Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 166


Kinh thành một màn sóng gió khó vãn hồi , bá tánh trong lòng càng mang theo căm hận.

Ở ngoài thành không ngừng ngày đêm la hét , trời vào thu đã bắt đầu se lạnh.

Nhưng lương thực thiếu thốn khiến mọi người bữa đói bữa no.

Quan viên cũng bắt đầu bỏ ra tiền của cộng thêm ngân khố của hoàng cung tiến hành cứu đói ...
Rầm !!!!!
Long Ngạo Hàn đập gãy bàn thạch vàng , gương mặt không biến chuyển mà lạnh nhạt.

Nhưng hàn khí bất thường xung quanh hắn khiến Trung công công run nhẹ khom lưng không dám ngước nhìn
" Hoàng huynh sao lại nổi cơn thịnh nộ ? "
Âm thanh hòa nhã bình thản theo gió truyền vào , Long Lãnh Viên một thân hắc phục ung dung tiến tới giữa đại sảnh.

Chắp tay khom nhẹ lưng rồi ngồi xuống ghế , Trung công công đi qua rót trà
" Hoàng đệ có lẽ đã biết chuyện gì "
Long Ngạo Hàn không nhìn nam tử ôn hòa nhã nhặn , mà lại cầm lên bản tấu chương quăng qua.

Long Lãnh Viên thân thủ nhanh nhẹn đón lấy , mở ra xem
" Biên cương cần lương thực "
" Phải !! Tình hình hiện tại không có cách "
Long Ngạo Hàn khép hờ mắt tựa đầu vào ghế , bộ dạng như thế vẫn không có một phần nào mệt mỏi.

Mà giống như đang thư giản ...
" Có cần đệ giúp ? "
" Không !! Cho dù ta mua lương thực ở cường quốc khác , cũng sẽ bị thế lực đối nghịch gây khó dễ.

Vừa hao tổn binh sĩ , vừa chậm trễ thời gian "
" Chúng ta có quá nhiều người đối đầu , hoàng huynh đã tìm ra ai là kẻ tạo nên dịch bệnh ? "
Long Lãnh Viên nhấp trà nóng nhìn vào không trung lơ đễnh
" Chưa ! Ngoại bang , Thái Hậu hay Thái Úy đều có khả năng "
Long Ngạo Hàn đưa tay ấn hai bên thái dương cười nhếch môi nói , âm thanh khàn lạnh khiến người sợ hãi .
- Hoàng thượng , nguy rồi.

Dịch bệnh đã khiến cho cả Thành Kỷ Hoa trở thành vùng đất chết.

Thái y trong cung chỉ còn 1 người bình an trở lại
Nghe xong hung tin Long Ngạo Hàn liền bật mở đôi mắt để lộ mâu quang sắc lãnh khiến tên thị vệ vừa báo tin cũng phải run cầm cập.

Hai nam tử đứng lên cùng nhau rời khỏi điện ...
" Hoàng thượng giá đáo ...!"
Âm thanh Trung công công lảnh lót vang lên khiến đám quyền thần vây quanh đều phải quỳ xuống hành lễ .
- Hoàng Thượng Vạn Tuế , Vạn Tuế , Vạn Vạn Tuế
- Tham Kiến Lãnh Viên Vương
Long Ngạo Hàn phất bào áo không nói một lời bước tới cái xác đang được vạch ra nằm tr.ên đất nhìn đến.

Đồng tử co rút nhẹ sau đó bình tĩnh tiếp thu hình ảnh ...
Cái xác có nhiều lỗ nhỏ khắp nơi tr.ên mặt cùng thân thể , làn da biến xanh thô sần.

Hai con mắt hằn từng sợi tơ máu đỏ như muốn bóp nát con ngươi bên trong.

Không còn một chiếc răng , môi khô nứt như ở trong hoàn cảnh hạn hán.

Tóc gãy rụng chỗ có chỗ không , xương cũng có khúc lòi ra đáng sợ.

Mùi hôi thối do vỡ loét da khiến ai nấy xanh xao mặt mày.

Ngay cả Long Ngạo Hàn cũng ngại phải nhìn đến cảnh tượng ghê tởm này.

Quay mặt đi nhìn xuống thái y đã an toàn trở về đang quỳ rạp dưới đất
" Làm sao ? "
- H ...!hoàng ...!t ...!thượng ...!vi thần bất lực ...!Các thái y vừa chạm vào xác chết liền đã bị lây lan , tốc độ nhanh đến không ngờ.

Đau đớn kêu gào suốt ngày suốt đêm , tùy vào sức lực mỗi người sẽ chết trong thời gian nào.

Bị hành hạ trong cơn đau đớn
Nghe xong , đám quan lại nhìn nhau xì xầm bàn tán.

Long Lãnh Viên liếc mắt lạnh lẽo khiến bọn họ liền im bật.

Cất giọng nói nhã nhặn từ tốn
" Tình hình Thành Kỷ Hoa "
- Đã vô cùng thảm khốc , không ai lành lặn.

Ngày đêm đều là tiếng kêu gào r.ên rỉ đến lạnh cả người
Âm thanh thái y có phần run rẩy , nhưng lại cố trấn tĩnh để trả lời.

Long Ngạo Hàn lạnh nhạt nhìn vào không trung
" Cho truyền ý trẫm , mang quân đội đến Thành Kỷ Hoa , thiêu rụi "
Đám quan viên nghe xong giật mình , Thái Úy Lý Thùy Lâm âm thầm cười lạnh.

Bước lên lo lắng
" Hoàng thượng xin suy xét lại , Kỷ Hoa Thành có hơn ngàn người.

Vùng đất màu mỡ xum xuê , nếu tiêu hủy sẽ khiến lòng dân không yên.

