- Có ý gì?
Thẩm Phong ngạc nhiên viết.
Cái gì mà thế giới không chỉ lớn như vậy, chúng ta chưa đi ra được bên ngoài?
- Giờ không phải thời gian thích hợp để nói chuyện này, trước tiên chúng ta nên tìm một chỗ để trốn đã.
Đại Vũ nói, sau đó thu chiến xa vào nhẫn trữ vật rồi xoay người đi.
Thẩm Phong hơi sững sờ, nhưng cũng theo sau.
...
Trong phòng khách có một gia đình ba người đang dùng cơm, bé trai thì vừa xem ti vi vừa ăn, người mẹ thì đang bóc tôm cho con trai, người cha thì tự mình rót một ly rượu.
Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc này, trong ti vi thì đang chiếu anime, ở bên ngoài là nụ cười cưng chìu của bà mẹ, tất cả đều yên lặng dừng lại.
- Quấy rầy rồi.
Thiếu nữ vừa vào phòng ốc lễ phép nói một tiếng, sau đó nhìn quanh căn phòng, suy tư một lát, không hướng về phòng ngủ, trái lại đi về phía phòng tắm.
- Bên này.
Sau khi nàng đi vào đó, tiếp theo quay lại hướng Thẩm Phong vẫy vẫy tay.
Thẩm Phong không rõ vì sao lại đến đây, sau khi bước vào phòng tắm, thiếu nữ liền đóng cửa lại.
Tình huống thế nào?
Thẩm Phong nhìn quanh phòng tắm một chút, rất sạch sẽ, không quá chật hẹp cũng không rộng rãi lắm, hai người tiến vào cũng không cảm thấy chật chội.
Thẩm Phong có chút nghi ngờ, này chẳng lẽ là trốn trong nhà tắm của người ta sao?
Không bằng trốn trong phòng một cô em nào đó...
- Chờ một chút.
Đại Vũ nhẹ giọng nói, sau đó lấy ra một thiết bị kì quái từ nhẫn trữ vật, cái thiết bị kia khá giống một cái hộp, trên nắp còn có một cây angten.
- Đây là?
Thẩm Phong không khỏi viết chữ hỏi.
- Vạn Năng Sai Tung Tích Khí.
Đại Vũ ngồi xổm người xuống, một bên bố trí thiết bị, một bên nói nhanh:
- Hố đen vừa vặn xuất hiện dưới chân của ngươi, chứng minh Huyết Sắc Tri Chu có loại biện pháp nào đó có thể định vị chính xác được vị trí của ngươi, chắc là trên người ngươi có dính thứ gì để truy tung của bọn chúng rồi. Cái Vạn Năng Sai Tung Tích Khí này, có thể chiết xạ bất kì tín hiệu nào truyền ra, làm sai lệch phương hướng của tín hiệu, có thể lừa được Huyết Sắc Tri Chu... Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất chính là là phạm vi rất nhỏ, đại khái chỉ lớn bằng căn phòng tắm này mà thôi, vì lẽ đó chúng ta nhất định phải ở trong đây. Xin lỗi, đây là phát minh của ta từ ba năm trước, vẫn không có thời gian cải tiến gia tăng phạm vi của nó.
Thiếu nữ nhẹ nhàng tự thuật, giống như những gì nàng nói chỉ là một chuyện bình thường không có gì to tát.
Nhưng Thẩm Phong nghe cảm thấy choáng váng.
Có thể che lấp bất kỳ tín hiệu nào?
Còn có thể chiết xạ ra hướng khác nhằm đánh lạc hướng địch nhân?
Quan trọng là thứ này do nàng phát minh từ ba năm trước?
Có cần phải ngầu thế không!
Đây mới đúng là quái vật a!
- Được rồi.
Thiếu nữ ấn vào nút khởi động, chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phong, nhẹ giọng nói:
- Ngươi hỏi đi, ta... biết gì sẽ nói nấy.
Thẩm Phong quả thật có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cũng không thể hỏi một mạch mà xong, sau một phút suy tư, dựa theo vấn đề nặng nhẹ, trước tiên viết chữ hỏi:
- Thế giới này rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao tất cả mọi người đều bị đứng hình? Rồi vì sao mà tất cả sự vật đều được phục hồi như cũ?
