Bên trong thôn làng tràn ngập bi thương.
Thôn trưởng bị thương, thôn dân cùng phụ thân của thôn trưởng tử vong.
Dạ Mộc - con trai của thôn trưởng bị chọn làm tế phẩm đưa cho Huyết tộc kia.
Đêm nay, trăng tròn vành vạnh nhưng không khí tràn ngập đau đớn cùng bi thương.
Bên tai là tiếng khóc cùng âm thanh gõ mỏ, Ngả Lỵ ngủ không được. Ả ngồi dậy, toàn thân đau khôn tả.
"Ngả Lỵ, khỏe hơn chút nào không?"
Ngả Lỵ mới trưởng thành, khuôn mặt còn khá non nớt, mái tóc đen nhánh tôn lên dáng người nhỏ xinh, làm đại thẩm kia càng thêm yêu mến.
Ả hít sâu mấy hơi, gật đầu: "Đỡ hơn rồi. Cảm tạ đại thẩm."
Ả nằm trong một căn phòng nhỏ, xung quanh không có thứ gì đáng giá, chai lọ vại bình đều có ít lỗ hổng nhưng vẫn còn dùng được.
Trên người đã được bôi thuốc, tuy tác dụng hơi chậm nhưng ít nhất ả cũng tìm được một chỗ trú an toàn.
"Đại thẩm, sao bên ngoài lại ồn thế ạ?"
Đại thẩm bụm mắt, thút thít: "Huyết tộc, bọn Huyết tộc đáng chết..."
Ngả Lỵ cảm thấy hoảng hốt, nắm lấy chiếc túi chưa bị đại thẩm lật xem, toàn thân căng thẳng.
"Huyết tộc tập kích nơi này?"
Nếu thật là vậy, ở đây cũng không an toàn!
Ả phải nhanh chóng rời khỏi.
Giọng đại thẩm trở nên nghẹn ngào, kể lại chuyện ước định mỗi tháng với Huyết tộc cùng chuyện mới phát sinh.
Ngả Lỵ yên lòng. Còn cách một tháng mới đến lúc Huyết tộc đến đây lần nữa, tạm thời không sao.
"Bọn họ còn rất đau lòng, đang làm cọc gỗ, lát nữa sẽ hỏa táng thi thể người chết."
Ngoại trừ nữ vương, quý tộc cùng Huyết tộc trung đẳng ra, thì những Huyết tộc khác cắn người sẽ có khả năng chuyển hóa người đó thành Huyết tộc cấp thấp. Vì vậy, dù rất bi thương, bọn họ vẫn phải tự tay thiêu hủy thi thể của thân nhân.
Ngả Lỵ cảm thấy thật may mắn, thoát được một kiếp.
Ả không muốn biến thành loại Huyết tộc mặt mũi kinh tởm kia đâu.
Đại thẩm hỏi: Ngả Lỵ, cháu từ đâu tới, sao lại bị thương?"
Ngả Lỵ tránh đi tin tức trọng yếu, trả lời qua quýt. Đại thẩm cũng không hỏi nhiều, bảo ả nghỉ ngơi cho tốt, sau đó ra ngoài hỗ trợ.
Thông qua cửa sổ bên cạnh giường, Ngả Lỵ nhìn ánh lửa bên ngoài, một nhóm thôn dân đang vây quanh khu đất trung tâm, cầu nguyện cho người đã khuất.
Theo lời đại thẩm kia, bọn kia cũng vô cùng căm ghét Huyết tộc, chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng thôn làng mới đáp ứng điều kiện kia.
Nơi này tạm thời sẽ không bị Huyết tộc xâm lấn, nếu ả có thể lấy được lòng tin của thôn dân, chiếm giữ nơi này, ả sẽ có cơ hội quật khởi.
Liên minh huyết liệp, chờ ngày Ngả Lỵ này quay về.
____________________________________________________________________________
Còn hai giờ nữa là Lăng Thanh Huyền có thể đi ngủ.
Nàng đang tinh thần sáng láng mà đếm thời gian thì ngoài cung điện truyền đến âm thanh huyên náo.
Trước khi nàng kịp phân phó, Lợi Sâm đã đi về phía cửa, tìm hiểu tình hình.
Sau khi trở về, gã bẩm báo: "Nữ vương, là người của thân vương Kiệt Đặc bắt được huyết liệp, đặc biệt tới đây để hồi báo tin tức."
Sắp đến giờ ngủ rồi, còn xử lý gì nữa.
Không gặp, bảo bọn họ cút về ngủ đi.
【Ký chủ, đó là nhóm huyết liệp của nữ chính đó. Ngươi mà không gặp thì họ sẽ bị Huyết tộc chuyển đổi á.】
Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt: "Mở cửa."
"Dạ."
Cửa chính của cung điện được mở ra, mùi máu tanh ập tới. Biểu tình của đám người hầu biến đổi nhưng trở ngại Lăng Thanh Huyền, bọn họ không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Thân vương Kiệt Đặc là một người đàn ông trung niên, tướng mạo thô kệch. Tay ông ta xách theo một huyết liệp nửa sống nửa chết, hấp tấp chạy tới nhận thưởng.
Tiểu đội huyết liệp tổng cộng có bảy người, bốn người tử vong, hai người trọng thương, còn một người đã chạy thoát.
Bốn người kia bị chuyển đổi thành Huyết tộc cấp thấp, đang đi theo phía sau thân vương Kiệt Đặc, hai người còn lại đang ở trạng thái hôn mê.
Nghe Kiệt Đặc nói sơ qua xong, Lăng Thanh Huyền vuốt ly hồng trà. Kẻ chạy thoát kia chắc hẳn là nữ chính Ngả Lỵ.