Sẽ khiến bá tánh nghĩ người là bạo quân không thương dân lành "
Âm thanh Thái Úy đều đều như đang khuyên nhủ , Long Ngạo Hàn nhìn qua lạnh nhạt , môi mỏng vừa hé ra chưa kịp cất lời đã có một tên thị vệ hối hả chạy vào
- Hoàng thượng , người dân Thành Kỷ Hoa đã rời đi.

Kêu gào lơ đễnh như xác sống , đã lây lan dịch bệnh cho các vùng lân cận
Nghe xong tin tức , các quan viên mặt mày trắng bệch.

Long Ngạo Hàn tức giận , quát
" Đám quan binh chết hết hay sao ?? "
- V ...!vâng ...!H ...!họ ...!sợ bị ...!lây dịch n ...!nên ...!không dám ...!kháng cự lại ...
Thị vệ run rẩy sợ hãi trả lời , bàn tay Long Ngạo Hàn kêu lên răng rắc từng khớp xương .
Ầm !!!!
Xác tên đó nổ ra từng mãnh văng khắp nơi , quan viên đồng loạt quỳ xuống trước nộ khí của hắn .
- HOÀNG THƯỢNG BỚT GIẬN !!!!
Long Ngạo Hàn trầm mặt chắp tay ra sau , thẳng người đứng đó.

Long Lãnh Viên khẽ nhíu mày cất tiếng
" Mang vào quân trang , giáp phục , gặp liền giết để tránh lây bệnh "
Câu nói ngắn gọn của hắn vang vọng , Thẩm Chương từ đâu xuất hiện chắp tay
" Thuộc hạ tuân mệnh "
Khung trời trở nên lắng đọng , những âm mưu chỉ mới là khởi đầu.

Rồi mai sau ...!sóng gió dữ tợn mới khơi dậy hoàn toàn ...
___________________________
Cô bình tĩnh lướt đi khiến nhiều người phải chú ý , cô hiện tại đang ở Phỉ Thuyên Thành.

Sự mộng mị đó khiến nhiều người hoang mang , con phố vắng lặng đôi khi mới có vài bóng người lướt qua.

Tất cả hầu như đều đã trốn trong nhà , cơn gió thoảng một mảng gì đó thật cô tịch.

Se lạnh cuốn theo phiến lá vàng dạt trôi giữa không trung rồi nhẹ nhàng thả xuống nền đất ...
Cô bình tĩnh đi đến Phụng Hồi Dao , tửu lâu lớn này bây giờ cũng có phần vắng vẻ.

Trùng hợp gặp phải tiểu hài La Ủy đang cầm sổ sách đi ra ngoài.

Hai mắt tròn xoe kinh ngạc , sau đó giấu đi sự e dè mà cười tươi
" Vị khách nhân này đại giá quan lâm có việc gì ? "
" Diệu công tử "
Khóe môi mấp máy tiếng nói truyền vào tai La Ủy , tiểu hài nữ vẫn mỉm cười .
" Mời ngài theo ta "
Cô theo bước chân La Ủy đi đến một nhã gian cuối hành lang , mọi thứ xung quanh yên tĩnh dị thường.

Có lẽ sau lần tấn công của Thiên Ngục Cung cùng cái chết của họ đã không ai dám bén mãn tới nơi này.


Cô đi vào gian phòng rộng lớn , mùi lư hương luân chuyển thấm vào lòng người.

Cô an vị xuống ghế , La Ủy tiến tới rót trà cho cô
" Tiểu nữ La Ủy , mạn phép hỏi cao danh quý tánh của ngài "
" Địch Vô Minh "
Cô cầm tách trà nhấm nháp , con mắt phải đỏ máu nhìn vào khoảng không tạo nên cảm giác lạnh nhạt vô hình.

La Ủy đặt ấm trà xuống
" Xin ngài đợi một lát , ta đi gặp thiếu chủ "
Nói rồi nàng ta rời đi , chỉ còn lại cô trong gian phòng.

Mọi thứ yên tĩnh dị thường
Bùm !!!!
Tiểu Bát Đản xuất hiện trong không trung , gương mặt tròn bánh bao phồng má.

Hai mắt nhìn cô uất ức , lao tới dùng hai chi trước đánh vào vai cô như gãi ngứa
" Ký chủ quá đáng , vậy mà lại kêu Tà Y chế ra loại thuốc dịch dung.

Người đây là phá hủy con đường làm ăn của ta rồi.

Ta hờn ...!quá đáng ...!"
" Ha~ ...!Có sao ? "
" Người còn chối ? Đồ xấu xa , ác quỷ , tàn nhẫn ...!"
Tiểu Bát Đản đấm đấm như xoa bóp cho cô , cô bình tĩnh uống trà nhấc môi
" Ta chỉ bảo Tà Y vào Tiên Tháp tìm xem sách có hay không , có thì làm thôi "
" Hờ !! Mà phải công nhận cái Tiên Tháp đó cái thể loại gì cũng có "
Tiểu Bát Đản nằm bẹp tr.ên bàn dang rộng tứ chi , cô gõ nhẹ ngón tay lên bàn tạo ra âm vang .
" Chủ nhân tài giỏi , thời thời khắc khắc đều có suy tính "
Tiểu Huyết từ không trung xuất hiện , đuôi rắn quấn quanh vòng eo của tiểu Bát Đản.

Lưỡi rắn nhả ra nuốt vào đỏ tươi , cô liếc qua nó cười nhạt
" Ha~ ...!không suy tính làm sao có thể vượt qua nhiệm vụ ? "
" Chủ nhân lần này định làm gì ? "
" Ta muốn xác nhận một chuyện mà thôi ...!sẵn tiện làm vài việc "
Cô khép hờ con mắt khiến hàng mi đen cong vút bao phủ lấy mâu quang đỏ rực.