Đại Vũ trả lời nói:
- Bởi vì nơi này không phải là thế giới hiện thực, mà là dị độ không gian.
Thẩm Phong mơ hồ cũng có suy đoán như vậy, nhưng nghe chính lời xác nhận của nàng vẫn cảm thấy khiếp sợ, kinh ngạc viết:
- Nếu như ta nhớ không lầm, dị độ không gian không thuộc thế giới chúng ta, mà nằm trong một vị diện của thế giới khác, tại sao cái dị độ không gian này giống như là một bản sao của con phố Thiên Đường của chúng ta vậy? Hơn nữa, lối vào dị độ không gian không phải cố định sao? Tại sao Huyết Sắc Tri Chu có thể khống chế lối vào mà mang ta vào đây?
Đại Vũ trầm mặc chốc lát, không trực tiếp trả lời, trái lại thấp giọng hỏi:
- Ngươi nghe qua... Tinh Thần Thánh Chiến chưa?
Thẩm Phong gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu, lấy bút viết:
- Tinh Thần Thánh Chiến là chuyện thần thoại xa xưa, ta dĩ nhiên cũng được nghe nói qua, nhưng ta biết đến 7, 8 câu chuyện, chưa hẳn là Tinh Thần Thánh Chiến mà ngươi nói.
Bất kỳ văn minh nào đều có ảo tưởng về Thần, cũng không thiếu một ít bịa đặt về cố sự của Thần, Tinh Thần Thánh Chiến ở Linh Năng đại lục dường như chỉ là chuyện thần thoại xưa của dân gian.
Nội dung của câu chuyện là:
Trong vũ trụ, mỗi một tinh cầu đều tồn tại một vị thần linh, gọi là "Tinh Thần", vô số Tinh Thần vì tranh cướp vương tọa "Chúa Tể Vũ Trụ" mà phát động chiến tranh. Trận chiến này khiến vô số Tinh Thần ngã xuống, vô số tinh cầu hủy diệt.
Bối cảnh như thế dĩ nhiên là điều mà các nhà thơ yêu thích nhất, các loại dị bản của cố sự cứ vì thế mà sinh ra, không biết bản nào mới là chính xác nhất.
Dị bản thường thấy nhất, không thể nghi ngờ chính là Tinh Thần của Linh Năng đại lục Thiên Lam Tinh Linh Thần giành được thắng lợi cuối cùng, trở thành Chúa Tể của toàn cõi vũ trụ, vì lẽ đó, nhân loại là sinh linh mạnh nhất vũ trụ, cùng"Thuyết địa tâm" trên Địa cầu tuy có hơi khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến diệu kì.
Còn dị bản ít lưu truyền nhất là, Thiên Lam Tinh Linh Thần là tên quỷ nhát gan, không dám tham gia thánh chiến, cho nên thoát một kiếp, Thiên Lam Tinh Linh Thần có thể ở trong vũ trụ bao la tiếp tục tồn tại, nhân loại thì may mắn thoát khỏi một kiếp, có người dùng nguyên bản này để tuyên truyền “Phản đối chiến tranh, yêu cầu hòa bình.”
Thẩm Phong xem qua bảy tám cái dị bản, chỉ cười cho qua chuyện, giống như hắn không tin sự tồn tại của Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ, hay Thái Bạch Kim Tinh gì đó, hắn cũng không tin Tinh Thần Thánh Chiến có sự tình quỷ quái như thế.
Đại Vũ rơi vào trầm mặc, một lát sau nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Phong, ngữ khí nghiêm túc nói:
- Nếu như ta nói cho ngươi biết, Tinh Thần Thánh Chiến là thật, phát sinh vào mười vạn năm trước, đồng thời Thiên Lam Tinh Linh Thần là người còn sống duy nhất sau cuộc Thánh Chiến, ngài tuy rằng giành được thắng lợi, nhưng vì bảo vệ Thiên Lam Tinh, cho nên hiến ra thần hồn, vũ trụ mất đi chúa tể, không còn Tinh Thần... Ngươi tin không?
Thẩm Phong ngây người, ngoại trừ câu cuối cùng "Vũ trụ mất đi chúa tể, không còn tinh thần" là hắn tin tưởng, còn những điều khác, đúng là lệch hơi bị xa với suy nghĩ của bản thân.
