"Còn nữa, Giang Thanh La là nữ nhi Giang gia, nàng ta muốn sống còn phải dựa vào Giang gia cùng Hách Liên gia, nàng có quyền lựa chọn sao?"
"Vãn Vãn.." Hách Liên Thành đột nhiên đứng dậy đem nàng kéo vào trong lồng ngực, Vãn Vãn của hắn từ nhỏ đã cao ngạo, không đem mấy thứ nữ thấp kém đó để vào mắt, hiện tại lại dùng hết tâm tư để bảo vệ Hách Liên gia, những ngày tháng hắn không ở kinh thành, rốt cuộc nàng đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất?
Vãn Vãn thả mình vào cái ôm ấm áp, chóp mũi hơi đau xót, "Biểu ca, có phải huynh cảm thấy muội rất xấu xa không?"
Không đợi Hách Liên Thành trả lời, nàng nói tiếp: "Mặc kệ huynh cảm thấy muội là người như thế nào, muội nhất định vẫn phải làm vậy, vì nếu muội không lập tức hành động, chắc chắn Giang Thanh Mạn sẽ hủy hoại Hách Liên gia, muội không muốn mất đi mọi người."
"Vãn Vãn." Hách Liên Thành cúi đầu, thấy thiếu nữ trong ngực mình đang khóc thút thít, nhất thời cảm thấy khó xử.
Vãn Vãn ngước lên nhìn hắn, lại bắt được một ánh mắt đau lòng.
"Biểu ca, mấy ngày nay muội rất nhớ huynh, đừng tránh mặt muội nữa?" Vãn Vãn cảm thấy thân thể Hách Liên Thành đột nhiên cứng đờ, càng ôm siết chặt hơn, nàng sợ một khi nàng buông lỏng tay, hắn sẽ lại cách xa nàng.
Đối mặt với lời bày tỏ của Vãn Vãn, Hách Liên Thành không biết như thế nào cho phải.
"Biểu ca, chúng ta chỉ cần nâng đỡ Tư Đồ Hàn thượng vị, muội cũng không cần làm Hoàng hậu gì đó, muội gả cho huynh được không?" Vãn Vãn nhỏ giọng nói.
Hách Liên Thành ngây người, nếu như hắn nâng đỡ Tư Đồ Hàn bước lên ngôi vị hoàng đế thành công, chắc chắn Tư Đồ Hàn cũng sẽ không cưới Vãn Vãn, nếu vậy Vãn Vãn phải làm sao bây giờ.
Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ lên lưng Vãn Vãn nói, "Vãn Vãn, một nữ tử sao có thể nói ra những lời như thế, có nói cũng phải là do chính miệng huynh nói."
"Cái gì?" Vãn Vãn đang khóc rưng rức nghe vậy liền ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe còn ngấn lệ, mờ mịt nói.
"Muội nguyện ý gả cho huynh không? Trở thành thê tử duy nhất đời này của Hách Liên Thành ta?" Ngữ khí của Hách Liên Thành vô cùng nhu hòa.
[ tích -- hảo cảm cộng thêm 10 điểm, độ hảo cảm trước mắt là 90%!]
Vãn Vãn kinh ngạc há hốc mồm, kéo kéo ống tay áo của Hách Liên Thành, "Biểu ca, huynh nói thật hả?"
"Đúng vậy." Hách Liên Thành mơn trớn chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, chờ đến khi hết thảy mọi chuyện kết thúc, hắn liền tới chỗ cô mẫu xin cưới Vãn Vãn về làm vợ.
"Loảng xoảng!" Trước của lều truyền đến tiếng rơi vỡ.
Hai người nhìn qua, Hàm Hương đứng trước cửa lập tức quỳ xuống, đầu dí sát mặt đất: "Tiểu thư, tướng quân.. nô tì chưa nhìn thấy gì cả.."
Không phải tiểu thư thích Hoàng thái tử sao? Tại sao tiểu thư lại thân mật với tướng quân đến vậy, mặc dù là thân thích, nhưng nam nữ thụ thụ bất tương thân, không thể ôm ôm ấp ấp như thế, nghĩ đến đây, thân thể nàng run lẩy bẩy, tướng quân có chăng muốn giết người diệt khẩu?
Hách Liên Thành lạnh lùng nhìn Hàm Hương: "Hàm Hương, hết thảy những gì nhà ngươi thấy ngày hôm nay, bản tướng quân không hy vọng có thêm người biết được, hiểu rõ chưa?"
"Hàm Hương đã biết." Hàm Hương cúi đầu.
Vãn Vãn dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc vào người Hách Liên Thành, "Biểu ca tốt ơi, huynh đừng dọa Hàm Hương, nàng là người của muội, tất nhiên là sẽ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, có đúng không? Hàm Hương!"
Hàm Hương ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên của Vãn Vãn, tóc gáy dựng đứng, tiểu thư từ sau khi trở về từ đạo quán, càng trở nên đáng sợ.
"Hàm Hương, mau chuẩn bị y phục đi săn cho ta." Vãn Vãn đứng lên.
"Vâng thưa tiểu thư." Hàm Hương vội vàng lồm cồm bò dậy đi lục lọi hành lý.
"Biểu ca, huynh đi từ từ thôi, chuyện vui còn chưa có bắt đầu." Vãn Vãn tươi cười "hiền lành" nói.
Hách Liên Thành xoa đầu nàng, "Được." Nói đoạn hắn vén rèm bước ra ngoài.
Hôm nay là sinh nhật tớ, các cậu có muốn tớ bạo 5 chương không? Cho tớ ý kiến trong link góp ý nhé!