Tà áo đỏ đen nhẹ nhàng lay chuyển tựa như đóa hoa nở rộ dưới màn đêm , sặc sỡ lại nguy hiểm.
Y phục nhẹ nhàng màu đỏ khoác lên thân ảnh mảnh mai đó thật xinh đẹp lại kiều diễm , đai lưng đen tuyền quấn quanh hiện hữu đường cong hoàn hảo.
Gương mặt bị một mảnh vải đỏ nốt quấn lấy che phủ , chỉ để lại một con mắt bên phải và đôi môi đỏ mọng.
Con mắt phải tựa như hồ yêu lại xinh đẹp hơn rất nhiều , điểm tô một ít phấn đỏ tạo điểm nhấn càng khiến cô trở nên tà mị bí ẩn.
Mâu quang đỏ rực liếc đến đâu liền như một sức mạnh vô hình đánh sâu lòng người , mị hoặc câu tâm nhưng lại nguy hiểm dị thường
Từng ngón tay mềm mại di chuyển chỉnh lại vạt áo , hành động đó càng thêm quỷ mị.
Mái tóc tím dài buộc cao đơn giản , một loại khí tức cấm người xâm phạm đó khiến ai nấy hoàn toàn si ngốc.
Cô bây giờ khiến họ không thể phân định , nam không ra nam , nữ chẳng ra nữ.
Bộ dạng cùng khí tức đó , như muốn họ ngạt thở mà chết
Ta bảo ngươi bao bọc kết giới giảm thiểu sự tồn tại của ta kia mà ?
[ Xin lỗi ký chủ , ta làm không kịp ]
Phạt đánh 50 cái
[ Đừng mà ký chủ ...!ah ...!]
Cô lạnh nhạt nói trong tâm trí , chuyện còn lại là giao cho tiểu Huyết.
Nhẹ nhàng di chuyển vào trong , bước qua từng kẻ đang dùng ánh mắt như lửa muốn đốt cháy mảnh vải quấn quanh gương mặt cô.
Dù rất quái dị , nhưng lại đẹp đến nghẹn lời
" Vị ...!vị khách quan này , ngài muốn ở đâu ? "
La Ủy cười tươi đi tới hỏi , cô nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên trên lầu cao nhất.
La Ủy thấy vậy liền nói
" Để ta dẫn ngài lên "
Cô gật nhẹ đầu đi theo nàng ta , đến một gian phòng cạnh ngay bên cạnh Long Ngạo Hàn.
Sau đó đưa một thỏi vàng ra , đóng sầm cửa lại ngăn cản tất cả tầm mắt.
Khiến bọn họ nghệch ra không hiểu hành động đó là gì ...
Phía bên Dao Ỷ Nhi , nàng ta vẫn còn si ngốc nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã đóng lại.
Bắc Khang một bên vẫn chưa hoàng hồn , đôi mắt hiện lên từng trận hoang mang nghi hoặc lại đề phòng ...
" Mọi người , chúng ta tiếp tục đấu giá "
La Ủy cất tiếng đánh tỉnh bọn họ , sau đó là tiếng đấu giá hùng hổ vang lên.
Càng ngày càng cao , nhưng tầm mắt lại luôn liếc về phía căn phòng của cô.
Giống như muốn thể hiện để cô chú ý tới , Long Ngạo Hàn liếc xuống đứa trẻ đang nằm trong nôi.
Đôi mắt lạnh lùng mang theo sự tức giận ẩn giấu , cất tiếng lạnh lẽo
" 2 ngàn lượng vàng "
Mọi âm thanh đều dừng lại , Diệu Khắc Phàm nhìn qua híp mắt.
Sau đó ai nấy nhìn nhau rồi quyết định bỏ cuộc , La Ủy đưa đứa trẻ lên trên cho hắn ...
Cô ở bên phòng ngồi uống trà hết sức ưu nhã , hơi nhếch môi cười lạnh
" Đó là hài nhi của hắn ? "
[ Phải ! Đó là hoàng tử mới sinh , đã bị Nghịch Hội Thần Giáo bắt đi bán vào tửu lâu.
Nhằm tán vào mặt hoàng đế ]
" Ha~ ...!thú vị lắm.
Xem ra Nghịch Hội Thần Giáo kia đối địch với hoàng gia , Nhất Khuynh "
" Ai~ dô ...!Vương ah~ ...!"
Nàng ta xuất hiện ưỡn ẹo chu môi đưa tay lên điệu đà mỉm cười chớp mắt , cô nhấp trà hơi khép hờ mắt
" Thâm nhập Nghịch Hội Thần Giáo điều tra "
" Người lại cho người ta nằm vùng ah~ ...!"
Nhất Khuynh mỉm cười điệu đà bất mãn , nhưng sau đó vẫn biến mất không tăm hơi .
Phía bên Dao Ỷ Nhi bỗng nhiên run lên bần bật khiến Diệu Khắc Phàm kinh ngạc , ôm nàng ta gấp gáp
" Nàng sao vậy ?? "
Dao Ỷ Nhi đôi mắt sợ hãi lại nghi vấn nhìn về phía gian phòng của cô khá xa , lông mao vẫn còn dựng lên cảm nhận cỗ áp bách phút chốc vừa xuất hiện kia.
