Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 238

【 Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Dạ Mộc giá trị hắc hóa đạt 70. 】

Thiếu nữ dừng bút. Khuôn mặt thanh lãnh của nàng nhìn từ một bên tựa như thiên thần. Mái tóc màu bạc dù ở trong thư phòng tối tăm vẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lăng Thanh Huyền đứng dậy, sửa sang lại làn váy một chút.

Mới đi một chuyến, giá trị hắc hóa đã tăng 10 điểm. Xem ra không nên cho tiểu gia hỏa trở về.

【Ký chủ, đó không phải trọng điểm. Hiện tại cảm xúc của nhân vật phản diện không ổn định. Nếu không ngăn cản kịp thời, có khả năng sẽ không ngừng...】

【 Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Dạ Mộc giá trị hắc hóa đạt 80. 】

Lần này không cần ZZ nhắc nhở, Lăng Thanh Huyền cũng biết giá trị hắc hóa của hắn không ngừng gia tăng.

ZZ, ngươi cảm thấy bổn tọa mặc bộ váy tao nhã thế này, chạy đường rừng có hợp không?


ZZ bất đắc dĩ:【Ký chủ, ngươi dù có lăn lộn trong rừng cũng vẫn xinh đẹp như thường! Mau đi đi ~】

Quả nhiên vì ngăn cản nhân vật phản diện, lời gì cũng nói ra được.

Lăng Thanh Huyền mở cửa, Á Khắc đứng bên ngoài, mái tóc vàng ướt sũng, người quấn khăn tắm, cầm khăn lông trên tay.

Nước từ mái tóc nhỏ giọt xuống da thịt trắng sáng đến trong suốt của thiếu niên, thân thể vừa ngâm nước nóng tỏa ra từng đợt hương thơm.

"Nữ vương, có thể giúp ta lau tóc không?"

Lăng Thanh Huyền thấy một hầu gái đi ngang qua, lên tiếng: "Nhờ nàng ấy đi."

Nói xong, Lăng Thanh Huyền biến mất tại chỗ.

Á Khắc kinh ngạc trong chớp mắt. Y đã bày ra bộ dạng đầy cám dỗ đến thế rồi, nữ vương vẫn không có phản ứng.

Hầu gái đi đến trước mặt y, nhận lấy khăn lông.

Á Khắc hờn dỗi nhìn nàng ta: "Muốn cắn ta không?"


Hai gò má hầu gái ửng hồng, lộ ra răng nanh, sắp không khống chế nổi chính mình: "Muốn."

Toàn bộ huyết bộc dưới địa cung đều dành cho nữ vương. Trước khi có mệnh lệnh của ngài, bọn họ không thể chạm vào bất kỳ ai.

Bình thường đều có người cung ứng máu tươi cho bọn họ, mới giúp họ duy trì sinh hoạt ngày thường.

Nếu thật sự quá sức đói khát, họ sẽ dùng máu của đồng loại để trì hoãn.

Thiếu niên tóc vàng quá mức xinh đẹp, gương mặt yểu điệu cũng làm người ưa thích. Nhất là mùi hương kia, khiến người ta hoàn toàn không khắc chế được.

Á Khắc hừ lạnh, giật lại khăn lông từ tay nàng ta: "Đáng tiếc, ta là huyết bộc của nữ vương đại nhân. Để ta thấy ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta lần nữa, ta sẽ nói cho nữ vương đại nhân biết."

Nhắc tới Lăng Thanh Huyền, hầu gái kia lập tức sợ tới mức rụt răng nanh lại.


Chờ hầu gái đi rồi, Á Khắc nhàm chán trở về. Lúc đi ngang qua phòng của Dạ Mộc, y thử vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa.

_______________________________________________________________________________

'Đoàng!'

Tiếng súng vang dội,  xen lẫn tiếng khóc trẻ con, toàn bộ thôn trang trở nên huyên náo.

Có vài huyết liệp trong tiểu đội bắt lấy mấy đứa trẻ đứng lẻ loi, bắn một phát súng thị uy, sau đó chĩa họng súng còn bốc khói vào đầu đứa bé.

Những thôn dân vừa định xông ra lập tức dừng bước.

Những kẻ này, sẽ thật sự nổ súng.

Dù cho trước họng súng chỉ là một đứa trẻ còn thơ dại.

