Hệ Thống Xuyên Không Vương Phi Muốn Lật Trời!

Chương 125


...Tại một hang động nhỏ của Ma cảnh....
Bạch Tư Thành đang ngồi trên giường chân tay bị trói chặt không thể cởi nổi.

Ả ma nữ áo trắng dùng dây thừng trói tiên để buộc hắn lại muốn cởi trừ phi hắn hồi phục tu vi...mà chuyện đó là không thể nào.
Đột nhiên một bóng trắng từ ngoài bay vút vào đè hắn ngã xuống giường trong tư thế ái muội.
- Tiểu lang quân da trắng thế này đã có nữ nhân nào chưa?
Con ma nhìn Bạch Tư Thành bằng vẻ mặt háo sắc như muốn nuốt hắn ngay lập tức vậy.
- Mau thả bổn vương ra.
- Ồ! Mạnh miệng vậy chắc là có rồi hả! Không sao cả...!tiểu nương đây sẽ nhổ hoa cướp chậu cưới chàng làm phu quân.

Thế nào!
Ả cười mãn nguyện ra hiệu cho mấy con ma đứng bên thay đồ cho Bạch Tư Thành rồi ra ngoài.

Mặc cho hắn có vùng vẫy cựa quậy thế nào cũng chẳng có tác dụng chỉ làm cho dây trói chặt hơn.
Khốn kiếp! Hắn sống hơn mấy ngàn năm nay lần đầu bị một con ma nữ trói về thành hôn.

Nếu để Lãnh Tử Hiên biết thì hắn còn mặt mũi nào để tự cao nữa...tên thần y ẻo lả đó sẽ cười rách miệng mất.
Con hồ ly thối tha! Nơi hắn ở chẳng có chỗ nào bình thường cả đâu đâu cũng có bảo bối để đám ma quỷ này sử dụng chiếm tiện nghi của ta.


Bực thật! Là tên khốn nào làm ra loại dây thừng này!
...----------------...
...Tại một cung điện ở Ma Cảnh....
Nhìn thoáng qua có thể cảm nhận được oán khí của tên ác ma áo đen rất nặng ả áo đó còn không mạnh bằng một móng tay của hắn nữa.

Chắc hắn là con ma cầm đầu nơi này!
Vết thương trên đầu nàng bắt đầu nặng hơn máu lại bắt đầu chảy...xem ra thuốc đã gần hết tác dụng.

Điểm của nàng đã dùng hết để đổi thuốc trị thương tạm thời nên bây giờ mình...!hoàn toàn không còn sức trống trả nữa.
Nàng yếu ớt dựa lưng vào kiệu lấy khăn tay từ trong ống áo ra lau đi vết máu vừa chảy xuống.

Đây mà Ma cảnh...!tuyệt đối không thể để máu chảy rất dễ thu hút yêu ma.

Huống chi nàng đang ở hang quỷ chưa biết trong đó có bao nhiêu loại yêu ma nữa...
....Tiếp tục như vậy nàng sẽ chết ở đây trước khi chàng tới....
Kiệu dừng lại nàng ngó ra xem...!trước mắt là một chiếc cổng đen treo mấy tấm lụa đỏ còn có đèn lồng chữ hỉ.

Đường đi trước mặt trải một thảm đỏ dài đến tít cung điện nguy nga phía truớc.
- Chưa đến à!
- Cô nương...!còn một đoạn nữa sẽ tới.
Bọn chúng dừng kiệu ở cổng một lúc rồi tiếp tục khởi hành.

Vừa mới qua cổng nàng đã cảm thấy hơi lạnh bao phủ...!không khác gì nhà xác cả.
...----------------...
Miên Miên và Bạch Diệp Yên vừa thoát khỏi con ma nữ áo trắng thì phía sau đám cương thi đã lũ lượt kéo đến.
- Miên Miên! Cô là hệ thống...mau nghĩ cách đi..
- Lúc vào Minh Giới hệ thống đã có trục trặc nhiều nhất chỉ có thể lấy dụng cụ rồi đổi điểm thôi.
- Ta dùng hết điểm để đối phó con ma áo trắng rồi.
- Thật ra còn có 1 cách đấy...
- Cách gì...?
- Chạyyyy.
Vừa dứt lời Miên Miên liền kéo tay Bạch Diệp Yên chạy như bay.