Tiểu Bát Đản dùng móng vuốt đánh vào người tiểu Huyết
" Biến !!! Làm khỉ gì cứ quấn lấy người ta vậy hả ?? "
" Ta thích , mập như ngươi siết bớt cho nó ốm "
" Ta không thấy ốm , mà chỉ thấy bộ lông cao quý của ta bị con rắn nhà ngươi làm vấy bẩn "
Tiểu Bát Đản không thèm nhìn nó , gương mặt quay đi đều đều cất tiếng nói.

Tiểu Huyết hai mắt híp lại
" Con heo nhà ngươi còn giận ? "
" Giận gì ? Không có "
" Hừ !! Ngươi chính là tương tư cái con mèo hoang đó ? "
Tiểu Huyết tức giận siết lấy thân hồ ly , tiểu Bát Đản vẫn nhắm mắt
" Hừ !! "
" Ngươi như vậy là thừa nhận ? "
" Hứ "
" Đồ heo mập ngu si đần độn "
" Ha ...!"
" Vậy để ta tiễn ngươi đi để phu thê trùng phùng dưới âm ti "
Tiểu Huyết đôi mắt tím rực lên ngọn lửa giận vô hình , cô nhìn qua thấy gương mặt tiểu Bát Đản đã uất ức.

Khóe mắt đọng lại lệ ướt , tức giận nhảy bật lên đánh bay tiểu Huyết ra quấn quanh xà ngang phía tr.ên
" Đồ con rắn xấu xí , tàn độc , vô học , mất nết , khó ưa.

Ngươi đừng tưởng ta hiền mà ức hiếp , ngươi cho Nhất Khuynh giết bằng hữu của ta không nói.

Còn tức giận muốn giết luôn ta , ngươi có quyền gì hả ?? Không xin lỗi mà còn chảnh , ta nói cho ngươi biết.

Sống mà ngẩng cao đầu quá có ngày bay đầu không hay "
" Ngươi ...!"
Tiểu Huyết tức giận nghẹn lời nhìn vào đôi mắt cam to tròn đó , không biết nên nói gì.

Quả thật là nó giận vô cớ , cũng không biết vì sao mình lại giận dữ như vậy ...!Không gian rơi vào trầm lặng , cô vẫn ung dung uống trà.

Không quan tâm hai vật nhỏ ...
Lộp cộp !! Lộp cộp
Âm thanh tiếng bước chân từ xa vang lên , tiểu Bát Đản nghe thấy vậy liền phóng lên tr.ên xà ngang ẩn núp .
Cạch !!!
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra , Diệu Khắc Phàm bình tĩnh đi vào.

Đôi mắt si ngốc nhìn cô trong chốc lát , sau lại hồi thần đóng cửa tiến tới
" Vị công tử đây muốn gặp tại hạ có việc gì ? "
Hắn chắp tay rồi ngồi xuống , không nhiều lời mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cô buông chung trà , âm thanh lãnh đạm va chạm vào không gian
" Ta muốn Diệu công tử chia bớt lương thực "
" Hử ? Ha ...!không thể "
Đôi mắt Diệu Khắc Phàm xẹt qua tia kinh ngạc trước sự thẳng thắng của cô , không hỏi lý do mà trực tiếp đáp trả.

Cô vẫn bình tĩnh
" Vật sủng của công tử đã bị Nghịch Hội Thần Giáo bắt đi ? "
Chung trà đang cầm tr.ên tay của hắn khựng lại , cả tiểu Bát Đản phía tr.ên cũng bày ra vẻ mặt ngốc trệ không hiểu gì.

Cô hạ mi mắt lạnh nhạt chờ phản ứng của Diệu Khắc Phàm ...
" Ngươi là ai ? "
Đôi mắt hắn hằn tơ máu , bàn tay siết chặt lại khống chế cơn giận dữ.

Cô kéo ra nụ cười
" Ta có cách đưa nàng ta trở về bên ngươi "
" Thật ? "
" Lương thực "
" ...!Làm gì ? "
" Không cần biết "
Cô nâng đôi mắt đỏ máu nhìn xuyên thấu vào con mắt của nam tử đối diện , khiến cả người Diệu Khắc Phàm cứng đờ.

Như mọi bí mật ẩn giấu trong nội tâm hắn đều bị thấu triệt ...!Né đi con ngươi của cô , bất lực nói
" Ỷ Nhi đã bị Bắc Khang đưa đi , hắn là thủ hạ của giáo chủ Nghịch Hội Thần Giáo.

Bắt nàng để giải độc cho tên giáo chủ đó "
" Ha~ ...!Ta sẽ cứu được nàng ta , chỉ cần Diệu công tử chia cho ta một nửa kho lương thực của ngài.

Dù sao ...!Diệu công tử cũng giàu có như thế ...!"
" ...!Được !! Ta không muốn kéo dài thời gian , ngươi cứ ở lại đây "
" Giao lương thực đó đến bìa rừng , ta sẽ tự lấy "
Cô mỉm cười không nhìn đến bóng lưng của nam tử , Diệu Khắc Phàm mở cửa bước ra.

Hơi quay đầu
" 3 ngày "
Cạch !!!!
Mọi thứ trở về yên tĩnh , tiểu Bát Đản phóng xuống , mặc cho thân rắn đã quấn lấy nó.