Rất kỳ lạ , sự sợ hãi lấn áp cả linh hồn nàng ta.
Loại khí tức và sức mạnh không thuộc về nhân gian hay thú nhân , loài nhân thú có khả năng cảm nhận rất nhạy bén với nguy hiểm ...
Vụt vụt !!!!!
Diệu Khắc Phàm kinh ngạc nhìn thân ảnh hồ ly phóng ra ngoài không kịp trở tay , mọi người cũng sững sờ nhìn thân hình hồ ly cuộn tròn .
Bùm !!!!!
Làn khói tỏa ra , cánh tay thon dài mềm mượt rũ xuống một mảnh áo.
Mái tóc màu hồng nhạt uốn xoăn dài ngang eo xõa tung , thân mình như ẩn như hiện sau làn khói.
Đạp chân hạ dần xuống lan can , mọi người trì độn nhìn nàng ta.
Gương mặt thon dài với cằm nhọn , làn da mịn màng.
Bộ y phục khoác lên mỏng manh lại quyến rũ , để lộ một phần ngực trắng tròn.
Đôi mắt hoa đào mở ra với hàng mi khiêu nhẹ , con ngươi hồng nhạt như phóng mị lực nhân tình.
Mũi cao , môi hồng nhuận mỉm cười.
Đám nam nhân ngây ngốc nuốt nước bọt , trái với sự nguy hiểm lạnh như băng của cô , Dao Ỷ Nhi thuộc dạng mềm mại yếu đuối như câu dẫn.
Phóng ra mị lực khiến bọn nam nhân kia điên cuồng bất động , hạ bộ phía dưới đã ngốc cao đầu.
Nàng ta mỉm cười nháy mắt
Phịch phịch !!!
Bao người mất máu mà ngã xuống ngất xỉu , Dao Ỷ Nhi lắc lắc vòng eo uyển chuyển.
Cái mông sau lớp váy căng tròn khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào , nhưng không ai có thể cử động trước mị lực đó.
Ở giữa trán còn có một dấu ấn mặt hồ ly nhỏ xinh đẹp , càng khiến nàng ta như đóa mẫu đơn khi.êu gợi
[ Xùy !!! Không thể so sánh với người , mị lực đó thật khiến người ta khó chịu.
Như kiểu đến đè ta đi vậy ]
Tiểu Bát Đản nói trong tâm trí cô , tiếng nói như tràn đầy khinh bỉ.
Cô vẫn lạnh nhạt ngồi xuống trà , phía bên ngoài đã im phăng phắc.
Diệu Khắc Phàm si ngốc nhìn , sau đó tức giận liếc qua những kẻ đang như lang như hổ đói khát nhìn Dao Ỷ Nhi.
Nàng ta đi tới trước cửa phòng cô , cô ngồi trong phòng ...!đôi con ngươi đỏ như máu khẽ xẹt qua tia sáng
Vụt vụt !!!!
Muôn vàn đóa hoa sen máu không biết từ đâu rơi xuống khiến đám người đang trầm mê bởi cái đẹp lập tức tái xanh mặt , la hét ầm ỉ
- Là Thiên Ngục Cung
- Chạy mau
- Cứu mạng
- Người đâu
.................
Quang cảnh lập tức hỗn loạn , một đám hắc y nhân chĩa kiếm bay xung quanh tấn công Diệu Khắc Phàm khiến hắn trở tay không kịp.
Bắc Khang cũng sững sờ rồi lao vào giúp , Dao Ỷ Nhi nghe tiếng đao kiếm đan xen liền kinh ngạc nhìn qua.
Hai tên hắc y nhảy tới điểm huyệt đạo khiến nàng ta bất động , sau đó mỗi người nắm lấy vai nàng ta định chạy đi ...
Vù !!! Phụt
Ánh đèn lồng bỗng dưng tắt hết , mọi thứ trở nên âm u tối tăm đến tĩnh mịch.
Đám hắc y đề cao cảnh giác , khách nhân thì la hét sợ hãi chạy tán loạn hỗn tạp .
Rầm !!!! Đoàng
Ngoài trời mây mù tịch mịch , sấm sét dữ tợn đánh dọc cả khung trời.
Nhanh chóng cơn mưa trút xuống xối xả như ai oán khóc than lại tựa đang nổi cơn thịnh nộ.
Người dân gấp rút chạy đi , mọi thứ dần trở nên yên tĩnh giá lạnh ...
Trong tửu lâu một mãnh tối tăm cùng âm thanh mưa trút nước nặng nề càng khiến sự sợ hãi dâng cao
[ Ký chủ ...!?? ]
Cô đứng lên cầm đoản đao mình mua được từ cửa hàng hệ thống , như gió nhẹ nhàng lướt qua.
Không ai biết chuyện gì , họ chỉ thấy những đạo quang sắc lẻm trắng bạc hòa màu đỏ phút chốc hiện lên.
