Vô Ảnh Kiếm mang một luồng tà khí màu đen lao đến với tốc độ ánh sáng biết trước sẽ có kết cục này trong tay Phong Lan Thần đã lấy sẵn ra chuông Đông Hoàng rồi mặc dù linh lực không đủ nhưng chỉ có nó chàng đã nắm đủ phần thắng rồi....
mọi chuyện vốn dĩ không theo tính toán chàng lại sai một bước.
Nàng lúc đó đứng dậy vội đẩy chàng ra...thanh kiếm xuyên qua người nàng chỉ thấy từng giọt máu đang từ bụng nàng chảy xuống.
Khoảng khắc đó nàng không còn quan tâm mình sợ cái gì trong đầu chỉ biết cứu chàng bây giờ ngã xuống cơn đau co thắt ập đến nàng không ngừng th ở dốc cắn răng chịu đựng.
Phong Lan Thần thấy vậy liền qua đỡ nàng nhìn nàng ho ra rất nhiều máu trong lòng như lửa đốt vậy.
- Hàn Dung Ly! Nàng điên sao?
Phong Lan Thần nói với giọng trách móc nhưng cánh tay đang ôm nàng lại run lên đây là lần thứ hai chàng biết sợ.
Còn nàng đang phải gánh chịu cơn đau co thắt từ bụng mình mà không nói nên lời.
Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ sợ đau...!bây giờ lại rất sợ....đau chết mất.
Chỉ biết nàng thì thầm câu gì đó vào tai chàng rồi từ từ nhắm mắt...!nàng mệt rồi cần nghỉ ngơi thôi.
Chàng lúc đó như hoá thành ác linh sức mạnh bị phong ấn trên người được giải một luồng tiên khí màu xanh bay thẳng lên trời tạo ra chấn động mạnh.
Phong Lan Thần dùng sức mạnh của Âm Minh Châu thức tỉnh tiên pháp.
Trên dưới Ma Tộc hơn hàng vạn hàng nghìn người bị một tay chàng giết sạch Ma vương bị đánh cho trọng thương chồng chất chỉ còn chút hơi tàn.
Nàng ấy không còn thở nữa nhịp tim cũng rất yếu...!hiện tại chàng đang phải đối mặt với cảnh mất nàng lần nữa.
Trước khi nhắm mắt nàng có nói một câu " Bổn cung sắp biến mất rồi! Chẳng dễ chịu chút nào...sau này ngươi tự bảo trọng!"
Thấy Nàng nằm bất tỉnh trên người chỉ còn chút hơi tàn Thẩm Huyên định qua đó xem thử thì bị tiên pháp của Phong Lan Thần hất văng ra.
- Tránh xa nàng ấy ra.
...Trong không gian linh thức......
- Cảnh báo! cảnh báo! Nam chủ đang hắc hoá 10%....30%....40%....%90...% CẢNH CÁO CẢNH BÁO.
- Aisss! Ngươi kiêu không biết chán à.
Ta cũng đâu chết chỉ vào đây nghỉ ngơi tí thôi.
- Kí chủ đại nhân! Nam chủ đã hắc hoá 98% rồi người mau nghĩ cách đi nếu đủ 100% thì thế giới này sẽ sụp đổ đó.
- Ta biết rồi!
Chàng không cho ai tiếp cận chỉ ôm nàng trong tay thật chặt...sợ rằng chỉ cần chàng buông tay nàng sẽ biến mất như trăm năm trước.
- Phong Lan Thần! Ta là Thất Diệp Thần Thảo chuyển thế! Người duy nhất cứu được muội ấy.
Thẩm Huyên đang rất lo lắng cho nàng nhìn tình trạng hiện giờ nếu không nhanh thì có lẽ nàng sẽ chết thật.
Lúc này lời đó của Thẩm Huyên bị chàng bỏ ngoài tai Tư Quân Hàn biết hiện giờ tâm trí chàng rất rối nên không so đo.
- Phong Lan! Còn không nhanh thì kết cục sẽ như trăm năm trước mau để Huyên Nhi xem đi.
- !!!
Chàng vẫn im lặng...!chỉ thấy nàng khẽ rơi nước mắt xuống tay chàng.
Phong Lan Thần lúc này mới ngộ ra nàng vẫn cứu được liền cho Thẩm Huyên xem qua.
Không biết Thẩm Huyên đã làm như nào chỉ thấy nàng ta cho Nàng uống gì đó rồi dùng tiên pháp truyền khí cho nàng...
một canh giờ sau Nàng bỗng ho lên nôn ra một ngụm máu đen thân thể dần dần hồng hào trở lại có sự sống hơn.
Thẩm Huyên cứu được nàng cũng ngất đi thời gian cứ thế trôi đi....
...----------------...
...Gần ba tháng sau....
Nàng được chuyển đến cung Thần Lan để tiện chàng chăm sóc tất cả hạ nhân cung Thường Hy cũng được phái tới đây chăm sóc nàng.
Ngày mùng 1 tháng 10 tuyết phủ trắng cả thành Bắc Minh.
Đã vào đầu mùa đông mà nàng vẫn chưa tỉnh lại kể từ lúc đại chiến đã sắp được ba tháng rồi dấu hiệu nàng tỉnh lại cũng không có.
Ngay hôm sau đó khi đã ổn định lại tinh thần chàng mới chuẩn mạch lại cho nàng...!nàng ấy đã uống Hồi Sinh Đan cái đó tuy hồi sức mạnh nhanh nhưng lại chứa kịch độc nàng còn uống hai lần cơ thể nàng lúc đó chắc chắn là không còn sức rồi lại còn chịu thêm một kiếm của Hắc Đồ sống được đến bây giờ là do linh thức trong người nàng rất mạnh mẽ.
Cũng may Thẩm Huyên cho nàng uống một nhánh cây trên cơ thể mình mới có thể cứu được nàng.
Ngày mùng 2 tháng 10 tuyết càng rơi nhiều hơn...!Ly nhi nàng còn chưa tỉnh sao?
Ngày mùng 3 tháng 10 ánh mặt trời đã hiện lên chiếu sáng muôn nơi không khí cũng vì thế mà ấm lên một chút...
Ngày mùng 4 tháng 10 Ly Nhi cây đào nàng trồng đã bị tuyết phủ trắng rồi.
Ngày mùng 5 tháng 10 trời bỗng dưng âm u đổ mưa liên miên suốt ngày Ly Nhi...!bao giờ nàng mới tỉnh lại.
Ngày mùng 6 tháng 10 mưa tuyết đang rơi rất nhiều không phải nàng thích xem tuyết rơi sao mau dậy đi.
Phong Lan Thần ngày ngày bên cạnh nàng không rời chăm nàng từng chút một thường ngày cứ bãi triều xong là tới chỗ nàng hết buổi đến Dương Nhất nhìn thấy cũng đau lòng thay tất cả hạ nhân ở cung Thường Hy đều chờ nàng tỉnh dậy.
Nàng đã ngủ như vậy suốt gần ba tháng trời tới dấu hiệu tỉnh cũng không có chàng cũng không vì vậy mà nản lòng...!chờ đợi hơn vạn năm nàng mới chuyển kiếp bây giờ đợi nàng tỉnh lại thì có sao chứ?
...- Hết chương 45-....