Chuyên tâm vào thắc mắc của mình
" Chuyện gì đang xảy ra vậy ký chủ ? Bị bắt ? "
" Bị tên Bắc Khang đưa đến Nghịch Hội Thần Giáo cứu lấy tên giáo chủ bị người của Long Ngạo Hàn hạ độc trước đó "
" Vậy sao tên Khắc Phàm đó lại lo lắng như vậy ? Chỉ cứu người thôi mà ? "
" Ngu ngốc !! Hồ ly đặc tính là quyến rũ nam nhân , tên loài người đó là sợ ái nhân của mình lẳng lơ lên giường với kẻ khác nên mới gấp gáp như vậy "
Tiểu Huyết xì lưỡi giải thích , tiểu Bát Đản liếc lên
" Ai cho ngươi mắng ta ? Đồ rắn thúi ...!Vậy ký chủ , Phỉ Yến Liên đang ở cạnh nam phụ Vương Tử ngoại bang là ai ? Ta tưởng đó là nữ chính giả danh "
Gương mặt tiểu Bát Đản tràn ngập tò mò và khó hiểu , cô mỉm cười nhạt
" Như thế giới trước , là song sinh "
" Hả ? "
Tiểu Bát Đản há mồm tròn vo trợn mắt như không tin vào tai mình , cô vuốt nhẹ lọn tóc tím mượt mà xinh đẹp.

Tiểu Huyết híp mắt
" Song sinh ? Vậy việc quyến rũ nam nhân xem ra không phải là bản năng của nữ chính.


Mà có lẽ là âm mưu nào đó ...!"
" Phải ...!"
" Vậy ký chủ là muốn xác minh việc này ? "
" Phải !! Mảnh giấy ta đọc được mà Phỉ Yến Liên giấu , chính là của Long Lãnh Viên ghi "
" Nội dung là gì vậy ký chủ ? "
" Thông báo với nàng ta rằng ta với Trương Thập đột nhập vào trong , tìm cách khiến chúng ta bị tống vào ngục.

Vương Tử kia sẽ không nghi ngờ nàng ta "
" Tên vương gia đó tâm tư sâu thẳm , tính toán thật kỹ càng "
Tiểu Huyết khép hờ mắt âm lãnh cảm thán , cô nhấc chung trà.

Đôi con ngươi đỏ hiện lên ánh sáng lạnh , tiểu Bát Đản ngoảy hai lỗ tai hỏi
" Phỉ Yến Liên là hoa khôi Bách Phượng Lâu , lại là người của tên vương gia Long Lãnh Viên , vậy chủ nhân đằng sau đó là ...!"
" Ha~ ...!Long Lãnh Viên , hắn đã có dự định tiêu diệt hài tử của Thái Úy Lý Thùy Lâm.

Nhưng bị ta cản trở ...!"
" Rối quá ...!"
Tiểu Bát Đản đung đưa cái đuôi trợn mắt ngốc trệ.

Cô nhếch môi
" Nhất Khuynh "
" Vương ah~ ...!"
Âm thanh mềm mại vang lên , nàng ta từ không trung xuất hiện lơ lửng.

Phiến lụa đỏ bồng bềnh nhẹ bẫng trông nàng ta tựa tiên tử hạ phàm nhưng lại yêu mị sắc xảo.

Đáp xuống đất đưa tay che môi cười mỉm
" Dao Ỷ Nhi đang ở Nghịch Hội Thần Giáo ? "
" Phải ah~ ...!cái con hồ ly d.âm đãng đó đang mê hoặc giáo chủ của Nghịch Hội Thần Giáo nga~ ...!Còn giúp hắn trị độc , dường như là do tên Bắc Khang kia đưa về "
" Hử ? "
" Vương ah~ ...!ta thấy cái gã giáo chủ đó ham mê tửu sắc , trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hoàn toàn không có chút khí chất nào của một kẻ lãnh đạo ...!"
Nhất Khuynh ma mị híp mắt khiến hàng mi cong run nhẹ nhàng , cô bình tĩnh nhấp trà .
" Có thông tin gì ? "
" Mấy ngày nay ta âm thầm mê hoặc gã giáo chủ , có 1 lần nhìn thấy một tên thân thủ cao cường xuất hiện.

Nhưng rất nhanh đã biến mất "
Cô khựng lại chung trà , sau đó kéo môi vươn lên nụ cười.

Lạnh nhạt
" Trong 3 ngày này tìm cách đưa Dao Ỷ Nhi đến bìa rừng "
" Rõ ah~ "
Nhất Khuynh biến mất giữa không trung , mọi thứ trở lại yên tĩnh dị thường.

Cô bước đến giường nhập định , tiểu Bát Đản nhìn qua cô với ánh mắt như nhìn quái vật
_____________________________
Trong ngục lao , âm thanh kêu gào của tội nhân bị tra tấn vang lên.

Hòa vào tiếng cười khoái chí thõa mãn của đám người như gấu lớn kia.

Thân hình cường tráng cùng sự dã man của thú dữ khiến ngục lao trở nên u ám tràn ngập mùi máu tanh cùng đủ loại âm thanh ...
Một gã hán tử cầm roi sắt đã đượm máu đỏ vẫn còn nhỏ giọt tr.ên tay siết chặt , gương mặt lã chã mồ hôi cùng đôi mắt trừng lớn thất thố mang theo sợ hãi và mệt nhọc.

Thân hình ướt nhẹp như vừa tắm nước , sững sốt chứng kiến thân hình nhỏ bé đang đầy rẫy vết thương.

Hai mắt trắng dã vô hồn , cơ thể chần chịt vết tích của roi quất , than nóng ...
- N ...!Ngươi ....!s ...!sao ...!n ...!ngươi không ...!l ...!la hét ...!g ...!giống ...!chúng ...
Âm thanh gã đứt quảng mệt mỏi mang theo tức giận , đủ để biết gã đã đánh rất lâu.

Thân ảnh đó vẫn chẳng thốt lời , xung quanh mọi thứ ẩm móc hòa lẫn cùng mùi máu khiến người buồn nôn vẫn chính là sự yên tĩnh quỷ dị.

Đôi mắt trắng dã có thứ gì đó như u minh của vùng đất chết ...
Gã bất lực đi ra khỏi nhà lao.

Gương mặt đầy vết rách đang chảy máu của người bị giam cầm vẫn bình thản.

