"Vãn Vãn." Phát hiện Vãn Vãn đang đứng ngoài cửa, Hách Liên Thành liền buông kiếm đi lại phía nàng, "Chắc muội đói rồi, mau ngồi xuống, đây là đồ ăn đầu bếp trong phủ đặc biệt chuẩn bị riêng cho muội."
Vãn Vãn vừa định mở miệng trả lời, đột nhiên cảm giác một ánh mắt ác ý trừng mình, quay đầu lại, thấy được một nữ tử ăn vận nam trang đang lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng.
Đây là thị nữ Giang phu nhân cấp cho Hách Liên Thành, tên Chỉ Lan, nàng biết võ công, hơn nữa nàng còn rất thích Hách Liên Thành, cho nên đối với chuyện Hách Liên Thành nuông chiều Giang Vãn Vãn trước nay vẫn vô cùng bất mãn.
Vãn Vãn tỏ vẻ chẳng thèm để ý, dù sao thì Hách Liên Thành cũng chưa từng có cảm giác gì đối Chỉ Lan, nàng đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hàm Hương liền tiến lên cầm lấy đôi đũa gắp vào chén rất nhiều thức ăn tiểu thư nhà mình thích sau đó cung kính đặt trước mặt nàng.
Vãn Vãn đang chăm chú nhai thức ăn, thấy Hách Liên Thành bên cạnh không nói một lời ưu nhã dùng cơm, nàng liền gắp một ít măng để vào trong chén hắn, "Biểu ca, ăn cái này đi."
Khuôn mặt lạnh lùng của Hách Liên Thành hơi đơ ra, nhìn chằm chằm lát măng nằm trong chén.
"Tướng quân không thích ăn măng." Chỉ Lan đứng bên cạnh lên tiếng, trong giọng nói mang theo bất mãn.
Vãn Vãn nháy mắt liền trở nên ảo não, nàng chỉ muốn rút ngắn khoảng cách với Hách Liên Thành thôi mà, ai ngờ đâu hắn lại không thích ăn măng.
"Biểu ca.. Muội không biết huynh không thích ăn măng, để muội gắp ra vậy.." Nói đoạn nàng liền chuẩn bị đem miếng măng non mềm kia định gắp ra.
Hách Liên Thành lạnh lùng liếc Chỉ Lan, ngăn tay Vãn Vãn lại, nhàn nhạt nói: "Vãn Vãn, không phải biểu ca không thích ăn măng.
Nghe vậy biểu cảm của Chỉ Lan trong phút chốc trở nên vặn vẹo, ánh mắt như bốc hỏa nhìn Hách Liên Thành gắp măng trong chén đưa lên miệng, tướng quân vẫn luôn sủng ái vị đại tiểu thư tính tình tùy hứng này, hắn chưa bao giờ ăn măng, hôm nay lại bởi vì Giang Vãn Vãn mà phá lệ.
Vãn Vãn vô cùng cao hứng, tiếp tục gắp thêm cho Hách Liên Thành mấy miếng măng nữa nói," Biểu ca, rất ngon mà phải không, huynh ăn thêm đi. "
Hách Liên Thành bất đắc dĩ, thấy nàng vui vẻ như thế, chợt nghĩ món ăn trước nay mình luôn chán ghét cũng không đến nỗi khó nuốt lắm.
[ tích - thêm 5 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 80%!]
Vãn Vãn cả kinh, độ hảo cảm chưa gì đã cao đến vậy, chẳng phải công lược thực dễ dàng sao.
[ Độ hảo cảm chia làm nhiều loại, tình yêu, tình bạn, tình thân, độ hảo cảm của hắn đối với cô bây giờ là tình thân.] Thái Hạo giải thích.
Hóa ra là tình thân, tâm tình nhảy nhót của Vãn Vãn trong nháy mắt liền trầm xuống.
" Vãn Vãn, muội ở nhà nghỉ ngơi, biểu ca phải đi đến quân doanh. "Hách Liên Thành nhanh chóng ăn xong cơm, cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
" Biểu ca! "Vãn Vãn vội vàng buông chén, đuổi theo," Muội cũng muốn đi. "
" Muội tới quân doanh làm cái gì? "Hách Liên Thành thắc mắc hỏi.
" Biểu ca, lễ hội săn thú của hoàng gia sắp tới rồi? Muội còn chưa biết cưỡi ngựa, huynh có thể dạy muội không? "Vãn Vãn kéo kéo tay áo hắn.
Thấy động tác của Vãn Vãn, trong lòng Hách Liên Thành hơi gợn sóng, nha đầu này ở nông thôn chịu khổ vài tuần, trở nên càng thêm ỷ lại hắn," Muội đi đổi y phục trước đã. "
" Được, biểu ca, huynh nhất định phải chờ muội đó, Hàm Hương, nhanh lên. "Vãn Vãn lôi kéo Hàm Hương nhanh chóng chạy về hậu viện.
Nhìn bóng dáng lật đà lật đật của nàng, mắt Hách Liên Thành nhiễm đầy ý cười.
Chỉ Lan thấy vậy trong mắt dâng lên lửa giận. Giang Vãn Vãn! Nữ nhân này ngoại trừ gương mặt xinh đẹp vừa mắt ra, còn lại quả thật là không có liêm sỉ. Một bên ngưỡng mộ Hoàng thái tử, một bên lại chiếm hết sủng ái của tướng quân.
Một lát sau, Vãn Vãn đã thay một thân nam trang chạy đến trước mặt Hách Liên Thành, mái tóc óng ả mềm mại của nàng được buộc gọn thành kiểu đuôi ngựa, khuyên tai cũng đã bị tháo ra, hóa thân thành một tiểu công tử tuấn tú.
Vãn Vãn thở hổn hển nói:" Biểu ca, chúng ta đi thôi."
Tỉ lệ dáng người của Vãn Vãn cực kỳ đẹp, eo thon hông nở, nhưng thể chất lại vô cùng yếu đuối, nàng vừa mới chạy một chút đã cảm thấy có chút chóng mặt.