn muốn gỡ ra , mắt hé mở ...
" Mau thả em ấy ra , có gì chúng ta từ từ nói "
Cẩn Duệ gấp gáp đề nghị , Thi Đông liếc xuống khinh bỉ.
Tay còn lại tạo ra một thanh trường kiếm phóng như gió xuống chỗ Cẩn Duệ ...!Kỳ Anh kinh ngạc kéo tay cô ta né ra , nhưng vẫn bị thương nơi bả vai.
Cẩn Duệ đau đớn ôm lấy vai mình , tức giận nhìn lên.
Thi Đông cười nhếch môi , nói
" Hừ !! Lũ tự cho mình là đúng , giết , giết hết cho ta "
Đám phù thủy đen nghe lệnh đánh mạnh về phía họ , khiến không ít người bị thương nặng nề.
Cô vẫn nhàn nhã chơi trò đánh quái , Lăng Vũ đi tới cạnh cô ôm sách đứng nhìn.
Tạo ra kết giới bao bọc hai người , Thiên Sơ đi ra tạo một cây đũa phép dài.
Cưỡi chổi bay lên hạ gục đối thủ nhanh chóng , Thi Đông liếc qua cầm trên tay một cái hình đầu lâu nhỏ.
Bóp nát ...
Rắc !!!! Bùm ...
Có muôn vàn quả cầu lớn bao phủ lấy các trưởng lão và giáo viên , Thiên Sơ bị giam trên không trung kinh ngạc.
Bàn tay đưa ra tạo ma pháp muốn phá hủy nhưng lại bị luồn sét đánh trả đến chật vật , Thi Đông cười ngả ngớn
" Ha ha haaa ...!đây là Phù Cấm Thuật , các người sẽ chết nhanh nếu như cố gắng thoát ra "
An Nguyệt ngạc nhiên , siết chặt tay nhìn lên Băng Du
" Xem ra Nguyệt Thế thật sự muốn giết Băng Du , dùng luôn cả ma pháp cấm thuật của phù thủy đen "
Cẩn Duệ nghe xong liền kinh hãi , cắn răng tạo ra Phong Hổ lao lên đánh bật Thi Đông.
Hắn không kịp đề phòng liền bị đánh trúng , Băng Du ngã xuống.
Thịnh Phong Thần lao lên ôm lấy eo cô ta , hai mắt run nhẹ tờ mờ thấy bóng dáng hắn.
Nước mắt chảy dài , vòng tay qua cổ Phong Thần khóc nức nở ...
" Hu ...!hic ...!e ...!em ...!sợ ...!"
Thịnh Phong Thần vẫn một gương mặt lạnh lùng , trên tay bế Băng Du.
Đôi con ngươi liếc qua chỗ cô , nhưng cô đâu quan tâm hắn mà chỉ bình tĩnh nhìn lên tên Thi Đông kia.
Hắn dời tầm mắt thả Băng Du xuống , Cẩn Duệ chạy lại lo lắng
" Em không sao chứ ? "
Băng Du lau nước mắt , Fry cũng nắm lấy tay cô ta hỏi thăm.
Mỉm cười nhẹ xinh đẹp lắc đầu
" Em không sao rồi ...!khụ khụ ...!"
" Đừng nói "
Cẩn Duệ vuốt lưng Băng Du , trên không trung Thi Đông tức giận.
Hai tay đưa ra , móng vuốt dài đen , thân mình bỗng trở nên phình to.
Các cơ trên thân thể giật nãy từng đường , gương mặt dữ tợn với những sợi gân đen thấy rõ.
Kỳ Anh nâng gọng kính , kinh ngạc
" Cậu ta ...!"
Cẩn Duệ cũng nhìn lên , lúc đầu là sững sờ sau lại chuyển sang sự căm phẫn và giận dữ.
Hét lên
" Mi chính là kẻ giế.t ch.ết học sinh của trường ? "
" Kha kha kha ...!phải ...!là ta "
Âm thanh khàn khàn mang theo nhạo báng cùng khiêu khích , Cẩn Duệ siết chặt tay.
Gân máu nổi lên trong mắt , Niêm Liễn bay qua , nói
" Mau nghĩ cách đánh đuổi chúng , chúng ta đang dần cạn lực ...!"
Niêm Liễn vừa nói xong , đã có một ánh sáng sắt lạnh vụt qua .
Roẹt !!!!
Máu chảy khắp nơi , hai mắt Băng Du mở to.
Cơ thể hơi nghiêng về sau cảm nhận những vết đau rát , một móng tay nhọn ghim xuyên qua bụng.
Phần lưng cũng có vết cào , mọi chuyện quá nhanh không ai kịp hiểu gì.
Băng Du chỉ có thể phát ra âm thanh khẽ khàn , Thi Đông nhanh như chớp trở lại không trung.
Hắn đã rất nhanh lao tới tấn công không cho ai kịp đề phòng ...
" Tiểu Du ...!"
Cẩn Duệ hét lên đỡ lấy thân thể ngã xuống của cô gái , cơ thể máu chảy xuống lênh láng.