Ai nấy đều đề cao cảnh giác trong bóng đêm vô hạn , ánh trăng đã sớm bị mây đen che phủ ...
Cô nhẹ nhàng bước đi , bỗng chạm phải một nữ nhân đang ngã vào lòng mình.
Sát Hằng thắp nến lên tờ mờ nhìn đến , cô nhìn xuống kẻ đang dựa trong ngực mình.
Là Thi Ca , nàng ta kinh ngạc đối diện với con ngươi của cô.
Môi hơi nâng lên muốn nói gì đó ...
Vụt !!!!
Cô biến mất trước mặt nàng ta khiến Thi Ca nghẹn lời , bước ra ngoài mưa gió nổi giông bão.
Mi mắt hơi giật nhẹ , bung dù sau đó định bước đi thì bị một bàn tay nắm lại.
Nhìn ra liền thấy Long Ngạo Hàn đang nhíu chặt mày quan sát cô từ đầu tới chân
" Tên gì ? "
Cô lạnh nhạt dời tầm mắt nhìn ra con đường mù mịt , vung tay xoay người bước đi không quan tâm.
Long Ngạo Hàn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng màu đỏ đó , trong giông tố cô như bị cắn nuốt bởi cái giá rét.
Dần dần biến mất sau làn sương dày đặc khí , thâm nhập từng đợt vào tim người khảm lại.
Mỹ nhân ...!không ...!từ đó liệu có thể giành cho cô ? Loại khí tức của địa ngục , lại xinh đẹp tà bí đến khó tả thành lời.
Đánh động tâm người khuếch trương sự tò mò và si ngốc , có thể nhìn nhưng lại chẳng thể chạm tới ...
Long Ngạo Hàn đưa bàn tay vừa nãy nắm lấy tay cô lên , cảm nhận cái lạnh không chân thật ấy.
Nhíu mày trông về phía xa , bóng dáng cô đã không còn.
Mà thay vào đó là một màu sương xa xăm u ám ...
- Ahhhhhhhh
- Cứu với ...
- Không ...
Âm thanh la hét hỗn loạn vang lên bên trong , hắn đi vào cũng liền sững người khi thấy đầu của đám hắc y rãi rác xung quanh.
Thân thể thì quỳ trên đất đông cứng mặc cho máu tươi đang lan tràn , thậm chí có vài tên khách quan cũng chết theo kiểu đó không ngoại lệ.
Sát Hằng đi tới chắp tay
" Hoàng thượng , tổng cộng 50 tên.
Hắc y và vài tên giả dạng thành khách nhân đi vào.
Tất cả đều là người của Thiên Ngục Cung "
Long Ngạo Hàn hơi nhíu mày lại nhìn qua chỗ Diệu Khắc Phàm đang ôm bụng bị thương của mình.
Mất máu khá nhiều nhưng vẫn chưa chết được , đôi mâu quang xẹt qua tia sáng lạnh rồi hạ mi mắt xuống che đi cảm xúc ...
_____________________________
Cô bước đi trong mưa thật diễm lệ , bàn tay cầm con dao vẫn sáng lạnh không dính máu.
Bóng hình tựa như ác quỷ sa đọa vào nhân gian , cơn mưa ấy dường như chẳng thể xâm phạm đến cô
" Quả nhiên đồ tốt , giết người rất dễ dàng "
[ Ha ha ...!tất nhiên = ̄ω ̄= ]
" Nhiệm vụ lẻ muốn ta giết người của Thiên Ngục Cung , là muốn chúng chú ý tới ta ? Chẳng lẽ phụ mẫu thân phận này có liên quan tới nơi đó ? "
Cô lạnh nhạt vừa xem chủy thủ vừa hỏi , bộ dạng không hề có chút quan tâm
[ ...!Từ chối trả lời =.=||| ]
Cô nghe vậy cũng gật đầu rồi rời khỏi thành , mọi chuyện như vậy trôi qua trong êm ả.
Nhưng đó là đối với cô , nhưng những người chứng kiến cái chết của đám sát thủ đều nháo loạn đến mức không dám ra khỏi đường.
Thông tin sự thảm sát đó cũng dần trở thành chủ đề bàn tán trên giang hồ , các hiệp sĩ đều tò mò không rõ là ai đang muốn chống đối với Thiên Ngục Cung
________________________________
Cô đã trở về với bộ dạng sát thủ ẩn sau những lùm cây , nhìn xuống đám người đang đánh nhau quyết liệt ta sống ngươi chết.
Xác người trên đất chất chồng , mùi máu tanh lan ra khắp nơi.
Sau một đêm mưa trời trở nên trong xanh thanh mát lạ thường , nhưng khi đi cô lại nhìn thấy cảnh tượng này liền có hứng thú ở lại xem.
Hai bên đánh nhau vô cùng chật vật , cả người đều ướt đẫm nặng nề.
Có lẽ khi trời giông tố vẫn quyết chiến nên mới có thể thảm tới như vậy ...