Nhưng ngữ khí của nàng thật sự nghiêm túc, ánh mắt kiên định kia không nhìn ra một tia dị dạng.
Thẩm Phong trầm mặc chốc lát, viết:
- Ta là kẻ vô thần, ta không mê tín. Nhưng kiên quyết không mê tín cũng là một loại mê tín. Vì lẽ đó ta muốn thử tin lời ngươi nói, tuy nhiên ta muốn biết Tinh Thần Thánh Chiến cùng vấn đề của ta vừa hỏi có quan hệ gì?
Đại Vũ nói:
- Mọi người đều biết, trong Tinh Thần Thánh Chiến, có vô số Tinh Thần ngã xuống, vô số tinh cầu hủy diệt, nhưng có một chuyện khác, mà rất nhiều người không biết chính là khi Tinh Thần ngã xuống, kỳ thực để lại hai loại đồ vật.
Thẩm Phong giật mình, Thần để lại hai loại đồ vật?
Đại Vũ tiếp tục nói:
- Thần thể của Thần biến thành dị độ không gian!
Thẩm Phong chấn kinh rồi, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến lý luận như vậy, đem dị độ không gian không rõ nguồn gốc cùng Tinh Thần chưa biết có hay không liên hệ với nhau, điều này cũng có thể?
Đại Vũ không nói nhiều về chuyện này, rất nhanh lại nói tiếp:
- Thần Cách của Thần đã biến thành... Tinh Thần Bài!
Tinh Thần Bài?
Thẩm Phong ngạc nhiên, đây là hắn danh từ hắn chưa từng nghe bao giờ, vội vã viết chữ hỏi:
- Tinh Thần Bài là cái gì?
- Tinh Thần dùng Thần lực lượng huyễn hóa thành một thẻ bài, trong đó ẩn chứa lực lượng của Thần.
Đại Vũ thấp giọng nói:
- Tên Bá tước kia có thể kéo ngươi vào bên trong dị độ không gian này là do hắn sử dụng Tinh Thần Bài, nếu như ta không có đoán sai, hắn sử dụng là thẻ bài đánh số 182 của “Di Lưu Thần - Vĩnh Hằng quyết đấu”, đây là tinh thần thẻ được sự dụng nhiều nhất. Theo thống kê, Di Lưu Thần đại khái huyễn hóa ra hơn ba vạn tấm Vĩnh Hằng quyết đấu. Công năng của nó là sáng tạo ra một không gian bất động dựa theo thế giới thật, rồi định ra đối thủ tiến vào vòng thi đấu, trước khi phân ra thắng bại cuối cùng, không gian này sẽ tồn tại Vĩnh Hằng mà không cách nào thoát đi được.
Thẩm Phong cảm giác như mình đang nghe chuyện thần thoại, cái gì mà Tinh Thần Bài, Vĩnh Hằng quyết đấu, sáng tạo không gian bất động, những tri thức này có chút Thần hóa rồi, hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, phảng phất như một thế giới khác.
Nguyên lai, thế giới này phức tạp như vậy?
Cá mặn lầm tưởng đại dương nhưng thực ra chỉ là một cái ao nước nhỏ nhoi?
Trong lòng Thẩm Phong có quá nhiều quá nhiều vấn đề, nhưng hắn chú ý tới câu nói cuối cùng của nàng, làm hắn tê cả da đầu, cả người nổi da gà.
Thẩm Phong mang theo dự cảm bất tường viết chữ hỏi:
- Trước khi cuộc chiến phân ra thắng bại cuối cùng, không gian này sẽ tồn tại vĩnh hằng, không cách nào thoát ra được... Câu nói này có ý gì?
Đại Vũ lẳng lặng nhìn Thẩm Phong, than nhẹ một tiếng, nói:
- Điều này có nghĩa là ngươi cùng hắn đều không thể rời khỏi thế giới này, cho đến khi một trong hai người các ngươi chết trận. Đồng thời, trong thời gian đó, không gian quyết đấu theo thời gian sẽ không ngừng thu nhỏ lại, hiện tại là toàn bộ phố Thiên Đường, nhưng sẽ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một võ đài. Trong Vĩnh Hằng quyết đấu, không phải ngươi chết thì chính là hắn vong!