Nửa giờ sau, Hứa Thần Hạo bưng lên phòng một tô mì nóng hôi hổi, bên trên rắc chút hành lá, không khí tràn ngập mùi hương thơm nức, làm cho dạ dày của Tô Vãn Vãn kêu réo không ngừng.
"Nào, nhân lúc còn nóng ăn lót dạ đi." Hứa Thần Hạo đặt tô mì ở trên bàn.
Tô Vãn Vãn thanh thanh mà cười hạnh phúc: "Cảm ơn Hạo ca ca." Đoạn nàng kéo chăn ra, ngồi vào bên cạnh bàn.
Nàng nhấc đôi đũa gắp vài sợi mì bỏ vào miệng, người Tô Vãn Vãn trong phút chốc cứng đơ.
Hứa Thần Hạo nhướn mày hỏi: "Làm sao vậy?" Trong câu hỏi xen lẫn một chút khẩn trương.
Tô Vãn Vãn nhai qua loa vài miếng, sau đó nuốt đánh ực một cái, lắc đầu nói: "Không có gì, mì ngon lắm."
Nàng thực sự quá ảo tưởng sức mạnh rồi!
Trong thiết lập của bá đạo tổng tài làm sao có hạng mục nấu ăn ngon được, nàng dám thề với trời rằng đây là món mì mặn nhất nàng từng ăn. Nam chủ đại nhân à! Ngài nấu ăn mà không nếm thử trước sao?
Nàng ăn xong nửa bát mì với một nụ cười (vặn vẹo khiên cưỡng), lại uống thêm vài hớp nước mới rửa trôi được cái vị mặn mà trên đầu lưỡi.
Hứa Thần Hạo nhìn nửa chén mì còn dư, lông mày nhíu lại, cô bé này sao lại ăn ít thế nhỉ?
"Không ăn nữa à?"
Tô Vãn Vãn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hạo ca ca, em ăn no lắm rồi."
Hứa Thần Hạo hừ lạnh một tiếng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Ăn ít như vậy, chẳng trách trên người được có mấy lạng thịt, bế lên cảm giác như khúc củi vậy."
"..."
Khuôn mặt Tô Vãn Vãn nóng lên, trong lòng mắng hắn là lưu manh, dáng người nàng rõ ràng có lồi có lõm, dậy thì cực kỳ thành công nha.
"Em mau nghỉ ngơi đi." Hứa Thần Hạo thu dọn chén đũa, đóng cửa phòng lại rời đi.
Hôm sau..
"Cốc cốc cốc.."
"Tiểu thư, người tỉnh chưa?" Âm thanh của quản gia từ ngoài cửa truyền đến.
Tô Vãn Vãn mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, trả lời: "Tỉnh rồi."
"Tiểu thư, người hầu đã làm xong bữa sáng, mời người xuống dưới dùng bữa." Quản gia nói.
"Biết rồi, tôi xuống liền." Tô Vãn Vãn ngồi dậy, kiểm tra di động mới phát hiện bây giờ đã là 10h sáng.
Trễ thế rồi cơ à! Tô Vãn Vãn giật mình, hóa ra nàng ngủ lâu đến vậy.
Chạy nhanh đi rửa mặt, thay quần áo tươm tất, Tô Vãn Vãn xuống lầu, trên bàn ăn bày biện bữa sáng kiểu Tây, quản gia đứng hầu bên cạnh.
Dùng bữa sáng xong, Tô Vãn Vãn ăn không ngồi rồi ở nhà xem TV.
Hứa Thần Hạo làm việc ở công ty tới 8h tối mới tan làm, cả một ngày nàng chẳng được thấy hắn, mà nữ chủ mỗi ngày lại cùng hắn sớm chiều ở chung, điều này thật bất lợi đối với nàng, có biện pháp nào đem nữ chủ quét bay 30km không nhỉ?
[ Ký chủ có thể đi tìm hắn.] Thái Hạo nhắc nhở.
Ánh mắt Tô Vãn Vãn sáng lên, nhớ tới kỹ năng bếp núc của Hứa Thần Hạo tối qua, tức khắc trong lòng có chủ ý.
Vãn Vãn đi đến phòng bếp, người hầu đang chuẩn bị bữa trưa chợt thấy nàng liền cung kính chào: "Thiếu phu nhân."
Nàng xua xua tay nói: "Mọi người ra ngoài chút đi, tôi muốn tự tay nấu vài món."
"Vâng thưa Thiếu phu nhân." Mấy người hầu liếc nhìn nhau một cái liền cung kính cúi đầu lui ra.
May là tính tình nguyên chủ khá tệ, nhưng mà ở phương diện bếp núc lại không tồi, muốn chinh phục tim đàn ông nhất định phải đi qua đường dạ dày, lời các cụ dạy chớ có sai.
Tô Vãn Vãn buộc tạp dề, bắt đầu thi triển công phu trong nhà bếp.
Một giờ sau, nàng rốt cuộc cũng làm xong mấy món ăn hàng ngày, thêm một phần canh cá chép, hương vị mặn ngọt lại thanh, nàng vô cùng vừa ý xếp tất cả vào cặp lồng.
Xách theo cặp lồng chứa những món ăn nóng hổi, Tô Vãn Vãn chuẩn bị đi tới công ty của Hứa Thần Hạo.
Lúc trước nàng cũng thường đi công ty thăm hắn, nhưng từ khi cãi nhau một trận lớn với Thần Hạo, Vãn Vãn rất ít khi ghé qua.
Hôm nay cho hắn một bất ngờ nhỏ, không biết hắn có thích đồ ăn nàng làm không nhỉ?