Pharan bị nhốt lại kích động , muốn lao ra nhưng bị vòng tròn ma pháp đánh văng ngăn cản.
Thi Đông cười lớn
" Kha kha kha ...!lũ ngu ...!"
Nước mắt Cẩn Duệ chảy dài , Niêm Liễn trầm mặt siết chặt kiếm trong tay.
Nhảy bật lên chém xuống một đường dài , Thi Đông đưa tay nhẹ nhàng cản lại thanh kiếm.
Da thịt cùng các cơ như làm bằng sắt , Thi Đông xoay người đá Niêm Liễn đập mạnh xuống đất.
Luồn khí phù thủy Hắc Ám luân động xung quanh mạnh mẽ , cười dữ tợn
" Kha kha ...!ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã dám xem thường ta "
Câu nói vừa dứt , một cơn gió lao đến nhanh chóng.
Phong Thần vẫn bình tĩnh đứng đó , tay phải đưa ra , một cây cung xuất hiện khiến Thi Đông mở to mắt kinh hách.
Mũi tên phát ra tia sáng mạnh mẽ
Vèo vèo !!!! Vụt !!! Rầm
Âm thanh vang lên , Thi Đông ngã xuống mặt đất lúng sâu xuống.
Cây cung biến mất , hắn lạnh lùng bước tới.
Thi Đông ôm bụng đang chảy máu , da thịt bị xuyên tạc lũng một lỗ mà sợ hãi.
Đám phù thủy xung quanh bỗng nhiên bị nhốt lại tất cả , không chừa lại một ai.
Quả cầu lớn bao phủ toàn bộ phù thủy đen
" Cái gì ? "
Nghị Thi Đông thất kinh nhìn các trưởng lão đã thoát ra được , chính mình cũng bị giam lại.
Nhưng tại trong thời điểm đó , hắn lại bị một lực lượng ma ám vô hình bạo phát da thịt nổ tung trong quả cầu mà chết.
Đám phù thủy đen kia cũng không ngoại lệ , cảnh tượng này khiến đám học sinh kinh hoàng la hét ầm lên.
Các trưởng lão quay đầu quan sát xung quanh , Thiên Sơ nhíu mày
" Là ma pháp Lời Nguyền Bạo Thể của phù thủy đen.
Tại sao lại như vậy ? "
" Nhanh như vậy đã đọc được câu thần chú , trường chúng ta rốt cuộc đột nhập vào là những nhân vật thế nào "
An Nguyệt cũng gương mặt nghiêm cẩn , cô một bên hơi nhíu mày lại.
Đáy mắt xẹt qua tia hứng thú , sau đó cất bước đi , nhưng chưa được bao lâu đã ngã xuống.
Phía sau Lăng Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của cô , bế lên rời khỏi ...!Thịnh Phong Thần nhìn theo lạnh lẽo , liếc qua chỗ Băng Du đã ngất xỉu đang được mọi người đưa đi.
Sau đó lạnh lùng cất bước đuổi theo sau bọn cô ...
Thời gian trôi qua , Băng Du vẫn nằm trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoàng Hậu Mira khóc nức nở , ôm lấy chồng oán trách
" Sao lại như vậy , sao không ai bảo vệ con bé đàng hoàng ? Sao vậy hả ? "
" Nàng đừng khóc nữa , ảnh hưởng sức khỏe "
Thịnh Thất Nghễ thở dài dỗ dành vợ , Mira cắn môi chỉ về phía Thịnh Uy Hỏa đang ngồi một bên ghế ung dung , nói
" Tại sao con không bảo vệ con bé ? Con làm nam nhi kiểu gì vậy hả ?? "
" Gì nữa đây ? Tôi đâu có nhiệm vụ phải bảo vệ con nhỏ đó , nó má tôi chắc ? Mẹ không lo cho con trai mình , mà đi lo cho con nhỏ người dưng ? Nếu muốn thì kêu anh ba đi lo "
Thịnh Uy Hỏa cũng cọc cằn nói , Quốc Vương tức giận đập bàn
" Con ăn nói kiểu gì vậy hả ? "
Thịnh Uy Hỏa im lặng quay mặt đi khó chịu , Niêm Liễn nâng gọng kính nói
" Là con không tốt "
Mira hạ mi mắt dựa vào lòng chồng , Cẩn Duệ một bên đứng nhìn gương mặt tái nhợt của Băng Du.
Lo lắng hỏi
" Chúng ta nên làm gì ? "
" Haizz !!! Mất máu quá nhiều , vết thương trí mạng "
Pharan buồn bã lắc đầu , Kỳ Anh nâng gọng kính
" Không còn cách khác ? "
Không khí trầm lại , mọi người đều nhìn về phía cô gái đang gương mặt trắng bệch như lúc nào cũng có thể lìa đời kia.
Cẩn Duệ ôm mặt khóc nức nở , từ ngoài Thịnh Phong Thần bước vào.
Mira cắn môi hỏi
" Con đi đâu vậy ? Sao lại không lo lắng gì cho cô bé.
Suốt ngày hành tung cứ bí ẩn "
Thịnh Phong Thần im lặng không nói , lạnh lùng ngồi một bên uống trà.