" Nghịch Hội Thần Giáo các ngươi , chính là muốn chống đối với hoàng gia ?? "
Một tên thân hình cao lớn , gương mặt có phần thô ráp nhưng ưa nhìn.
Giữa trán đeo cái đai vòng ra sau thắt tóc cao đơn giản , cả cơ thể đã có rất nhiều vết thương do đao kiếm gây ra.
Cầm đầu một bên tức giận quát , bên kia đám người vận đồ võ màu cam nhạt.
Ai nấy đều có vẻ mặt trang nghiêm lạnh lùng , vung kiếm xông vào như thể không có ngày mai
Roẹt !!!! Rầm
Cô nhìn đến , liền thấy cái tên vừa nãy nói đã ôm cánh tay bị chặt đứt của mình ngã bệch trên đất.
Máu chảy ra lênh láng cùng gương mặt dần trắng bệch
[ Đó là Trương Thập , cánh tay đắc lực của Long Lãnh Viên.
Là thủ vệ ]
Cô nghe xong gật nhẹ đầu , cầm lên con dao sắc bén tinh xảo xinh đẹp lên .
Vụt vụt !!!!! Xoẹt
Bọn chúng ngã xuống chết vì bị tập kích bất ngờ , máu văng ra tứ tung.
Đầu bay xa rơi khắp nơi , cơ thể vẫn như thế quỳ trên đất bất động .
" Lục Tử ! Là ngươi ? "
Trương Thập có chút kinh ngạc nhưng sau đó là cười nhạt , cô quay qua nhìn hắn bằng con mắt phải lạnh lùng
" Ngươi vẫn quái dị như ngày nào , vương gia đang ở phủ.
Lần này chúng ta định giải cứu sủng vật của ngài ấy.
Nhưng lại bị tập kích bởi Nghịch Hội Thần Giáo "
Trương Thập được dìu đứng dậy than vãn cung cấp tình hình , cô gật nhẹ đầu.
Hắn lấy ra trong áo một bức mật thư , nói
" Sẵn ngươi ở đây thì trở về giao lá thư này cho vương gia , nói với ngài là do Phụng tiểu thư đưa "
Cô nhận lấy sau đó bay đi , âm thanh tiểu Bát Đản vang lên
[ Phụng Nguyền Lam ! Đại tiểu thư của Phụng gia , phụ thân là thừa tướng trong triều.
Nàng ta từ nhỏ đã ở phía Bắc chinh chiến sa trường vô cùng dũng mãnh , tính cách phải nói là đặc biệt mạnh mẽ.
Nhưng lại đem lòng yêu hoàng đế Long Ngạo Hàn , sau này trải qua nhiều gian khó mà giành được ngai vị Hoàng Hậu ]
Cô nghe vậy gật đầu , đạp gió bay đi trở về hướng kinh thành.
Trong hai ngày hai đêm để bay tới bay lui , cô cũng dần cảm nhận được cái gọi là giới hạn của cỗ thân thể này.
Nhưng nó khiến cô thích ứng được nhiều hơn , cô nhìn kinh thành phồn hoa rực rỡ.
Người người qua qua lại lại vui vẻ nói cười trong rất êm ấm
[ Long Lãnh Viên đang ở trong một thư quán uống trà , có tên là Thư Nhã Quán ]
Cô nghe xong liền đưa con ngươi đảo một lượt , phóng lên lang can của một nơi có vẻ yên tĩnh.
Nhảy vào cửa cổ , hương hoa tỏa ra khiến lòng người an tĩnh.
Bầu không khí hài hòa mang theo chút gì đó thanh thãn khó nói , cô đưa mắt nhìn đến một nam nhân đang vận lam phục ngồi trên ghế bạch ngọc dài đọc sách.
Bàn ngọc đặt chung trà và một ít điểm tâm cùng vài quyển binh thư trông vô cùng ưu nhã
Cô lại dời mắt lên nam nhân kia , mái tóc nâu buộc cao bằng đai đầu tinh xảo.
Để lộ gương mặt cương trực cùng sắc bén , đôi mắt rõ ràng to tròn lại mang theo sự lãnh liệt hiếm có.
Mũi cao thẳng dọc xuống đôi môi hơi nhợt đang mấp máy.
Chân mày rậm kéo dài đến đuôi mắt hiện lên phong độ ung dung tao nhã , sườn mặt góc cạnh hoàn hảo.
Làn da nâu đồng khỏe mạnh , thân hình vạm vỡ toát lên loại khí chất cao quý vương giả.
Nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành ghế bạch ngọc lạnh lẽo , có chút lười biến càng hiện ra phong tình ...
Cô bước tới hơi khom người đặt lá thư xuống bàn cho hắn , Long Lãnh Viên dời tầm mắt vào lá thư.
Cầm lên xé ra đọc , đôi con ngươi đen chuyển đọng theo từng dòng chữ
" Hừ !!! Phụng tiểu thư đây là muốn gọi cứu viện ? Thú vị ...!"
Hắn cười nhạt sau đó dời mắt qua cô , vô tình chạm phải con ngươi màu đỏ hút hồn đó .
