Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 161

Lại qua vài phút, thêm một số lạ khác gọi đến, Lăng Thanh Huyền như thường lệ từ chối, kéo vào sổ đen.

Điện thoại quấy rầy ngày nào cũng có, chỉ hôm nay đặc biệt nhiều.

【Ký chủ, mới nãy là nhân vật phản diện gọi nha ~】

...Mới nãy ngươi bị chết máy à?

Lăng Thanh Huyền không chút hoang mang, lên xe buýt, đeo tai nghe, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trong tai nghe, âm nhạc đầy vui tươi: 'Baby shark, doo, doo, doo, doo, doo, doo'

______________________________________________________________________________

Thư ký Lý có chút hoang mang. Tổng giám đốc nhà cô dùng điện thoại bàn của văn phòng, rồi mượn thêm di động của cô, nhưng hình như đối phương đều không nghe máy.

Sau đó, dường như còn bị chặn số.

Người đem tổng giám đốc cự tuyệt triệt để như vậy, cô lần đầu mới thấy.

Cho nên sắc mặt lão tổng lúc này, là gió giật cấp mười hai, đôi khi cấp đại học rồi.

"Lấy thêm một cái điện thoại nữa." Kỳ Dật đem điện thoại của thư ký Lý đập lên bàn.

Thư ký có chút đau lòng: "Dạ, Kỳ tổng."

Thật đáng sợ, cô muốn chạy.

Mượn điện thoại của một nhân viên khác, Kỳ Dật lần nữa gọi tới, lần này cuối cùng cũng bắt máy.

"A lô?" Giọng nói thanh lãnh không chút vẩn tạp làm Kỳ Dật trong lòng run lên đầy kỳ quái, phảng phất như tất cả những xao động bất an vừa rồi bị gió cuốn lên chín tầng mây.

"Nhóc con, cậu dám không nghe điện thoại của tôi?" Kỳ Dật vừa lên tiếng, thư ký cảm thấy như văn phòng tràn ngập mùi thuốc súng, cô vội vàng lui ra ngoài.

Bên kia trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: "Bận."

Tên nhóc này còn kiệm lời hơn mình. Người trẻ tuổi thời nay, muốn lên trời à?

Kỳ Dật hừ lạnh: "Bồi thường, giữa trưa đưa cơm đến cho tôi. Địa chỉ một lát nữa sẽ nhắn cho cậu. Không cho phép lại từ chối cuộc gọi của tôi."

Nói xong, hắn rất kiên cường mà cúp máy.

Bước đầu tiên để chơi chết tên nhóc kia, chính là sai phái nó. Hắn muốn giày vò tên nhóc kia đến hoài nghi nhân sinh.

Kỳ Dật là công tác cuồng ma, thường xuyên quên thời gian ăn cơm. Mỗi ngày thư ký Lý đều chuẩn bị cơm trưa, chỉ là hắn cũng sẽ quên ăn.

Sợ quấy rầy tổng giám đốc làm việc, thư ký cũng không dám nhắc nhở.

Chỉ là lần này, tổng giám đốc phất phất tay: "Không cần chuẩn bị cơm trưa cho tôi."

Xem ra tổng giám đốc dự định tự mình đi ăn, cô rốt cuộc không cần lo lắng đề phòng nữa.

Mười hai giờ trưa, chuông thang máy rất đúng giờ mà vang lên.

Thanh niên mặc trang phục màu tối, đầy mặt mỉm cười: "Xin chào, cho hỏi 'ông chú' có ở đây không?"

Nhân viên không trả lời, nhưng đang cười trộm. Thư ký Lý không thể hiểu được đi tới: "Cậu tìm ai?"

Nhân viên giao cơm hộp đưa biên lai cho cô xem

Số đuôi là điện thoại di động của Kỳ Dật, thư ký khóe miệng co giật, hoảng sợ đưa tiễn anh chàng kia đi, lén lén lút lút xách cơm hộp vào văn phòng tổng giám đốc.

Biên lai còn chưa xé, biết đâu đây là sở thích của tổng giám đốc.

"Kỳ tổng, cơm hộp của ngài."

Kỳ Dật đang đắm chìm trong công tác cũng không ngẩng đầu: "Ai đưa?"

"Nhân, nhân viên giao cơm hộp."

Tiếng gõ phím dần nhỏ xuống, Kỳ Dật lấy ghi chú ra xem, 'ông chú'.

Hắn thiếu chút nữa đem cơm hộp ném văng ra.

Thằng nhãi ranh, dám gọi cơm hộp cho hắn, hắn muốn tên nhóc đó tự mình đưa tới.

Còn cái ghi chú quỷ gì đây? Ông chú?

"Kỳ tổng, có cần mua cho ngài một phần khác không?" Thú ký cẩn thận dò hỏi.

Kỳ tổng chưa bao giờ chạm vào cơm hộp, thư ký sợ tổng giám đốc sẽ đem hộp cơm ném lên mặt mình.

"Không cần."

Thanh âm kia trầm thấp đến đáng sợ, thư ký nhanh chóng chuồn mất.

【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện Kỳ Dật giá trị hảo cảm -65.】

Tiểu gia hỏa bất mãn chỗ nào?

Không phải cơm đã đưa tới rồi sao?

Lăng Thanh Huyền tắt di động, nghe Lưu Hiểu giảng giải.

"Manh tương à, lộ tuyến của em định xong rồi. Lần sau chúng ta sẽ mặc bộ này, em xem một chút có thích không?"

Lưu Hiểu lấy ra mấy bộ phục trang đã chuẩn bị trước, Lăng Thanh Huyền tùy tiện chọn một bộ.

