"Là.. là tiểu thư kêu tiểu nhân dừng xe lại." Xa phu sợ hãi nhìn Hách Liên Thành một cái, sau đó gục đầu xuống đất.
"Nàng ấy đi hướng nào?" Hách Liên Thành nhíu mày.
Xa phu vội vàng chỉ chỉ con đường mòn nhỏ gần đó, "Hướng bên kia."
"Mọi người ở chỗ này chờ một chút!" Đoạn Hách Liên Thành quất roi vào thân ngựa, chạy thẳng vào trong rừng cây.
Vãn Vãn lúc này đang chống tay vào một gốc cây mà nôn, dạ dày co thắt từng đợt, sắc mặt lại tái nhợt thêm, khiến cho nàng thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối tựa cành liễu trước gió.
Đợi nàng nôn xong, Hàm Hương liền tiến lên đưa cho nàng một chiếc khăn tay: "Tiểu thư, người mau lau miệng."
Vãn Vãn vô lực đón lấy khăn tay, sau đó lau lau khóe miệng, dựa vào thân cây hít hà một chút không khí trong lành.
"Vãn Vãn.." Hách Liên Thành cưỡi ngựa xuyên qua rừng rậm, thấy được bộ dạng suy nhược của nàng liền nhảy xuống ngựa bước nhanh qua, "Muội làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"
"Biểu ca, sao huynh lại tới đây?" Vãn Vãn kinh ngạc nói, nàng đúng là vài ngày rồi chưa được thấy mặt Hách Liên Thành. Nghĩ vậy nàng chợt cảm thấy có chút ủy khuất, hốc mắt ửng đỏ, cố ý không nhìn hắn.
Hàm Hương thấy vậy tinh ý nói: "Tướng quân, nô tỳ đi trước." Dứt lời, nàng liền chạy về hướng đoàn xe đang chờ.
Hách Liên Thành nhìn gương mặt tuyệt sắc của nàng hơi giận dỗi, tiến lên vài bước nói: "Vãn Vãn, mấy ngày gần đây biểu ca có việc, cho nên không có hồi phủ, muội.. khỏe chứ?"
Vãn Vãn ủy khuất nói: "Không khỏe, muội không khỏe chút nào!"
Hách Liên Thành trầm mặc, trong mắt có một tia áy náy, nhưng Thánh thượng còn đang chờ đợi, hắn không thể ở đây nói nhiều được.
"Vãn Vãn, trở về xe ngựa của muội đi." Hắn tiến tới bế bổng nàng lên.
Vãn Vãn nhỏ giọng kêu, sau đó vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Biết nàng không chịu được xóc nảy, Hách Liên Thành cố ý không cưỡi ngựa, bế nàng chậm rãi tiến về phía trước, tuấn mã của hắn tự động theo sau.
Rất nhiều nam nhân cường đại, hy vọng nữ tử bên người ôn nhu như nước, tựa con chim nhỏ yếu ớt nép vào lồng ngực của mình, vỗ về lòng tự tôn của bản thân. Nhưng cũng có nam nhân, tâm rắn hơn sắt thép, chỉ thưởng thức những nữ nhân kiên định giống như mình, gọi đó là khoái cảm của sự chinh phục.
Tỷ như Tư Đồ Diệp cùng Giang Thanh Mạn.
Nếu không phải Giang Thanh Mạn cùng Hách Liên gia là kẻ địch, có phải Hách Liên Thành cũng sẽ thích nàng ta, vấn đề này làm Vãn Vãn vô cùng hoài nghi.
"Biểu ca, có phải muội quá yếu ớt, không đủ mạnh mẽ, cho nên huynh mới không thích muội?"
Hách Liên Thành cúi đầu nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, thấy bộ dạng vô cùng ủy khuất của biểu muội yêu quý nhà mình, hắn buột miệng nói: "Không phải."
Lời vừa nói ra chợt thấy có điểm không đúng lắm, hắn lại tiếp tục giải thích: "Ý của biểu ca là, người mỗi người mỗi sở thích, biểu ca cảm thấy nữ tử yếu đuối một chút cũng rất đáng yêu, không cần quá mạnh mẽ. Muội là biểu muội của Hách Liên Thành ta, là nữ tử của Hách Liên gia, chỉ cần ngồi yên hưởng thụ sủng ái cùng che chở là được rồi, có biểu ca ở đây không có bất kì ai dám đụng vào muội."
Nghe vậy Vãn Vãn mới khịt khịt mũi, an tâm nói: "Nói thế.. rõ ràng là biểu ca cũng thích muội."
Hách Liên Thành sửng sốt, còn muốn giải thích thêm, nhưng chân đã bước ra khỏi rừng cây, không tiện nói, hắn liền im lặng ôm Vãn Vãn đi đến xe ngựa của Hách Liên gia.
"Tiểu thư, người xem." Xuân Chi, nha hoàn của Giang Thanh Mạn nói.
Do tình hình bị trì hoãn quá lâu, thánh thượng dứt khoát hạ lệnh cho tất cả mọi người dừng xe nghỉ ngơi, Giang gia lúc này đang tụ tập lại một chỗ với nhau, Giang Thanh Mạn theo lời của nha hoàn mình nhìn lại.
Chợt thấy Hách Liên Thành ôm một nữ nhân trong ngực, xem bộ dạng cẩn thận kia, trong mắt nàng hiện lên vẻ ngoan độc, người duy nhất có thể khiến Đại tướng quân đương triều đối xử dịu dàng như thế, cũng chỉ có một mình Giang Vãn Vãn.
"Tiểu thư, Hách Liên Thành cùng Đại tiểu thư.. hình như quá thân mật rồi." Xuân Chi thấp giọng nói.