" Ngươi là ai ? Bản vương trước giờ chưa thấy qua "
[ Mộng Uyển Nghi ! Nhũ danh Lục Tử luôn ẩn mình như không tồn tại.
Chưa bao giờ giáp mặt với Long Lãnh Viên một mình , toàn là cùng mấy thủ vệ khác hoặc ảnh vệ.
Nên hắn không hề chú ý tới ]
" Thuộc hạ là Lục Tử "
Cô lạnh nhạt đáp lại một câu , đôi mắt vẫn không hề gợn sóng.
Long Lãnh Viên nhìn cô
" Ngươi là sát thủ ? "
" Phải "
" Ngươi vừa thực thi nhiệm vụ ? "
" Xâm nhập Nghịch Hội Thần Giáo lấy lại Ngọc Tỷ "
" Ah ...!Bản vương vậy mà lại không biết mình có một thủ hạ tài giỏi như thế.
Là sơ xuất của bản vương , sau khi hồi phủ ban tặng trăm lượng bạc , ngươi muốn gì có thể nói với đại tổng quản "
" Tạ vương gia "
" Trương Thập thế nào ? "
" Bị chặt đứt một cánh tay "
" Ừ ! Ngươi mau vào hoàng cung , giao lệnh bài này cho thị vệ Thẩm Chương.
Nói rằng bản vương cho triệu 3000 quân đến Biên Cương hỗ trợ "
Long Lãnh Viên đưa ra một lệnh bài tinh xảo , âm thanh nhẹ nhàng từ tốn lại có phần cương trực.
Cô nhận lấy nhìn chữ trên lệnh bài được chạm khắc tỉ mỉ đẹp đẽ.
Không nói hai lời liền phóng đi ...
____________________________
Cô bay vào hoàng cung , đáy mắt hiện lên sự bạo loạn xẹt qua nhanh chóng.
Cảm thụ cơn gió mát đang đánh vào người mình
[ Ký chủ ah ...!bình tĩnh ...!]
Cô nhảy vào hoàng cung nhìn xung quanh , sau đó nhảy xuống bắt một tên thị vệ đưa ra lệnh bài.
Gã run lẩy bẩy bất ngờ nhưng cũng nói
- Đại thị vệ đang ...!đang ở Ngự Hoa Viên
Vụt vụt !!!!
Cô phóng đi không nói lời nào , đạp lên thành tường nhanh như chớp đã đứng trước mặt một nam một nữ khiến họ giật mình.
Nam tử mi mục thanh tú cương trực rút kiếm đề phòng chắn trước mặt nữ nhân.
Nàng ta búi tóc buộc cao , mái thưa trước trán cùng gương mặt trái xoan.
Đôi mắt to tròn linh động chớp chớp , mĩ miều khả ái động lòng người.
Trong khoảng chừng 16 tuổi ...
[ Long Liên Nga , quận chúa của Kỳ Nghệ Quốc.
Hiền dịu ngoan ngoãn , nhân vật qua đường ]
" Ngươi là ai ? "
Âm thanh trầm khàn vang lên mang theo uy lực của nam tử , cô đưa lên lệnh bài hắn liền bình tĩnh lại hạ kiếm chắp tay
" Mạo phạm rồi "
Nói rồi Thẩm Chương nhận lấy lệnh bài , cô gật nhẹ đầu định quay đi thì bỗng từ không trung hắc y nhân tập kích.
Thẩm Chương lấy kiếm ra , không nói hai lời xông vào đánh nhau.
Thị vệ xung quanh cũng đến kịp thời tham gia tử chiến ...
Leng keng !!! Xoẹt
Máu tươi chảy ra khiến Long Liên Nga sợ hãi , nước mắt chảy dài được tỳ nữ bảo hộ xung quanh.
Cô hơi nhíu mày nhìn đám sát thủ , võ công ai nấy cao cường không thể ngờ .
Xẹt !!!!
Tia sáng lạnh lóe lên , cô nhảy người né đi năm lưỡi kiếm đang nhắm vào mình.
Sát thủ cũng xoay người nhảy bật lên đuổi theo kéo cô vào cuộc chiến , từng đường kiếm đều là muốn đoạt mạng.
Cô vung chủy thủ , liền chém đứt đầu một tên.
Không vội vã giết tiếp , mà lại đi đến kiểm tra người của tên hắc y.
Quả nhiên trên cánh tay hắn có một hình xăm liên hoa đỏ.
Nhíu mày ngửi ngửi người chính mình
[ Sao vậy ký chủ ? ]
" Bọn chúng nhắm vào ta , rõ ràng biết được ta là kẻ đã giết người của chúng ...!"
Cô vừa thì thầm xong đã cảm nhận được sát khí từ nhiều phía đang lao đến như hổ vồ mồi.
Xoay người né đi từng đường kiếm chí mạng , đám hắc y không hề có chút kiêng dè mà vung ra những con rắn độc bò lê trên đất
- Ahhhhhh
- Rắn ...
- Cứu mạng
..........
Âm thanh la hét vang lên đau đớn đầy sợ hãi , cô nhìn những con rắn kia.