Thái độ của hắn cũng không khiến Mira tức giận , chỉ mỉm cười dịu dàng.
Cô từ ngoài đi vào , bộ đồng phục trắng cao quý.
Cẩn Duệ nhìn qua , ấm ức ph.át tiết
" Cô làm gì vậy ? Sao cứ lúc có lúc không , ngay cả bảo vệ Tiểu Du cũng không thể.
Cô tin tưởng em ấy vậy sao ? Bây giờ nhìn đi , cô bé đang nằm trên giường kìa.
Ngạo Cơ , cô có biết tình hình bây giờ không ? Tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra cái gương mặt đó vậy ?? Cô không thể nghĩ cách cùng mọi người để cứu em ấy sao ? "
Âm thanh Cẩn Duệ tức giận trách mắng cô vô trách nhiệm , Kỳ Anh nheo mày kéo tay Cẩn Duệ.
Cô vẫn lạnh nhạt , môi trắng nhợt hé ra cười , nhưng lời nói lại khiến người ta lạnh cả sóng lưng
" Nếu muốn , tôi cũng có thể tiễn cô đi "
Cẩn Duệ sững người cắn môi , Mira nhìn qua khuyên can
" Thôi được rồi , hai con đừng cãi nhau nữa.
Không tốt "
" Cẩn Duệ , con không nên trách Ngạo Cơ.
Đây là số mệnh Băng Du phải trải , ta có một cách "
Thiên Sơ đi vào , hai tay chắp ra sau uy nghiêm.
Lời nói của bà khiến mọi người kinh ngạc , Niêm Liễn hỏi
" Cách gì ? "
" Con bé bị trúng ma thuật đen , phải lấy được nhánh lá trong rừng Cấm "
Âm thanh Thiên Sơ mang theo sự lo lắng tột độ , không khí bắt đầu lắng đọng.
Cẩn Duệ hạ mi mắt , mấp máy
" Rừng Cấm ? "
" Phải !!! Nhưng nơi đó không phải ai muốn vào liền vào được ...!"
Thiên Sơ bất đắc dĩ nói , Niêm Liễn siết chặt tay
" Để con đi "
" K ...!không ...!khụ khụ ...!e ...!em ...!k ...!không ...!mu ...! muốn ...!khụ ...!m ...!mọi ...!khụ ...!n ...!người vì ...!khụ ...!"
Âm thanh Băng Du yếu ớt vang lên , nói năng khó khăn đứt quảng.
Mọi người nhìn lại , Cẩn Duệ nhìn cô gái nằm trên giường yếu ớt, lo lắng cùng vui vẻ
" Em ...!em đừng nói , nghỉ đi ...!"
" Con bé tỉnh lại được , xem ra ý chí rất kiên cường "
Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ gật đầu tán thưởng , Băng Du hai mắt khó khăn mở ra nhìn quanh.
Tầm mắt hơi dừng lại trên người Thịnh Phong Thần , Hoàng Hậu Mira tinh ý nhìn thấy.
Cẩn Duệ hỏi
" Vậy phải làm sao trưởng lão ? "
" ...!Ngạo Cơ , con đi đi "
Thiên Sơ nhìn qua cô , ánh mắt mang theo sự tin tưởng tuyệt đối.
Fry kinh ngạc nói
" Nhưng chị ấy có sức khỏe vô cùng yếu ớt nhất trong ba vị tổng chủ.
Tại sao ...!"
" Ngạo Cơ , ta luôn tin tưởng con nhất , tuy con yếu ớt nhất trong ba người.
Nhưng tài năng lại mạnh nhất , sự trầm ổn và tài trí hơn cả Kỳ Anh và Cẩn Duệ.
Ta tin tưởng con nhất định sẽ làm được , tuy như vậy rất bất công với con.
Nhưng mong con sẽ giúp đỡ "
Thiên Sơ nắm lấy tay cô nói , gương mặt cô vẫn lạnh nhạt như vậy.
Môi hé ra chưa kịp nói đã bị một âm thanh lạnh lẽo cắt ngang
" Không "
Mọi người nhìn lại Thịnh Phong Thần , hắn vẫn nhàn nhã uống trà.
Không giải thích bất cứ thứ gì , Mira hạ mi mắt cắn môi nói
" Nhưng tiểu Du ...!"
Hắn vẫn lạnh lùng không nói , Thiên Sơ nhìn qua mỉm cười đề nghị
" Đại Vương Tử có muốn đi cùng ? Ngài tài giỏi như vậy nhất định sẽ giúp ích "
" ...!Được "
Hắn nói xong rồi đi ra ngoài , không ai hiểu gì cả.
Hoàng Hậu Mira nheo mày lo lắng nhìn qua cô , sau đó nhìn qua Băng Du mà cõi lòng phức tạp đầy nghi vấn.
Fry mỉm cười nói nhỏ vào tai Băng Du
" Đại Vương Tử là muốn đích thân đi hái thuốc cho cậu nha "
Băng Du hơi mỉm cười , tầm mắt nhìn lên cô có chút khó nói thành lời ...