"Biểu ca, huynh đút muội ăn đi," Vãn Vãn chớp chớp mắt.
Hách Liên Thành nghe vậy hơi đần mặt ra, chần chờ không động đậy.
Vãn Vãn thấy hắn không có ý định giúp nàng, liền vươn tay quơ quơ trước mặt hắn, "Biểu ca, huynh xem, tay của muội đỏ hết rồi này."
"Được được được, biểu ca đút cho muội." Hách Liên Thành đành phải chịu thua xé một miếng thịt xuống, đưa tới đôi môi hồng hào căng mọng của nàng.
Vãn Vãn cười cười, kề sát môi vào tay hắn cắn miếng thịt tươi ngon, đầu lưỡi lơ đãng liếm trúng ngón tay thô ráp. Ánh mắt Hách Liên Thành hơi tối, một ngọn lửa nóng đang bùng lên ở chỗ nào đó trong cơ thể, nếu không phải hắn đã biết biểu muội một lòng thích Hoàng thái tử điện hạ, hắn liền sẽ hoài nghi nàng dường như đang muốn câu dẫn hắn.
Hai người ăn thịt nướng với hai tâm trạng khác nhau, Vãn Vãn tuy rằng cảm thấy thịt này không ướp gia vị có chút nhạt nhẽo, nhưng trong tình huống bụng réo ọt ọt thế này thì cũng gọi là tàm tạm.
Còn Hách Liên Thành vừa bị nàng mập mờ câu dẫn làm cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều không thoải mái.
Trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày, ánh trăng len lỏi qua từng cành cây kẽ lá chiếu xuống chỗ hai người đang ngồi, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn rõ một mảnh trời đêm tinh khiết.
"Biểu ca, huynh có thể.. Cho muội dựa vào một chút không?" Vãn Vãn ngáp một cái, chuyện xảy ra chiều nay đối với một tiểu thư như nàng thật sự quá kinh khủng, tinh thần và cơ thể đã sớm mỏi mệt.
Hách Liên Thành không muốn cự tuyệt yêu cầu của nàng, hắn gật gật đầu, cởi ngoại bào khoác lên người nàng. Vãn Vãn dựa vào bả vai rắn chắc của hắn, nhìn vào khoảng không, nhẹ giọng hỏi: "Biểu ca, huynh có người trong lòng chưa?"
Hách Liên Thành sửng sốt, không nghĩ tới tự nhiên Vãn Vãn sẽ hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời rất nhanh: "Không có."
Sau đó hắn còn nói thêm: "Hiện tại biểu ca không có tâm tư đó, Vãn Vãn, muội yên tâm, biểu ca nhất định sẽ giúp muội lên làm Hoàng hậu."
Vãn Vãn vội nói: "Biểu ca, muội không muốn trở thành Hoàng hậu."
Sắc mặt Hách Liên Thành hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Vãn Vãn, muội yên tâm, huynh sẽ giúp muội giết chết Giang Thanh Mạn, Tư Đồ Diệp cùng ngôi vị Hoàng hậu, nhất định sẽ là của muội."
Vãn Vãn lôi kéo cánh tay hắn, nói: "Biểu ca, muội nói thật, muội không muốn làm đương kim Hoàng hậu, muội cũng không thích Tư Đồ Diệp, nếu Giang Thanh Mạn muốn, nàng ta cứ việc đoạt lấy, một nam nhân có thể bị người khác dễ dàng cướp đi, Giang Vãn Vãn đây không thèm để vào mắt."
"Vậy.. muội thấy Ngũ hoàng tử thế nào? Biểu ca có thể trợ giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, còn ngôi vị Hoàng hậu kia, cũng chỉ có thể thuộc về muội." Hách Liên Thành quả quyết nói.
Sao hắn cứ một mực gán lên người nàng vị trí mẫu nghi thiên hạ kia vậy, Vãn Vãn lắc đầu thở dài, "Biểu ca, muội không muốn ngôi vị Hoàng hậu gì đó, thật sự.. muội chỉ muốn ở cạnh người mình thích, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long."
"Người muội thích là ai? Tư Đồ Diệp?" Hách Liên Thành cúi đầu nhìn nàng, trong lòng không biết vì sao lại có chút không thoải mái.
Giang Vãn Vãn vẫn luôn ngưỡng mộ Tư Đồ Diệp từ bé, nếu nói là không thích hắn, Hách Liên Thành nhất thời không thể nào tin tưởng.
"Biểu ca, nếu.. nếu muội nói.. người nọ.. là huynh thì sao?" Vãn Vãn mở miệng thăm dò.
Hách Liên Thành ngẩn người, "Vãn Vãn.." Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn lộ ra vẻ ngoài ý muốn, "Muội đang nói giỡn đúng không?"
Vãn Vãn dứt khoát vòng tay ôm lấy eo hắn, trong đồng tử đen láy hằn lên khuôn mặt của Hách Liên Thành, "Biểu ca, muội không có nói giỡn, muội thích huynh."
Trái tim của Hách Liên Thành kinh ngạc nảy lên, vội vã muốn đẩy nàng ra, rồi lại luyến tiếc thân hình mềm mại cùng mùi hương thiếu nữ ngọt ngào.
"Vãn Vãn, muội bị sợ hãi làm cho hồ đồ rồi." Nhất định là do hôm nay Vãn Vãn gặp phải chuyện quá đáng sợ, mới có thể trở nên kỳ quái như vậy.
Vãn Vãn nhắm mắt, dứt khoát rướn người lên, đặt một nụ hôn vào cánh môi lạnh như băng hàn.
Một hồi lâu sau, nàng mới buông ra, "Biểu ca, huynh tin muội chưa?"