Chương này tớ thân tặng bạn Huyền Trần 22012001, cảm ơn cậu đã theo dõi và tiếp động lực cho tớ! Nhưng scandal bỏng tay này tất nhiên nhanh chóng bị bưng bít. Tiêu Vân Dật bỗng nhiên viện cớ xuất ngoại mà biến mất.
Từ Văn Văn không còn tìm được cơ hội nào để giở trò quỷ, chưa kể Hứa Thần Hạo căn bản chẳng hề thích cô ta, với thân phận đó thì làm con dâu Thị trưởng càng là chuyện không tưởng, huống chi còn mang lên vai một bê bối lớn như vậy, chỉ còn có thể sống trốn chui trốn lủi.
Hai người bọn họ đều lần lượt phải trả giá đắt khi thông đồng hãm hại nàng, giống như bản thân chưa kịp xuất chiêu mà kẻ địch đã cắt cổ tự sát vậy.
-
Sau khi Hứa Thần Hạo tan tầm liền chở Vãn Vãn ra ngoại ô chơi, chiếc xe chạy bon bon trên quốc lộ, hai bên đường là rừng thông âm u rậm rạp.
"Vãn Vãn, em thích tổ chức hôn lễ như thế nào?" Hứa Thần Hạo vừa lái xe vừa hỏi.
Vãn Vãn tay đang nghịch di động ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, cười hì hì nói: "Em thích kiểu hôn lễ truyền thống, mũ phượng, hồng bào các kiểu í."
Trước giờ nàng đã kết hôn bao giờ đâu, nhưng nàng thực thích lễ cưới truyền thống của Trung quốc, cô dâu chú rể mặc lễ phục màu đỏ thẫm nhất định sẽ rất đẹp.
Đột nhiên một âm thanh bén nhọn vang lên, đèn pha chói mắt, Vãn Vãn đang nói chuyện chợt thấy nét mặt hoảng hốt của Hứa Thần Hạo, kinh hãi và khủng hoảng tựa như trời sắp sập xuống đến nơi.
Ngay sau đó, thân thể nàng va đập thật mạnh vào cửa xe bên phải.
Tiếng thắng kít chói tai, trời đất quay cuồng, Vãn Vãn cảm thấy một người lao đến ôm chặt mình.
Thân thể cùng đầu đau muốn nứt toác, cảm giác thống khổ như bị xé toạc ra từng mảnh, nàng chưa bao giờ đau đớn đến vậy. Cảm giác như có ai đó đem toàn bộ xương của nàng bẻ gãy ra, hành hạ đến chết đi sống lại
Nỗ lực mở hai mắt, Vãn Vãn nhận thấy mình vẫn còn ở trong xe, thân mình được ai đó che chở.
Không khí ngập tràn mùi xăng dầu gay mũi, nàng run rẩy nâng tay lên, lay lay Hứa Thần Hạo đương bất tỉnh trên người nàng.
"Hạo ca ca, mau tỉnh lại.."
Mặt Hứa Thần Hạo chẳng còn tia dương khí, không hề động đậy, máu trên đầu hắn đang ồ ồ chảy ra ướt đẫm quần áo nàng.
Vãn Vãn cảm thấy đau đớn thể xác còn không bằng nửa phần cơn đau trong tim nàng lúc này.
Xong rồi xong rồi! Nhiệm vụ của nàng! Sao tự nhiên lại đụng xe! Tại sao chuyện kinh khủng này lại xảy ra! Không màng đến nhiệm vụ có hoàn thành hay không, lúc này trong đầu nàng chỉ lặp đi lặp lại một câu. Hứa Thần Hạo chết rồi! Hắn thật sự chết rồi!
Vãn Vãn yếu ớt mở cửa xe, ôm lấy thân thể Hứa Thần Hạo kéo ra ngoài.
Đêm nay là một đêm không trăng, tứ phía toàn là màu u tối mờ mịt, không xác định được phương hướng.
Đem nước mắt Nguyệt thần trên cổ kéo xuống, Vãn Vãn dùng ngón tay vẽ pháp trận trên mặt đất.
"Khụ khụ.." Mùi máu tươi trào lên trong cổ họng. Vãn Vãn cảm thấy nàng sắp không xong rồi, nhưng trước khi chết, nàng nhất định phải cứu sống Hứa Thần Hạo.
Nàng dùng một ít linh lực còn lại trong cơ thể vẽ lên Cấm chú trận pháp, loại trận pháp này có khả năng cải tử hoàn dương, nàng không muốn nhiệm vụ cứ thế mà thất bại.
Nhưng không đợi Vãn Vãn kịp đọc xong chú ngữ, trái tim nàng đột ngột co thắt dữ dội, thân thể ngã khụy xuống bên cạnh Tô Thần Hạo.
Đau đớn kia chỉ lướt qua trong chốc lát, chớp mắt một cái nàng đã thấy mình nằm trên chiếc giường ở không gian hệ thống.
Thần sắc Vãn Vãn lạnh lẽo, bỗng nhiên ngồi dậy, phất tay, một giao diện giả lập xuất hiện:
Tên: Vãn Vãn
Tuổi: 18
Giá trị sức mạnh linh hồn: 52 (100 điểm tối đa)
Giá trị vẻ ngoài: 55 (100 điểm tối đa)
Giá trị mị lực: 55 (100 điểm tối đa)
Giá trị linh lực: 50 (100 điểm tối đa)
Cấp bậc: 0
Tích phân: 10000
Kỹ năng: Tạm thời không có
Chúc phúc của Thần: Tạm thời không có
Mọi giá trị thuộc tính đều tăng lên vài điểm, nhưng Vãn Vãn lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào, đau đớn vẫn như ẩn như hiện dằn vặt trong lòng, nàng thẫn thờ ngồi nhìn không gian trắng xóa.