"Ô hô hô hô, bộ này thật gợi cảm nha. Xương quai xanh này, eo thon nhỏ này, đùi này."

"Từ từ." Lăng Thanh Huyền tưới tắt cơn hưng phấn của Lưu Hiểu, chọn một bộ khác kín mít.

"Hả? Bộ này chỉ nhìn thấy mỗi mặt của em." Lưu Hiểu bất đắc dĩ.

"Chị không muốn nhìn mặt của tôi?"

"Muốn!"

Qua một buổi trưa, Kỳ Dật lại gọi tới: "Đến đón tôi tan ca."

"Manh tương, bạn trai em gọi à?" Lưu Hiểu vẻ mặt hiếu kỳ.

Kỳ Dật đang chuẩn bị cúp máy, vừa vặn nghe thấy câu kia, không hiểu sao muốn nghe tiếp.

"Không phải." Đối phương ngữ khí nhàn nhạt, ngắt cuộc gọi.

Kỳ Dật nhìn chằm chằm điện thoại, mặt mũi âm trầm.

Thằng nhãi đó đè hắn lên tường, nói không thích phụ nữ, vậy... chính là thích đàn ông. Hơn nữa, cô gái kia còn hỏi thẳng có phải bạn trai không.

Xem ra người bên cạnh tên nhóc đó đều biết xu hướng tính dục của nó.

Kỳ Dật cảm thấy mình thân là tiền bối, phải uốn nắn tư tưởng tên nhóc này mới được.

Thế là hắn lại lên Baidu, tìm 'công', 'thụ', chờ kết quả hiện ra, hắn ấn tắt nguồn máy tính.

Lần nữa xây dựng tâm lý cho bản thân. Hắn chỉ là muốn làm khó làm dễ thằng nhãi kia, tuyệt đối không có hứng thú với nó.

Bất quá nghĩ đến câu 'không phải' lãnh đạm của Lăng Thanh Huyền, hắn cảm thấy có chút bực bội.

Đến giờ tan ca, thư ký ôm văn kiện tới, trông thấy Kỳ Dật đang thu dọn đồ đạc.

"Kỳ tổng, ngài..." Đang muốn đi gặp đối tác sao?

Kỳ Dật nhìn đồng hồ: "Tan ca."

Thư ký: ???

Ngày thường ngài không phải luôn ở công ty đến tối mịt sao? Tan cái gì ca? Tăng ca đâu?

Tất nhiên cô không dám hỏi thẳng ra.

"Kỳ tổng đi thong thả. Kỳ tổng, hẹn gặp lại."

Canh chuẩn thời gian, Kỳ Dật ra khỏi cao ốc, đến bãi đỗ xe, là địa điểm hắn giao hẹn.

Thế nhưng chờ mãi đợi mãi, người vẫn chưa tới.

"Thằng nhãi..."

Hắn lấy điện thoại ra, một bàn tay khớp xương rõ ràng từ bên cạnh đưa tới, giúp hắn cầm qua, ấn tắt.

"Kẹt xe." Lăng Thanh Huyền lạnh lùng nhìn hắn.

Muốn bóp mặt, nhưng vừa nhìn râu cằm của Kỳ Dật, liền không muốn động thủ.

Nếu đâm vào bàn tay trắng trắng mềm mềm của cô thì làm sao bây giờ.

Kỳ Dật không biết ánh mắt của cô có ý tứ gì, đoạt lại di động, hất mặt về phía xe: "Lái xe, đưa tôi về nhà."

Bắt cô làm tài xế, thuận tiện giảng giải cho cô nghe về đạo lý nhân sinh.

Cô mặt quần áo rộng thùng thình, biểu tình trên mặt đầy lười biếng cùng đạm mạc. Cô mở cửa sau ra, ung dung ngồi vào.

"Không biết lái xe."

Thật ra cô muốn ngự kiếm chở hắn về nhà, đáng tiếc bị ZZ cản lại.

【Ký chủ, cô muốn bị bắt đi nghiên cứu à? 】

Ai bắt được bổn tọa?

【Hay người muốn vào bệnh viện tâm thần làm khách?】

Tham quan cũng không phải không thể.

【...】

Kỳ Dật không nghĩ tới, hắn tìm người tới hầu hạ mình, kết quả hắn phải hầu hạ ngược lại.

Ngồi trên ghế lái, hắn mặt đầy mây đen.

"Lần trước cậu nói, cậu không thích phụ nữ?"

Đi được nửa đường, Lăng Thanh Huyền không nói một lời. Kỳ Dật lại không nhịn được mà nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Trẻ tuổi, dáng dấp cũng tốt, về sau không biết sẽ đi làm cái gì.

Hắn suy xét chuyện này làm gì, hắn có phải trưởng bối nhà cô đâu.

Lăng Thanh Huyền vừa lướt di động vừa 'ừ' một tiếng.

Xe hơi phanh lại, Kỳ Dật lời nói ý vị sâu xa: "Bắt đầu từ khi nào?"

Đại khái từ mấy ngàn năm trước?

Nhìn tay Kỳ Dật siết chặt tay lái, Lăng Thanh Huyền nói sang chuyện khác: "Nội dung bồi thường không bao gồm chuyện tôi phải khai hết mọi thông tin cho chú."

Thằng nhãi ranh!

Kỳ Dật đập vô-lăng.

Đến chung cư, Lăng Thanh Huyền xoay người muốn đi, hắn gọi lại: "Còn chưa xong đâu. Theo tôi vào nhà."

Bình Luận (0)
Comment