Hệ Thống Vĩnh Hằng

Chương 14 - Lầu Tiên Hoa

Thật mạnh mẽ, Diệp Thần lè lưỡi, con hồ li này là yêu thú cấp mấy vậy nhỉ?

Lúc Diệp Thần còn đang mải suy nghĩ thì tên thanh niên bên kia đã chạy tới, vẻ mặt căm tức mang chút giận dữ:

Mau buông Linh muội ra, tên tiểu tử này!

Diệp Thần giật mình, mới sực nhớ ra mình vẫn còn đang bế một nữ nhân, hắn vội vàng rút tay lại khiến nàng tè xuống đất, Khải Linh đứng dậy mắng Diệp Thần, trong lòng nàng lại thấy mất mát. Quay lại lườm Diệp Thần nói một câu cảm ơn rồi đi lại gần kim thúc hòng phá giải đoạn khó xử này.

Đừng tưởng ra vẻ anh hùng trước mặt ta, nói cho tiểu tử ngươi biết, đừng hòng có ý đồ gì với Linh muội, nếu không đừng trách ta.

Tên thanh niên kia hăm dọa một câu rồi quay đi, không thèm nhìn Diệp Thần một chút nào thêm. Diệp Thần nhún nhún vai. Hắn không thèm chấp nhặt. Nếu không phải thương thế còn chưa tốt, hắn đã trốn đi rồi, nhưng mà trốn đi mà không nói gì cũng không tốt. Đi theo họ chút xem tí kiến thức lại cố gắng khôi phục năng lượng ổn định rồi tính.

Hàn chi tru tự bạo, bản thân biến thành phấn vụn, những thứ giá trị trên người nó cũng nát bấy, thế nhưng Diệp Thần thấy rõ ràng có một chiếc kén nhỏ như tổ bướm, màu trắng óng ánh ở dưới đất, nhìn khá bắt mắt, nhưng không ai thèm để ý mà thu lại. Hắn ngạc nhiên nhìn quanh.

Lão già Áo xám thấy nét mặt của hắn, liền ôn tồn giải thích:

Đó là Hàn nhu ti, là phần tạo ra tơ nhện của hàn chi tru, nó khá cứng rắn lên hàn chi tru có tự bạo cũng không phá hủy được, vật này cũng không có tác dụng gì với võ giả chúng ta, ngoại trừ dùng làm dây đàn khá là tốt ra thì không có tác dụng gì lắm. Coi như gân gà, ngươi thích thì có thể lấy coi thử.

Diệp Thần hai mắt phát sáng, lấy, tôi gì không lấy, không ai cần nhưng ta cần. Cái này mà làm thành dây đàn guitar thì khá tốt đây.

Nhưng người khác thấy hắn nhặt Hàn nhu ti thì không nói gì, tên thanh niên thì hếch mũi khinh thường. Khải Linhthì thấy tò mò chút ít.

Đoàn người nhanh chóng ổn định, bắt đầu nghỉ ngơi, ngày mai mới đi tiếp. Hiện tại chiếm hang ổ của hàn chi tru làm chỗ nghỉ qua đêm.

Ảnh lửa bập bùng, mọi người bắt đầu ăn uống rồi thương lượng đối sách tác chiến, Diệp Thần thì ngồi ngoài miệng hang, hắn không rõ kế hoạch của đám người bày là gì, không muốn cho hắn biết hắn cũng không cần biết. Lúc này trên tay hắn đang là thanh kunai, rất chậm rãi khoét khoét đục đục. Phải mất khá lâu mới gần thành hình, cũng may là tay nghề chưa đi xuống, Diệp Thần thỏa mãn, nếu người địa cầu mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra Diệp Thần đang làm gì, hắn đang làm một cây đàn guitar. Trước kia ở địa cầu hắn rất thích chơi đàn, đặc biệt là guitar. Biết chơi guitar là có thể tán gái cực tốt. Thế nên hắn có một thời gian cực kì chuyên tâm học đàn, sau đó là hắn bắt đầu làm đàn riêng cho mình. Ở địa cầu thì có khoa học kĩ thuật làm đàn cũng không khó khăn, nhưng ở nơi này, hắn lại có sức mạnh cũng khá ổn định để chế tạo.