Cảm nhận dây xích leng keng trói qua hai bên va chạm vào nhau nhẹ nhàng ...!Tận sâu những nơi mà không ai nhìn thấy , da thịt vốn bị hằn sâu bởi roi sắt đang dần tự lành lại ...! Quỷ dị ...!lạ thường ...
________________________________
Cô bình thản ngồi tr.ên ghế , ngón tay gõ âm vang nhẹ nhàng.

Con ngươi phải hơi đảo nhẹ khiến người không thấu rõ , như đang suy nghĩ gì đó ...
" Ký chủ ah~ ...!đã 3 ngày trôi qua rồi.

Nhất Khuynh sẽ đưa Dao Ỷ Nhi đến bìa rừng được ?? "
Tiểu Bát Đản nằm bẹp tr.ên bàn thì thào nói , cô im lặng không cất tiếng.

Nhẹ nhàng đảo mắt qua cánh cửa đang đóng kín.

Một khí tức áp đảo xuất từ cơ thể cô thật nhanh , nhanh đến không kịp định hình.

La Ủy bên ngoài tựa tai vào nghe mọi tiếng động , con ngươi co rút lại.

Thân hình bé nhỏ run lên bần bật , máu từ khóe môi chảy ra.

Liền biết mình bị phát hiện , sợ hãi nhanh chóng rời đi
Cô bình tĩnh đứng dậy , phất nhẹ tay áo phóng ra khỏi gian phòng nhanh như chớp.

Tiểu Bát Đản cũng bám vào vai cô rời đi ...
Khu rừng âm vang những tiếng chim hót , ánh nắng nhạt xen qua kẽ lá tham lam khuếch trương tr.ên nền đất vàng đầy lá.

Cô lẳng lặng đứng tr.ên cành cây cao nhìn xuống cả đóng xe gỗ chất chồng các bao tải lớn , thân hình vững trãi.

Bàn tay thanh thoát xoay đoản đao lưu tinh rực sáng
Vụt Vù ...!!!!!
Thân ảnh cô chớp mắt đã biến mất , kỳ lạ thay là cả mấy chiếc xe gỗ kia cũng đều biến mất.

Nhất Khuynh từ không trung xuất hiện , tr.ên tay nắm lấy con hồ ly đã ngủ say thả tr.ên đất
" Ah~ ...!khí tức của Vương ...!chưa gặp người ta đã rời đi rồi~ "
Nhất Khuynh điệu đà cười sau đó cũng phất phơ mà biến mất , từ xa hai thân ảnh hối hả phi thân chạy tới.

Diệu Khắc Phàm kinh ngạc nhìn không gian yên tĩnh , ôm lấy Dao Ỷ Nhi tr.ên đất.

La Ủy đi tới , gương mặt trắng bệch
" Đám thủ hạ ẩn núp của chúng ta đã chết hết rồi ...!"
Diệu Khắc Phàm nhíu mày , nhìn lên thân cây gần đó.

Thể xác kẻ đó vẫn quỳ tr.ên cành cây lớn , đầu không biết đã bay đi đâu.

Hắn nhíu mày vu.ốt ve bộ lông mềm mượt của Dao Ỷ Nhi , nhìn nàng ta vẫn ngủ say
" Kẻ đó ...!là người đã giết các sát thủ của Thiên Ngục Cung ...!"
" Phải ...!cách giết người rất dứt khoát , cả cách chết cũng giống nhau ...!Đều quỳ ...!"
La Ủy trong giọng nói có phần run sợ , Diệu Khắc Phàm cười nhạt nhìn lên trời xanh
" Kệ đi , không nên lo quá nhiều chuyện.

An phận thủ thường ...!việc của chúng ta đã xong ...!"
_____________________________
Long Ngạo Hàn đưa tay ôm trán mệt mỏi nhìn bản tấu chương , tình hình ngày càng tệ.

Người dân chết đói càng nhiều , dịch bệnh hiện cũng rò rỉ lây lan không ít .
" Hoàng thượng , trời se lạnh , nên khoác thêm áo ấm "

Trung công công bên cạnh khoác lên tấm lưng vững trãi của hắn chiếc áo bông ấm áp.

Long Ngạo Hàn bình tĩnh dựa lưng vào ghế vàng , khoảng không gian trở nên vắng lặng ...
" Kẻ dẫn đầu đám dân lành phản nghịch có khai chưa ? "
" Vẫn chưa chịu khai ai là kẻ chủ mưu thưa hoàng thượng "
Trung công công khom lưng trả lời hắn , Long Ngạo Hàn nhấp ngụm trà nóng.

Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn vào không gian ...
" Hoàng thượng xem ra đang sầu lo , có cần ta đây bỏ chút sức mọn ? "
Âm thanh vang vọng từ ngoài vào trong , Long Ngạo Hàn nhíu mày.

Trước mắt hắn bất ngờ xuất hiện thân ảnh đỏ đen giữa đại sảnh.

Trung công công kinh hách , đang định hô lên liền bị bàn tay Long Ngạo Hàn ngăn lại.

Hắn bình tĩnh quan sát cô , đối diện con mắt đỏ máu vô định kia ...
" Giúp thế nào ? "
Tiếng nói khàn đục của Long Ngạo Hàn vang lên bên tai , cô nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống ghế nhìn lên phía hắn .
" Có thể giúp người giải quyết việc lương thực và trị dứt dịch bệnh "
" Sao trẫm phải tin kẻ không rõ lai lịch như ngươi ? "
Hắn nhấc môi kéo ra nụ cười nhạt , nhưng đáy mắt lại chẳng ẩn hiện chút ý vui nào.

Hoàn toàn là một mảng vắng lặng sâu thăm thẳm ...
" Thật thất lễ , ta là Địch Vô Minh.