Đôi mắt mang theo sát khí hung ác không theo loài bình thường , có lẽ là được huấn luyện.
Cô nhìn hơn trăm con rắn đang bò lê bao vây lấy xung quanh cô , đám người Thẩm Chương cực lực chiến đấu , máu tanh nồng xộc vào mũi khiến người buồn nôn.
Đôi con ngươi đỏ máu liếc qua , hai , ba con rắn nhảy bật lên cao phóng tới chỗ cô
Roẹt !!!!!
Đầu rắn đứt lìa , máu tanh phun ra giữa không trung.
Thân dài rớt phịch xuống khiến đám nữ nhân kia la hét om xòm.
Cô vung nhẹ chủy thủ không dính tí máu nào , xoay người đạp nhẹ trên không
Vù vụt !! Roẹt ...
Cô bay tới đâu thì xác rắn rớt xuống tới đó , đám hắc y bay lên tập kích lao vào cô đánh trực diện.
Đôi con ngươi đỏ máu vẫn tĩnh lặng không chút gợn sóng , từng đốt ngón tay thon dài được bao bọc bằng vải đen xoáy nhẹ như đang múa.
Cây chủy thủ hơi cong cũng xoay vòng ánh lên tia sáng thanh lãnh
Roẹt !!! Phập ...
Đám hắc y nhân đầu lìa khỏi cổ , thân hình ngã xuống quỳ trên đất cứng nhắc.
Mặc cho máu tuôn trào một mảng đỏ thẳm , chủy thủ bay một vòng cong thật đẹp trở lại tay cô.
Đám thị vệ sững sờ trước màn múa đao đẹp đẽ , đám hắc y còn lại nhìn nhau sau đó phóng đi rút lui.
Cô đứng đó , cơn gió lướt qua mát mẻ nhìn theo .
" Nói với chủ nhân các ngươi , ta là Mộng Uyển Nghi.
Sẵn sàng chấp nhận lời khiêu chiến "
Âm thanh cô mấp máy nơi môi thật nhẹ nhàng , nhưng lại vang xa vạn dặm như rợp vang cả khung trời , hữu lực lạnh nhạt lại mềm mại khiến ai cũng sững sờ mà kinh ngạc.
Thẩm Chương chắp tay nhìn cô kiêng dè kính nể
" Vị bằng hữu đây tuổi còn trẻ mà nội công thâm hậu , tại hạ bội phục "
Cô liếc nhẹ qua sau lại phóng đi không quan tâm , cảm nhận một cỗ nhiệt khí nóng rực trong người mình.
Nhíu mày khó chịu , nuốt xuống ngụm máu đã trào lên cổ họng.
Bất giác kéo lên nụ cười nhạt
[ Ký chủ !! Người đã bị dính bột Định Hường Di của Thiên Ngục Cung.
Có lẽ trong đêm tối chúng đã âm thầm rắc lên , sau đó dùng những con rắn kia truy lùng tung tích của người ]
" Ha~ ...!nhanh như vậy đã tìm ra.
Thật lợi hại ...!"
[ Mấy con rắn đều đáng ghét , hận không thể lóc xương rỉa thịt chúng làm mồi nhấm rượu ]
Âm thanh tiểu Bát Đản tức giận nghiến răng nghiến lợi , cô lắc nhẹ đầu cười nhạt ...
________________________________
Màn đêm buông xuống trãi dài tựa như màu áo đêm rộng lớn , không trăng không sao ...!Chỉ có một sự u ám đến khó nói thành lời.
Thật lạnh và cô độc , mọi thứ thật nhỏ bé đến không tưởng ...
Cô ngồi trên giường gỗ đơn sơ nhắm mắt nhập định , khống chế nội lực đang dần cạn kiệt trong cơ thể.
Tựa như một đóa hoa dần bị héo khô , gian phòng đơn giản không gì quý giá.
Đây là nơi ở của các ảnh vệ trong phủ vương gia , mỗi người một phòng nối tiếp nhau ...
" Đói quá~ ...!"
Tiểu Bát Đản nằm bẹp trên bàn phồng má , màu lông trắng ngà có chỗ màu hồng xinh đẹp.
Béo tròn đáng yêu
" Hừ !! Heo mập tham ăn , suốt ngày chỉ biết đói "
Tiểu Huyết dùng đuôi quấn lấy chung trà , khè lưỡi rắn uống.
Ánh mắt tròn to màu tím khinh bỉ , nhìn thân ảnh hồ ly.
Tiểu Bát Đản liếc qua , sau lại dùng đuôi cuộn lại quay mặt đi không quan tâm nó khiến tiểu Huyết híp mắt
" Gì đây ? Heo mập , mi có ý gì ? "
" Hừ ...!"
" Đã xấu lùn béo rồi mà còn chảnh , mi giận càng đáng ghét hơn.
Lòng dạ hẹp hòi , tham lam ích kỷ "
" Hứ ...!"
" Mi có giỏi thì giận đi , nghĩ bản Xà Vương sợ chắc ? Con heo nhà ngươi không bị bắt mần thịt thật uổng "
" ...!"