Mất gần 5 tiếng thì mới hoàn thành, Đang chỉnh dây đàn bằng hàn nhu ti thì bỗng bên cạnh hắn có tiếng nói:- Ngươi có con dao thật kì là, lại còn đây là thứ gì, nhạc cụ sao?

Người đến là Khải Linh, cô nàng này đang hiếu kì chỉ vào chiếc kunai và cây đàn của Diệp Thần.

Diệp Thần cười cười:

Đây là vũ khí ta hay dùng, còn đây là một cây đàn.

Đàn, thật kì lạ!

Âm thanh phát ra khá vui tai khi Diệp Thần thử dây, Làm mọi người trong hang cũng chú ý nhìn ra ngoài.

Diệp Thần thử một lúc, rồi tự nhiên không biết hắn lấy đâu ra vài bông hoa, đưa trước mặt Khải Linh. Hoa màu hồng, cánh hoa quyện lại thật xinh đẹp. Đây là lúc chập tối Diệp Thần đi tìm gỗ để làm đàn mà thấy được. Nhìn khá giống hoa hồng lên thuận tay hái về ngắm thôi. Thấy Khải Linh ra không hiểu sao muốn tặng nàng.

Khải Linh ngẩn người, hoa này, đây là. Nhìn Khải Linh do dự, Hoàng Minh thấy kì lạ, không phải phụ nữ thích hoa sao, sao mà chần chừ nhỉ.

Hắn đâu biết được rằng loại hoa mà hắn cầm là Lầu Tiên hoa. Loại hoa đại diện cho tình cảm nam nữ. Hắn chỉ là thuận tiện thấy đẹp mà giống hoa hồng lên hái vậy thôi.

Thế nhưng Khải Linh lại ngượng ngùng, trong lòng nàng lại có vô số ý nghĩ. Tại sao hắn lại tặng ta loại hoa này, hắn thích ta sao, hay là hắn không biết hoa này là ý nghĩa gì. Nghĩ tới buổi chiều Diệp Thần đứng chắn trước mặt rồi còn bế nàng nữa mà nàng lại ngượng ngùng. Hai má hồng lên. Không được, hắn còn nhỏ hơn ta 2 tuổi, làm sao mà ta lại nghĩ linh tinh được. Khải Linh đầu óc loạn lên, suy nghĩ lan man, Diệp Thần mà nghe được lòng nàng thì chắc cắn lưỡi tự tử mất. Bị một tiểu nữ hài xỉ vả là thua nàng tới 2 tuổi. Coi hắn là trẻ con. Thật ra nhìn hắn bên ngoài thì đâu phải. Do rèn luyện mấy tháng nay, thân thể hắn đã cực kì rắn rỏi, lại ăn toàn thịt yêu thú lên cơ thể phát triển khá tốt. Hắn cũng cao tới mét 7 rồi. 13 tuổi mà mét 7 Diệp Thần cũng cực kì hài lòng rồi. Khuôn mặt vừa trầm ổn lại pha chút ngây thơ, Tóm lại là hắn cũng hết sức đẹp trai đấy.

Khải Linh quyết định không nhận, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi quay mặt chạy vào trong hang, bỏ lại câu nói:

Ta có chút việc gấp!

Chạy vào mà hai má đỏ hồng rồi, nàng quyết định sẽ suy nghĩ kĩ hơn. Diệp Thần cũng chẳng để tâm, hắn để hoa xuống cạnh, tiếp tục thử dây, nhanh chóng hoàn thành cây đàn.

Bình Luận (0)
Comment