Tham kiến hoàng thượng "
Cô chắp tay nói , nhưng lại không hề đứng lên.

Trung công công nhíu mày
" To gan ...!"
Long Ngạo Hàn đưa tay ngăn cản lời nói của lão , vẫn không hề dời tầm mắt khỏi người cô.

Cô bình tĩnh tự rót trà uống , âm thanh hắn truyền đến
" Cho trẫm xem chút thành ý nào "
Cô nghe lời đề nghị của Long Ngạo Hàn , con ngươi dời đến khóe môi đang cười lạnh của hắn.

Cô tựa đầu vào ghế dựa , nhắm con mắt phải lại để lộ hàng mi đen nhánh cong vút ...!Chậm rãi nói
" Ngoài thành ...!cách 500 dặm "
Long Ngạo Hàn nhìn cô , sau đó đảo mắt qua Trung công công ra hiệu.

Lão thấy vậy liền khom lưng sau đó rời đi ...
Cánh cửa đóng lại , khoảng không gian trở về tĩnh lặng đến dị thường.

Cô ngồi đó ung dung nhắm mắt dưỡng thần , còn hắn cũng nhìn cô chăm chăm mà dò xét.

Cảm giác như bị một ngọn lửa phóng tới muốn đốt cháy mảnh vải quấn quanh gương mặt cô.

Âm thanh tiểu Bát Đản cất lên trong đầu
[ Thường thì những tình tiết thế này , nhân vật nữ sẽ nói :
-1 : Ngươi nhìn ta như thế , ta sẽ móc mắt ngươi
2 : Ngươi có cần đôi mắt nữa không ?
3 : Ta biết ta khuynh quốc khuynh thành , nhưng ngươi nhìn như thế ta khó chịu
4 : Đôi mắt ngươi đang làm vấy bẩn dung nhan của ta
........
Làm vậy sẽ thể hiện sự ngầu lòi gây được tính cách đặt trưng , và nhân vật nam sẽ cười nhếch môi cảm nghĩ
Thú vị ]
Cô không quan tâm tới việc vật nhỏ đột nhiên sáng kiến lời thoại.

Chỉ im lặng làm việc của mình , hoàn toàn không để tâm đến cái tên đang nhìn mình chăm chăm.

Hắn nhìn mỏi mắt sẽ tự thu lại , cô để ý làm gì những chi tiết nhỏ nhặt đó ...!Tâm tịnh , vạn vật tĩnh ...
Thời gian trôi qua , Long Ngạo Hàn vẫn chống tay nâng cằm ngắm nhìn cô.

Không có ý thu liễm ...!còn cô vẫn bình lặng tựa đầu nghỉ ngơi.

Nhưng thực chất , cô đang ở một khoảng không gian riêng để tự suy tính con đường đi sắp tới ...
" Tham kiến hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế "
Trung công công khom lưng đi vào hành lễ , hắn giờ khắc này mới dời tầm mắt chuyển lên lão ta.

Bình tĩnh nhìn vẻ mặt lão
" Nói "
" Đã tìm được 9 chiếc xe hàng , tr.ên đó là lương thực đủ để sử dụng trong 6 tháng "
Nghe xong , hắn cũng không thể hiện cảm xúc gì.

Mỉm cười nhạt nhìn qua cô
" Ngươi muốn trẫm làm gì ? "
" Được giúp đỡ cho hoàng thượng , đó là phúc phần của ta.

Chỉ cần hoàng thượng đặc ân cho ta làm một quân sư bí ẩn bên cạnh người là được "
" Hử ? Ngươi có bản lĩnh đó ?? "
Long Ngạo Hàn mỉm cười lạnh , cô nhẹ nhàng mở mắt nhìn vào khoảng không.

Sau đó xoay đầu đối diện với ánh mắt chứa đầy khí thái của bậc đế vương kia ...
" Thời gian sẽ cho hoàng thượng câu trả lời "
" Được !! Trẫm giao cho ngươi việc xử lý dịch bệnh , trong vòng 1 tháng phải giải quyết xong "
Long Ngạo Hàn nhướn mày nói , cô đứng lên chắp tay
" Tuân mệnh "
Vụt !!!!
Cô biến mất như cơn gió , Trung công công kinh ngạc trước khinh công của cô.

Nhìn lên gương mặt Long Ngạo Hàn vẫn bình tĩnh , hối hả nói
" Hoàng thượng , kẻ đó lai lịch bất minh.

Không nên trọng dụng "
" Trẫm làm gì đều sẽ tự có nguyên do , lui đi "
" Nô tài cáo lui "
Trung công công khom lưng lùi lại , sau đó xoay người rời đi.

Để lại mình hắn ngồi tr.ên ghế vàng điêu khắc tinh xảo , ngón tay vu.ốt ve nhẹ đường nét con rồng tr.ên thành ghế.

Khép hờ mắt kéo ra nụ cười đầy ý vị ...
_______________________________
Cô bước đi , lẳng lặng quan sát mọi thứ trở nên vắng vẻ như một thôn ma.

Những căn nhà gỗ nối liền nhau từng dãy hai bên đóng kín cửa nhưng không có chút hơi thở của người sống.

Tiểu Bát Đản lơ lửng giữa không trung
" Ký chủ cho Ciara thay thế mình ở ngục lao , là có tính toán ? "
" Phải "
" Tội cho Ciara , suốt ngày rãnh rỗi bị đưa đi chịu nghiêm hình "
Tiểu Bát Đản thở dài cảm thán cho số phận đáng thương của Ciara .
" Ngươi là đang nói chủ nhân độc ác sao heo mập ?? "
Tiểu Huyết từ không trung xuất hiện quấn lấy thân mình hồ ly.

Giọng nói mang theo chất vấn
" Ta có nói vậy sao ?? Là do ngươi nói thôi.