Tiểu Bát Đản khó chịu nhắm mắt không quan tâm tiểu Huyết , đuôi hồ ly cuốn lại.
Tiểu Huyết thấy vậy cười khinh , bộ dạng vô cùng xem thường
" Ha~ ...!có tin ta vạch lông ngươi cho trụi , sau đó dùng dao khứa vào vùng bụng của ngươi.
Không biết bên trong có cái nội đan gì không ta ? Ta sẽ moi ra lục phủ ngũ tạng của ngươi vứt cho chó ăn , móc mắt ngươi dán lên vũ khí.
Dùng da của ngươi làm bộ đồ ấm mặc ngày đông.
Ái chà , một con hồ ly mà cũng có nhiều công dụng quá ta "
Tiểu Bát Đản phồng má , hai mắt xuất hiện sương nước mờ nhạt nhưng vẫn tức giận khinh thường nói
" Hứ ! Có ngon làm coi , ta xem con rắn thúi nhà ngươi đủ bản lĩnh ăn hiếp ta không ? Ký chủ ! Ta đi kiếm đồ ăn "
Tiểu Bát Đản phóng đi không quan tâm tiểu Huyết , cô vẫn ngồi trên giường thiền định không trả lời .
____________________________
" Hừ ! Con rắn thúi chết tiệt , dám ức hiếp ta.
Ta phải mần thịt ngươi nướng lên nhậu , đồ đáng ghét.
Ỷ mình là rắn là ngon sao ? Đồ bi.ến thái , vô lương , mất nết , khó ưa , độc ác , dám ăn hiếp hồ ly đáng yêu như ta.
Ta sẽ chờ ngươi bị quả báo "
Tiểu Bát Đản vừa lầm bầm vừa phóng đi tức giận , đôi mắt cam to tròn phựt lửa.
Nhảy lên cây , nhìn một dàn tỳ nữ đang bưng khay đồ ăn liền hai mắt sáng ngời.
Chạy theo họ , nhìn thấy tỳ nữ theo hàng nghiêm chỉnh đi vào gian phòng.
Một nam nhân tuấn mỹ ngồi đó , không ai khác là Long Lãnh Viên
- Vương gia ! Mời dùng ngự thiện
Tiểu Bát Đản nhìn sơn hào hải vị trên bàn phong phú đặc sắc mà chảy dãi
" Chậc ...!một người mà ăn nhiều thế sao ? Để ta ăn giùm cho ...!"
Tiểu Bát Đản cười tự nhủ , nhìn thấy Long Lãnh Viên đưa tay bế lên một con hồ ly xinh đẹp thướt tha yêu kiều mà có chút kinh ngạc.
Đôi mắt hoa đào của hồ ly đó cũng đang liếc qua tiểu Bát Đản , khiến gương mặt bánh bao ửng hồng
" Đẹp quá ah~ ...!"
" Ngươi khen ai đẹp ? "
" Tất nhiên là mỹ nữ hồ ly kia nha~ "
Tiểu Bát Đản ngoảy đuôi phấn khích , hai mắt sáng rực.
Tiểu Huyết từ không trung xuất hiện quấn lấy cả người nó , khó chịu
" Đã xấu mà còn mơ mộng hảo huyền "
" Hừ !! Con rắn thúi nhà ngươi đến làm gì nữa ? Cút cho ta "
Tiểu Bát Đản chán ghét nói , âm thanh có phần bất mãn .
" Ta thích , heo mập như ngươi cấm được ta sao ? "
Tiểu Bát Đản tức giận nghiến răng , sau lại hừ lạnh quay mặt đi.
Nhìn vào gian phòng liền đã không thấy tiểu hồ ly kia đâu , chỉ có một mình Long Lãnh Viên ngồi ăn , hơi ngoảy tai
" Quái ! Chẳng lẽ mình hoa mắt ...!?? "
_________________________________
Cô ngồi trên giường đưa tay xoáy vòng , nhẹ nhàng uyển chuyển tích tụ cái gọi là nội lực bên trong.
Thế giới này không khí quá mức trong lành và mạnh mẽ , cơ thể này và linh hồn của cô vẫn chưa thể xác nhập hoàn toàn.
Cô không thích ứng được với nội lực kia ...
Vù vụt !!!!
Tiểu Bát Đản miệng gặm bánh chạy vào , nằm bẹp trên bàn với cái bụng căng tròn no nê.
Tiểu Huyết liếc xuống khinh bỉ , cô dần mở ra con ngươi bên phải.
Mâu quang đỏ máu lệ tinh xinh đẹp như có thể nhìn thấu màn đêm , hạ tay xuống
" Ký chủ , sao rồi ? "
Cô lắc đầu , bàn tay đưa ra lấy một bình dược màu hồng từ không trung.
Tiểu Bát Đản chớp mắt
" Đó là thuốc gì vậy ? "
" Tăng cường thể lực , gọi là Phi Đan "
Cô nói rồi mở nắp ra lấy 1 viên uống vào , tiểu Huyết hỏi
" Chủ nhân muốn tu luyện ? "
" Ừ ! Khối thân thể này chỉ mới là Trung Hạ - Đoản Linh , còn rất yếu "
Cô đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc mai trước mặt ra sau , tiếng nói bình thản.