Ngưng Tâm Đan đã hết tác dụng từ lâu có thể tồn tại ở nơi quỷ quái này 1 canh giờ đúng là một kì tích.
Nhưng đám cương thi đó vốn là ma không biết mệt là gì còn họ là người chạy lâu sẽ biết mệt mỏi.


Đến khi hai người không còn sức nữa Bạch Diệp Yên ngồi lì một chỗ chạy cũng không được thì ngồi nghỉ đi mặc cho số phận an bài.
Ngay lúc đó cả đám cương thi kéo đến vây quanh hai người họ.

Miên Miên sợ run cầm cập nhưng A Yên ở bên cạnh trấn an tinh thần cho cô.

Một con lao đến nhe hàm răng đen như cục than định cắn Bạch Diệp Yên thì bất ngờ bị một luồng ánh sáng màu xanh chặn lại hất văng ra một đoạn.
Miên Miên nghe thấy tiếng xương gãy rắc rắc thì từ từ mở mắt ra.

Một bóng dáng màu trắng từ xa đang tiến đến gần họ...bất ngờ hơn là sau khi ngã đám cương thi đã ngổm dậy đứng tản ra hai bên xếp thành hàng dài thẳng tắp quỳ xuống vái lạy người đó.
Bóng trắng tiến đến gần hơn dần dần hiện ra khuôn mặt của hắn...Là Tiêu Dạ Thần! Hắn đến cứu lão đại sao?
Chàng cầm trong tay chiếc quạt giấy màu trắng ánh mắt nghiêm nghị nhìn hai thiếu nữ đang ngồi bệt dưới đất vì sợ hãi.
- Ly Nhi đâu?
- Lão...lão đại bị một con ma áo đen bắt đi rồi...!hắn nói muốn thành thân lão đại.
Bạch Diệp Yên ấp a ấp úng khó khăn lắm mới nói được hết câu ai dè vừa nghe đến chữ "thành thân" khuôn mặt của Tiêu Dạ Thần đen lại.

Sát khí tỏa ra còn mạnh hơn nhiệt độ của Ma cảnh ánh mắt dần dần mờ đục chứa vài tia nguy hiểm.
Vèo một cái chàng đã biến mất sau luồng tiên pháp màu xanh chỉ để lại hai con người ngây ngốc ngồi đó.

Bạch Diệp Yên khóc thầm trong lòng "Nam chính đúng là nam chính nói đi là không thấy hơi đâu nữa".
...----------------...
- Dừng!!!
Tiếng tú bà vang lên làm nàng giật mình tò mò mở một tấm rèm ra xem xung quanh.

Phía trước có hai hàng ma nữ áo đỏ cầm lồng đèn đứng về hai phía.


Trên trời thì có vài ả ma nữ tóc dài cầm giỏ rải hoa hồng...!bọn chúng bay lơ lửng nhìn rất đáng sợ.
Nhìn thế nào cũng chẳng giống một trò đùa cả ngược lại nàng lại cảm thấy hắn thật sự muốn cưới mình thật.

Mặc kệ...! cứ kéo dài thời gian trước!
......!Một lúc sau......
Từ nãy đến giờ nàng đã viện biết bao nhiêu cớ mà không qua mặt được con ma lanh áo đen.

Hắn đưa tay bóp cằm nâng khuôn mặt nàng lên.
- Khoan đã...bổn cung đã thành thân rồi.

Phu quân của ta rất nhanh sẽ tìm đến đây thôi ngươi chắc chắn muốn ta vượt tường.
- Tiểu nương tử! Nàng yên tâm! Nếu phu quân của nàng dám đến ta sẽ lấy đầu hắn làm quà thành hôn cho nàng.
- Khốn kiếp...ngươi dám động đến chàng ấy thử xem.
- Nương tử không cần vội rất nhanh thôi nàng sẽ thuộc về ta.
Aisss! Tức chết mà! Bây giờ nàng chỉ muốn cầm chiếc dép phi vào mặt hắn...con ma dở hơi này thảo nào lúc sống lại bị nam chính xiên cho mấy phát..
- Buông nàng ấy ra.
...- Hết chương 125 -....

Bình Luận (0)
Comment