Ký chủ , nó dám nói người ác độc kìa , mổ nó đi "
Tiểu Bát Đản nhìn qua cô tố cáo , tiểu Huyết thấy vậy phản lại
" Heo mập nhà ngươi đúng là hai lời , ngươi suốt ngày muốn ta bị mần thịt.

Ngươi mới đáng bị mần "
" Ta đáng yêu , dễ thương , người gặp người thích , hoa gặp hoa nở , là hệ thống siêu cấp tài ba , phong hoa tuyệt nghệ , có 1 không 2.

Đi khắp thế gian chưa chắc tìm ra , nên ký chủ phải giữ ta lại.

Còn ngươi , rắn thúi vô tích sự , suốt ngày mang cái thân dài dẹp lép lơ đễnh bò tới bò lui.

Làm nên trò trống gì chưa ? Không xẻ ngươi thành 8 khúc , làm gỏi rắn ăn là may rồi "
Tiểu Bát Đản nói một tràng dài , ánh mắt khinh bỉ.

Tiểu Huyết tức giận
" Ngươi nói cái gì hả ?? Ta tuy vừa hồi sinh sau ngàn năm ngủ say , nhưng cũng từng là một mãnh thú oai chấn tứ phương.

Hùng bá thiên hạ , Huyết Xà Vương nổi danh lừng lẫy , tiếng tăm vang xa.

Người gặp người sợ , muôn thú thiên hạ không ai dám không nghe lệnh.

Nếu ta khôi phục pháp lực , đã sớm cho vạn lôi phanh thây con heo nhà ngươi thành từng mảnh rồi.

Còn để cho con heo nhà ngươi ở đây nói năn bừa bãi.

Xúc phạm bổn Xà Vương sao ?? "
" Hừ !! Rắn thúi giỏi cái miệng "
Tiểu Bát Đản hất mặt đi xem thường , tiểu Huyết dùng đuôi đánh vào người nó
" Để ta cho ngươi xem , ta có giỏi cái miệng hay không "
Bốp !!!
" Áh ...!đau ...!con rắn thúi nhà ngươi dám đánh ta ?? Chết đi ...!"
Tiểu Bát Đản quơ móng vuốt cào vào người tiểu Huyết , cả hai chạy khắp nơi tr.ên không trung đấu đá.


Tiếng mắng chửi truyền vào cơn gió , khiến cả không gian yên lặng cũng bị phá hủy.

Cô bình thản nhìn xung quanh , mọi thứ âm u tĩnh mịch đến dị thường.

Ngoài tiếng nói của hai vật nhỏ , không còn gì nữa ...
" Thành Kỷ Hoa quả nhiên đã trở thành thôn ma "
Cô lạnh nhạt lẩm bẩm , đôi con ngươi phải lóe lên tia sáng sắc lãnh ...
Vụt !!! Rầm
Cô xoay người né đi , mũi tên ghim vào nền đất.

Lông vũ xanh nhỏ hai bên , thân màu xanh dương nhạt hòa lẫn cùng màu trắng có phần lấp lánh.

Cô hơi híp mắt , xoay người lại nhìn kẻ đã bắn lén sau lưng mình ...
" Chính là ngươi ...!"
Âm thanh thiếu niên mang theo căm phẫn cùng tức giận , cô nhìn thấy đó là hai người.

Một thiếu niên cùng một lão già , họ trông cũng không có gì nổi bật.

Chỉ là bộ cung tên tr.ên tay lại rất tinh xảo ...
[ Ting ------------> Phát hiện sự tồn tại của nhân thú ]
[ Xác nhận : Người cá ]
Âm thanh tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô , cô vẫn lạnh nhạt nhìn hai kẻ đó.

Họ là người cá đã giả dạng thành con người ...
" Muốn giết ta ? "
" Phải !! Ta muốn rút gân , lóc xương ngươi.

Phanh thây ngươi thành trăm mãnh "
Thiếu niên xoay người rút 3 mũi tiễn sau lưng , kéo căng dây cung nhắm vào cô.

Lão già bên cạnh nheo mày
" Khả La Đặc Phi , không được manh động "
Vụt Vù !!!
Nhưng lời nói của lão vừa dứt đã nghe tiếng mũi tên xé gió lao về phía cô.

Cô đưa tay , luồn sáng màu tím xuất ra đánh bay mũi tên ngược lại.

Lão già kinh ngạc xoay người tránh né , híp mắt nhìn cô
" Còn trẻ tuổi đã là Thượng Đình - Trường Phong.

Tuổi trẻ tài ba "
" Hừ !! Tộc trưởng Đạt Na , người còn nói nhiều làm gì ? Mau gi.ết ch.ết kẻ đó , trả thù cho tiểu Công Nương "
Khả La Đặc Phi tức giận siết chặt cung tên tr.ên tay , lão già quan sát cô sau đó lấy từ trong cơ thể ra một cái lư hương bạc tinh xảo.

Cô có thể nhìn thấy luồn khí màu vàng bay lượn từ lư hương đó đi ra.

Chưa kịp định hình , cô đã cảm nhận một mùi hôi thối kỳ lạ đang xông tới
- Grừ
Bịch !!! Bộp
Cô né đi , nhìn vài tên cơ thể rách nát , mùi thối từ cơ thể tỏa ra nằm bẹp tr.ên đất.

Chúng bò dậy lững thững nhìn cô , hai mắt vô thần , nước dãi chảy đầm đìa xuống nền đất.

Đi về phía cô như xác sống , nhưng chúng lại có lý trí.

Lượm mấy cây gậy gỗ bên đường đi tới chỗ cô ...
Cô khép hờ mắt , xung quanh từ đâu xác sống xuất hiện vô số.

Tr.ên tay là vũ khí , tất cả đều nhắm vào cô mà hạ thủ.