Tiểu Bát Đản gật gù , cô đứng lên
" Ký chủ đi đâu vậy ? "
" Hoàng cung , giúp ta che giấu khí tức "
[ Bảo hộ ------------> Hoàn tất ]
Cô nhẹ nhàng phi thân đi , nhảy qua từng nốc nhà không phát ra tiếng động.
Tựa cơn gió thoảng qua , phút chốc đã vào được hoàng cung.
Lính gác khắp nơi , thị vệ đi tuần tra , ánh đèn lồng vàng trong đêm thật yên tĩnh và nghiêm ngặt.
Bầu không khí nơi cấm cung thật khiến người cảm nhận như bị nhốt vào một cái lồng không lối thoát.
Mà vốn dĩ nó là thế , mỗi một người trong đấy.
Ai lại không bị ràng buộc ?
Cô dừng lại một nốc nhà , thị vệ xung quanh vẫn không thể phát hiện ra cô.
Cô cẩn thận giấu lại hơi thở của mình , vạch một miếng ngói đỏ lên nhìn vào gian phòng đang sáng đèn bên trong ...
__________ __________
" Hoàng đệ , thế nào ? "
Long Ngạo Hàn ngồi trên ghế vàng khảm thạch , cầm trên tay bảng tấu chương.
Đôi mắt sắc bén liếc qua nam tử đang ung dung uống trà.
Long Lãnh Viên hơi thở tao nhã , chậm rãi cất lên tiếng nói
" Hoàng huynh , chuyện của Phi Vũ Quốc muốn đối đầu với chúng ta , chẳng phải đã có Phụng tiểu thư lo sao ? "
" Hừ ! Một nữ nhân hữu dũng vô mưu thì làm nên tích sự gì ? "
Long Ngạo Hàn nhoẻn miệng cười , đặt tấu chương xuống nâng tách trà thổi nhẹ nhấm nháp.
Long Lãnh Viên vẫn như thế ôn hòa nhã nhặn
" Thế ý của hoàng huynh là sao ? "
" Tuyển chọn nhân tài , cuộc chiến giữa hai nước Kỳ Nghệ Quốc ta và Phi Vũ Quốc có quy mô lớn.
Không thể xem thường , huống hồ hoàng cung nay lại có nhiều quan lại bắt đầu dậy sóng khi thấy trẫm bị Nghịch Hội Thần Giáo canh me làm loạn.
Chúng càng nảy lên dã tâm với ngai vị của trẫm "
Long Ngạo Hàn đặt tách trà xuống cười nói , âm thanh thập phần chế nhạo và hứng thú khiến người chẳng đoán được tâm tư.
Long Lãnh Viên gật đầu
" Hảo ! Theo ý huynh đi , ta nghe nói Thái Úy Lý Thùy Lâm đang có mưu đồ ? "
" Phải ! Lão cáo già đó đang kết bè kết phái trong triều đình.
Âm thầm ở bên ngoài làm ngư ông đắc lợi "
" Vậy hoàng huynh xử thế nào ? "
" Trẫm trước tiên sẽ xem lão muốn làm gì "
Long Ngạo Hàn mỉm cười nhạt bỏ vào miệng trái nho xanh
" Hoàng thượng ...!hoàng thượng ...!"
" Chuyện gì ? "
Long Ngạo Hàn hơi nhíu mày lại nhìn vị công công già nua đang ôm đứa bé hốt hoảng chạy vào.
Lão ta quỳ xuống cúi đầu
" Nô tài tham kiến hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế , vạn vạn tuế "
" Trung công công , có chuyện gì mà hoảng lên thế ? "
" Bẩm hoàng thượng , hoàng tử ...!cứ khóc không ngừng ạ "
Vị công công già nua ước chừng 65 tuổi đưa lên đứa trẻ đang khóc thét như bị chọc tiết.
Long Lãnh Viên nhìn đứa bé , cười nhạt thâm sâu nói
" Đây là hoàng huynh mang về sao ? Mà phải công nhận là hoàng huynh về cũng nhanh lắm chứ "
" Hừ ! Đệ đừng châm chọc trẫm , đem nó ra ngoài giết đi "
" Vâng ...!"
Long Ngạo Hàn vẫn như thế bình tĩnh nói , không chút động lòng phất tay.
Cô trên nốc nhà khép hờ mắt , hàng mi đen cong vút rũ xuống che đi con ngươi đã hiện lên tia sáng lạnh .
" Hoàng huynh , đệ đi trước "
Long Ngạo Hàn không nói gì lạnh lùng phất tay ...!Cô thấy việc đã hết liền bay đi , đạp nốc nhà nhảy trong gió đêm lạnh lẽo.
Hình ảnh trãi dài như một bức họa mĩ miều , đẹp dị thường.
Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng , sau lại vươn lên nụ cười nhạt khiến người rợn gáy
" Ha~ ...!Thú vị ...!"