Xả một chút nước lạnh vào chỗ bị thương, Tô Vãn Vãn vuốt ve mu bàn tay.. Lâm Tịch Hàm, chuyện này là do chính cô tự chuốc lấy.
Vết thương này, sớm muộn gì nàng cũng làm cho cô ta phải đền lại gấp trăm lần.
Pha một ly café cho Hứa Thần Hạo, Vãn Vãn cố ý dùng cái tay bị phỏng mà bưng tách cà phê đi đến văn phòng.
Hứa Thần Hạo đang cúi đầu nghiêm túc xử lí công việc, nàng thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, cẩn thận đem cà phê đặt lên bàn.
Cái ly đặt lên bàn phát ra thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Hứa Thần Hạo ngẩng đầu nhìn, vài sợi tóc rũ xuống khóe mắt, trông vừa biếng nhác vừa hút hồn.
"Hạo ca ca, em pha café cho anh nè, anh uống thử xem." Vãn Vãn cười nói.
Ánh mắt Hứa Thần Hạo nhìn ly café nóng hổi, gật đầu cười nhẹ, đoạn vươn bàn tay thon dài nâng lên.
"Không ngờ em chu đáo như vậy." Hắn bưng ly café để gần miệng.
"Thổi nguội đã rồi uống, còn nóng lắm đó." Tô Vãn Vãn vội vàng nói.
"Hay là em thổi giúp anh đi?" Hứa Thần Hạo chớp chớp đôi mắt đào hoa làm nũng.
"Anh tự đi mà thổi." Tô Vãn Vãn trừng mắt, đi vòng ra phía sau lưng, đặt tay lên vai hắn nhẹ nhàng xoa bóp, "Anh ngồi cả một buổi trưa rồi, em xoa bóp vai giúp anh."
Thỏa mãn hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Vãn Vãn, Hứa Thần Hạo không biết có phải do uống café nóng hay không, mà trong lòng hắn ấm áp đến lạ.
Hắn uống vài ngụm café, đem cái ly đặt lại trên bàn, vươn đôi bàn tay to lớn của mình bao trùm lên bàn tay Vãn Vãn, "Không ngờ cả việc xoa bóp em cũng làm thật tốt."
Tô Vãn Vãn nhỏ giọng xuýt xoa, tay của Hứa Thần Hạo chạm vừa đúng chỗ bỏng khiến nàng hơi hơi đau.
"Sao vậy?" Nghe thấy tiếng nàng than đau, Hứa Thần Hạo lập tức đứng lên.
Vãn Vãn xoa xoa bàn tay bị bỏng, nhíu mày nói: "Hồi nãy ở phòng pha trà bị Lâm Tịch Hàm đụng vào, nước trà đổ xuống tay, anh chạm vào đúng chỗ em bị bỏng luôn."
Nghe vậy Hứa Thần Hạo vội vàng buông tay ra, vô cùng cẩn thận cầm tay phải nàng lên xem.
Chỉ thấy trên mu bàn tay trắng nõn của Vãn Vãn có một mảng đỏ hồng ngứa mắt, do da dẻ của Vãn Vãn mềm mềm mỏng mỏng càng khiến cho vết bỏng trở nên nghiêm trọng.
Hứa Thần Hạo ngước mắt liền thấy nữ nhân của hắn còn đang cười ngây ngô, trong lòng tự nhiên hơi giận, tay bị phỏng cũng không nói, nếu không phải do hắn tự phát hiện, không biết sẽ sưng tấy như thế nào nữa!
Nàng không đau hả? Còn cười ngốc nghếch như thế!
"Còn cười à! Hay là cảm thấy không cần đến tay của mình nữa!" Hắn lạnh mặt, sao nàng cứ không biết tự chăm sóc chính bản thân!
Vãn Vãn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thần sắc lạnh lùng của Hứa Thần Hạo, hắn bị sao vậy? Đâu có nghiêm trọng đến thế!
"Hạo ca ca, anh.. sao thế?" Do dự một chút, Vãn Vãn vẫn lựa chọn to gan xích xích lại gần Tô Thần Hạo, thật cẩn thận hỏi.
Hứa Thần Hạo nhìn Vãn Vãn ở trước mặt mình, thân hình bé xinh hơi rụt lại, nàng dùng đôi mắt long lanh mê hoặc ấy nhìn hắn không nhúc nhích, trong phút chốc hắn cảm giác.. hắn là tất cả của nàng.
Trong tích tắc, tức giận tan chảy thành sự đau lòng.
Cái cô Lâm Tịch Hàm này không thể giữ lại công ty nữa rồi, tâm tư của cô hắn ít nhiều có nhận ra. Thật sự rất nhiều nữ nhân nhìn vào địa vị cùng vẻ ngoài của hắn, muốn quyến rũ hắn mà một bước thành phượng hoàng, bảo sao Vãn Vãn lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy.
Hắn cho rằng Lâm Tịch Hàm là một cô gái biết phấn đấu đi lên từ hoàn cảnh khốn khó, vậy nên mới chiếu cố cô ta nhiều hơn một chút, chỉ là không ngờ cô ta cũng có tâm tư vọng tưởng trèo cao.