Cô xuất ra đoản đao , lưu tinh xoay vòng như cánh quạt ánh lên tia sáng lạnh lẽo .
Vù !! Vụt ...
Đoản đao bay đi , xoáy vòng muốn chém đứt đầu bọn chúng.

Nhưng tất cả đều né được một cách lưu loát , cô bình tĩnh nhìn.

Con ngươi dời đến lão đầu đang đứng đằng xa cầm lư hương bạc.

Hai tay đưa lên , tụ nội lực
Rầm !!!!
Đám xác sống văng xa , cô đưa tay thu về đoản đao của mình.

Bọn chúng hoàn toàn bạo thể , da thịt , xương cốt văng tứ tung hòa cùng máu đỏ.

Cô đưa mắt nhìn đã chẳng thấy hai kẻ đó đâu , nhưng rất nhanh ...! Trong cơ thể cô bắt đầu có gì đó rục rịch ...
" Ký chủ , không xong ...!Người bị nhiễm bệnh rồi "
Tiểu Bát Đản kinh ngạc bay tới nói , cả người nó đã được bao bọc kết giới.

Cô nhìn lên nó , sau lại đạp gió bay đi ...
" Khục ...!"
Cô ho ra một búng máu đen , tiểu Huyết lo lắng tức giận dùng đuôi đánh vào người tiểu Bát Đản
" Ngươi đó heo mập , bao bọc kết giới cho chủ nhân cũng chậm như vậy.

Vô tích sự "
" Chậm một chút chứ bộ , nó lan nhanh trong không khí quá.

Đúng là nghiên cứu của Tà Y quá đáng sợ.

Lan nhanh đến mức kinh người ...!"
Tiểu Bát Đản xụ tai hối lỗi , cô rời khỏi Thành Kỷ Hoa.

Tìm một hang động đi vào , ngồi tr.ên tảng đá lớn nhìn bàn tay mình đang dần bị biến đổi.

Nổi lên từng đợt gân đen , cất tiếng nói lạnh nhạt
" Lão già đó ...!dùng thủ đoạn điều khiển xác sống "
" Phải !! Lão thật ranh mãnh , rõ ràng xác sống đó là của ký chủ "
Tiểu Bát Đản nhanh nhảo nịn nọt , cô híp mắt lại ngồi thẳng người.

Tiểu Huyết khinh bỉ
" Im đi heo mập , không phải tại ngươi thì sao chủ nhân bị nhiễm độc "
" Ta sai được chưa , đồ rắn thúi "
" Không trách ngươi , xác suất lây lan dịch bệnh do Tà Y chế tạo là 85%.

Cũng do bọn người cá kia tinh ranh "
" Chủ nhân tính thế nào ?? "
" Bảo Tà Y nhanh chóng chế thuốc giải , tiểu Bát Đản.

Lư hương kia là gì ?? "
Tiểu Huyết biến mất giữa không trung , chỉ còn lại cô và tiểu Bát Đản trong hang động.

Nó nhắm mắt lại
[ Đinh ------------> Tra dò thành công ]
[ Luyển Nhân Hương ------------> do người cá chế tạo.

Khả năng điều khiển con người , nhưng vì đám kia là xác sống nên dễ dàng điều khiển hơn ]
[ Luyển Nhân Hương là một trong bảo vật của nhân ngư , có thể khống chế một vài dạng người nhất định ]
Cô nghe xong vẫn bình thản , khóe môi nhếch lên lấy ra viên châu xanh từ trong hồng bao.

Ngắm nhìn đăm chiêu ...
" Ký chủ , bọn chúng sao lại phục kích người ?? "
" Chẳng phải là vì viên Định Thiền Thạch này sao "
Cô nhếch môi cười nhạt , tiểu Bát Đản ngớ mặt
" Hả ?? "
" Có lẽ đứa trẻ người cá ta giết , thân phận không đơn giản "
" Vậy ký chủ có thêm kẻ thù rồi ?? "
" Ha~ ...!thú vị ...!Một trận đồ rối loạn ...!thật vui "
Cô kéo ra vòng cung nhạt mĩ miều , gương mặt bị quấn quanh bởi vải đỏ kỳ dị.

Trong hang động ẩn hiện giữa sáng tối càng khiến cô thêm phần bí ẩn.

Tiểu Bát Đản rùng mình lạnh gáy , lông mao hơi dựng lên cảm nhận khí tức bá đạo ...
___________________________
" Tộc trưởng Đạt Na , sao người lại dùng đám con rối kia ?? "
Khả La Đặc Phi nhíu mày , cả hai chạy đến một vùng đất hoang vắng.

Lão già chắp hai tay ra sau , đôi mắt híp lại
" Chúng ta không phải đối thủ của kẻ đó , chỉ còn cách dùng vài xác sống giữ chân hắn để chúng ta chạy thoát "
" Vậy mối thù của tiểu Công Nương ? "
" Bình tĩnh lại !! Có lẽ kẻ đó , đang muốn giải quyết vụ việc ở Thành Kỷ Hoa "
" Ý của tộc trưởng là sao ?? "
Lão già đi đến một cái cây lớn , đưa tay chạm nhẹ vào thân cây gỗ.

Gương mặt già nua hiện lên tia thâm độc
" Vũ lực không lại , thì ta dùng trí tuệ.

Kẻ đó muốn giải quyết việc ở Thành Kỷ Hoa , ta sẽ đi ngược lại với hắn ...!"
Âm thanh vang vọng cả không trung , mang theo sự bí hiểm cùng thâm độc.

Cả khoảng trời phía tr.ên ...!đang dần nổi lên từng đợt sấm rền ...! Rồi mọi việc sẽ đi đến đâu ?? Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng ...! Thời gian vĩ đại , sẽ giải mã tất cả ...

Bình Luận (0)
Comment