Dựa theo cốt truyện, ả sẽ chạy tới thôn của Dạ Mộc.
Hay là ngay bây giờ đi xử lý ả?
Chuyển đổi ả thành Huyết tộc cấp thấp?
【Ký chủ, ngươi chỉ có thể chuyển đổi nhân loại thành Huyết tộc cấp cao giống như ngươi thôi.】
Quào, lợi hại vậy sao?
【Cũng tàm tạm.】
Bổn tọa có nói ngươi lợi hại đâu, ngươi đắc ý gì chứ?
【...】Thỉnh thoảng khen ta một câu thì ngươi mất miếng thịt nào à?
"Nữ vương Lâm Đạt, liên minh huyết liệp vẫn luôn là uy hiếp đối với chúng ta. Hai tên này ta để lại chỗ ngài, nếu có được tin tức gì, nhất định phải nói cho bọn ta biết. Chúng ta phải đem liên minh huyết liệp một lần diệt gọn!"
Lăng Thanh Huyền gật đầu.
Ngươi có mệt không?
Nhanh nhanh đi về ngủ có được?
Kiệt Đặc xoa xoa tay: "Nữ vương, vậy... có khen thưởng không?"
Lăng Thanh Huyền ngước mắt, đồng tử màu máu khiến người khác lún sâu vào.
Thưởng? Tiền?
【Đối với Huyết tộc, phần thưởng lớn nhất là máu tươi của nữ vương á. 】
Máu tươi của Lăng Thanh Huyền, trong mắt bọn họ, không gì có thể sánh được.
Hơn nữa, uống vào có thể tăng cường thực lực bản thân.
Lăng Thanh Huyền nhìn xuống cổ tay mình. Bóng loáng tinh tế, máu trong mạch máu lại đứng yên bất động.
【Ký chủ, ngươi chọc lấy máu là được.】
Lăng Thanh Huyền đầy mặt cự tuyệt.
Máu của ngươi được không?
Máu heo, cũng bổ mà.
ZZ che lại thân mình nhỏ bé của mình. Sau mõm heo, móng heo, tim heo thì ký chủ bắt đầu để mắt đến máu heo của nó sao?
Run bần bật!
Thân vương Kiệt Đặc nhìn nàng đầy mong đợi.
Lăng Thanh Huyền ngoắc tay, quản gia Lợi Sâm đến gần.
Lấy một giọt máu tươi từ người Lợi Sâm, Lăng Thanh Huyền đặt lên thìa, đưa cho Kiệt Đặc.
"Đây là..." Vẻ mặt Kiệt Đặc có hơi lúng túng: "Nữ vương, phần thưởng ta muốn là..."
"Ngươi bất mãn?" Ánh mắt Lăng Thanh Huyền xẹt qua, mang theo hơi lạnh thấu xương.
"Không phải!" Kiệt Đặc cung kính tiếp nhận, xám xịt rời đi.
Cung điện lâm vào an tĩnh, Lợi Sâm đột nhiên quỳ xuống, dọa Lăng Thanh Huyền sợ hết hồn.
"Tạ ơn nữ vương coi trọng."
Dùng máu của gã để khen thưởng, nữ vương nhất định vô cùng coi trọng gã.
Lăng Thanh Huyền không biết gã đang tạ ơn cái gì, chỉ vào hai người kia: "Tạm thời nhốt vào địa cung, đừng để họ chết."
"Dạ."
Bị giày vò một hồi, Lăng Thanh Huyền có chút ủ rũ.
Nàng trở về phòng, rửa mặt, sau đó nằm cạnh Dạ Mộc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
________________________________________________________________________________
Sáng sớm, cung điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu lên lông mi thiếu niên.
Hắn mở mắt, lấy tay che lại ánh nắng chói mắt kia.
Hình ảnh thôn dân tử vong rõ mồn một trước mắt, hẳn ngồi bật dậy, nhìn về phía thiếu nữ đang nằm cạnh, hơi thở nhàn nhạt.
Mái tóc trắng bạc xõa tung trên người, che khuất hơn phân nửa da thịt trắng sữa.
Nắng sớm chiếu rọi lên thân nàng, theo hô hấp, quang ảnh chậm rãi di động.
Huyết tộc cao cấp không sợ ánh mặt trời.
Dạ Mộc bước xuống giường, mặc kệ những hỗn loạn của ngày hôm qua, tập trung tìm kiếm thứ có thể thay thế cọc gỗ.
Gϊếŧ không được nàng thì tạm thời chế trụ nàng đã.
Chờ hắn trở về thôn, cùng mọi người...
Hắn vừa mở cửa ra, trong bóng tối, một nam nhân mặc đồng phục đen, đeo găng tay trắng đứng thẳng tắp.
"Ngươi là...?"
Hắn vẫn đang nắm tay nắm cửa, bị ánh mắt như rắn độc của nam nhân nhìn chằm chằm, toàn thân không thoải mái.
"Lợi Sâm - quản gia của nữ vương Lâm Đạt."
Cũng là Huyết tộc!
Dạ Mộc nhanh chóng lách qua gã, leo xuống lầu.
Dưới lầu rất yên tĩnh. Vào ban ngày, nhóm người hầu đều đang ngủ.
Không có ai ngăn cản, Dạ Mộc rất nhanh chạy đến cửa chính.
Thời điểm sắp chạm đến then cửa, Lợi Sâm thuấn di đến trước mặt hắn, lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn.
================================================================================
Sắp đến Tết, thỉnh thoảng mình sẽ tăng ca đến 9h, những ngày khác cũng phải dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn nên lịch ra chương mới sẽ không cố định.
Hi vọng mọi người có thể thông cảm.