Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 31

"Biểu ca tới rồi, chỉ cần có biểu ca ở đây, bảo đảm không người nào dám khinh nhục muội."

Sau khi Hách Liên Thành nói xong, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên:

[ Tích -- nam thần của ký chủ đã xuất hiện, xin hỏi có muốn bắt đầu công lược không? ]

Vãn Vãn ngây người một giây, sau đó ở trong lòng hô thật to là muốn, cực kỳ muốn. Thay vì phải đi công lược mấy tên nam phụ yêu nữ chính đến chết đi sống lại kia, công lược biểu ca hết mực sủng ái nàng còn sướng hơn.

Hách Liên Thành đối với người ngoài đều thập phần tàn nhẫn cùng lãnh khốc, nhưng đối với Giang Vãn Vãn cùng mẫu thân của nàng, thái độ liền vô cùng nhu hòa. Còn nhớ có một lần Vãn Vãn cầm kiếm chỉ vào yết hầu của hắn, hắn cũng không mảy may giận dữ. Nếu đổi lại là người khác, cái tay kia đã sớm đứt lìa, may mắn hơn nữa là hình như hắn còn chưa có ý trung nhân.

Vãn Vãn chợt giãy giụa rời khỏi vòng tay Hách Liên Thành, trên người nàng đang có mùi khó ngửi, nàng sợ biểu ca phát hiện sẽ chê nàng dơ.

Hách Liên Thành lại bắt lấy hai tay nàng, ngữ khí vừa nhu hòa lại vừa đau lòng, "Vãn Vãn, muội gầy đi nhiều."

"Biểu ca, muội không sao, chúng ta về nhà đi." Vãn Vãn nở một nụ cười ngây thơ mang chút e lệ nói. Cùng lúc ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt nàng, diễm lệ đến say lòng.

Nàng thật sự rất là đói bụng, hơn nữa trên người đầy mùi khó ngửi, cảm giác vô cùng không thoải mái.

"Được, biểu ca liền mang muội trở về." Hách Liên Thành xoay người lên ngựa, vươn tay đối diện nàng, "Vãn Vãn, nắm lấy tay huynh."

Vãn Vãn đỏ mặt, có quẫn bách, cũng có ngượng ngùng, mùi trên người nàng thực hôi thối, lại phải cùng hắn cưỡi chung một con ngựa, xấu hổ chết mất! Nhưng tình hình trước mắt cũng là bất khả kháng, nàng đành phải đem bàn tay gầy guộc bị bỏ đói mấy ngày nay yếu ớt đặt vào tay hắn.

Hách Liên Thành siết chặt lấy tay nàng sau đó nhẹ như bẫng mà kéo lên, nửa ôm vòng eo mảnh khảnh nhẹ nhàng đem Vãn Vãn đặt xuống lưng ngựa, yên vị trong lồng ngực rắn chắc.

"Giá!" Tuấn mã lập tức phóng đi nhanh như chớp.

"Hàm.. Hàm Hương.." Vãn Vãn cuống quýt quay đầu nhìn về phía sau, nàng không muốn bỏ tiểu nha đầu trung thành kia một mình.

"Không cần lo lắng, sẽ có người đến đón nha đầu kia hồi phủ." Hách Liên Thành ghé sát vào tai nàng nói.

Vành tai Vãn Vãn đỏ ửng, xấu hổ "ân" một tiếng.

Nửa giờ sau, Hách Liên Thành mang nàng tiến vào nội thành. Vó ngựa phi qua phố xá náo nhiệt, phóng một đường về phía tây nam, sau đó ngừng lại trước cửa một tòa phủ đệ. Bảng hiệu ba chữ "Tướng quân phủ" to đùng được dát vàng treo ở trước đại môn mang theo khí thế sát phạt.

Hách Liên Thành xuống ngựa trước, sau đó duỗi tay ôm Giang Vãn Vãn vào lòng, cẩn thận bế nàng xuống.

"Ayda!" Hách Liên Thành vô tình đụng trúng vết thương trên cổ tay Vãn Vãn, làm cho nàng thấp giọng kêu.

"Vãn Vãn, muội bị sao vậy?" Hách Liên Thành cảm thấy có gì không đúng, bắt lấy cánh tay toan rụt về của nàng, vén ống áo lên xem. Lọt vào tầm mắt hắn là dấu vết xanh xanh tím tím thoạt nhìn vô cùng ghê người.

"Xảy ra chuyện gì? Do ai làm?" Sắc mặt Hách Liên Thành trầm xuống, nét tàn nhẫn vụt qua trong thoáng chốc.

Hắn đã sớm muốn đón Vãn Vãn trở về, nhưng cô mẫu lại trì hoãn đến hôm nay, nói là để cho Vãn Vãn nếm chút đau khổ, rèn luyện tính tình. Biểu muội được hắn sủng ái thương yêu từ nhỏ, bây giờ lại bị người khác ngang nhiên ức hiếp, tưởng Hách Liên Thành hắn chết rồi sao!

Vãn Vãn xấu hổ rút tay về, nói: "Không có gì đáng ngại, biểu ca, người nọ đã bị muội trừng trị rồi."

Hách Liên Thành thấy nàng không muốn nói, liền không hỏi gì thêm, tự hắn có biện pháp điều tra ra cái kẻ gan to bằng trời kia.

"Vãn Vãn, chúng ta vào phủ đi, cô mẫu đang đợi muội."
Bình Luận (0)
Comment