Dạ Mộc nắm chặt lấy cánh tay gã thủ lĩnh, hướng súng vào huyệt Thái Dương của gã.

"Ta biết ngươi không sợ chết nhưng ngươi sợ bọn họ chết. Nhãi ranh, ngươi có bản lãnh thì nổ súng đi!"
Lời gã thủ lĩnh như cây gai đâm vào lòng Dạ Mộc.

Hắn hiện tại vẫn hệt như lúc trước, không có biện pháp bảo vệ thôn dân. Sự vô dụng và yếu đuối của hắn sẽ liên lụy toàn bộ thôn làng.

Súng trong tay hắn còn năm viên đạn, cộng thêm khẩu súng Lăng Thanh Huyền cho hắn, tổng cộng tám viên. Nếu như tốc độ đủ nhanh, hắn có thể giải quyết tất cả bọn chúng.

Thiếu niên móc ra khẩu súng trong túi, nhắm ngay kẻ vừa nổ súng lúc nãy: "Ngươi nói đúng. Ta không sợ chết. Trước khi chết, ta sẽ kéo tất cả các ngươi cùng xuống địa ngục!"

Súng bóp cò, bắn trúng bả vai một tên, lúc một tay khác chuẩn bị bắn vào Thái  Dương tên thủ lĩnh, gã nhanh chóng nói: "Tiểu đội có những bảy người,  ở đây chỉ có sáu người. Cho dù ta chết, các ngươi cũng xong đời!"

"A  ha ha, a ha..."
'Bịch!'

Một người mặc áo khoác màu trắng bị ném phịch xuống đất, khuôn mặt bê bết máu.

Biến cố này làm tràng cười của gã thủ lĩnh đứt đoạn.

Cũng làm cho những người khác sửng sốt.

Thành viên thứ bảy của tiểu đội rõ ràng núp trong góc tối. Là ai? Là ai làm gã ra nông nổi này?

"Cười tiếp đi chứ."

Cùng lúc giọng nói lạnh lẽo vang lên, sắc trời đen lại, sợi tóc bạc bay múa giữa không trung, lộ ra dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ.

Đôi đồng tử đỏ như máu, câu hồn đoạt phách, chứa đầy mị hoặc.

Đám huyết liệp há hốc miệng, còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay ra bốn phía, va vào cành cây hoặc tường nhà.

Gã thủ lĩnh cảm thấy đáy quần ươn ướt, tựa như ai đó rút mất lưỡi, không nói được thành lời.

Huyết tộc cấp cao!

Loại Huyết tộc động một ngón tay là có thể gϊếŧ chết bọn họ!
Nhất là hiện tại gã còn tay không tấc sắt.

Gã quay người  muốn đẩy Dạ Mộc ra. 'Đoàng' một tiếng, viên đạn bắn vào đùi gã. Gã che lại chỗ máu tươi chảy đầm đìa kia, hét to.

"A--! Đau quá! A! Đau quá!"

Bọn trẻ nhìn thấy  bộ mặt dữ tợn của gã, nhịn không được ôm nhau thành một cụm.

"Dạ Mộc?"

Lăng Thanh Huyền tiến lên một bước. Khẩu súng trên tay trái của hắn nhắm thẳng vào nàng: "Đừng tới đây."

Bóng tối bao phủ đôi mắt, tay Dạ Mộc khẽ run.

Không muốn bị nhìn thấy.

Không muốn bị nàng nhìn thấy dáng vẻ của hắn khi gϊếŧ người.

Sự tàn độc làm ô nhiễm đôi đồng tử thanh triệt của hắn.

Hắn lại hướng về phía gã thủ lĩnh, bắn một phát súng.

Lần này là bả vai.

Thêm một phát súng nữa. Trúng vào bụng gã.

Thiếu niên nhìn gã thủ lĩnh kêu khóc. Gương mặt hắn lạnh lùng, cuối cùng giơ súng, nhắm ngay trái tim gã thủ lĩnh.
Chỉ cần trúng phát súng này, gã chết chắc!

【 Ký chủ! 】

'Đoàng!'

"A----!"

Vang vọng tiếng thét chói tai của gã thủ lĩnh, sau đó thế giới trở nên yên tĩnh.

Họng súng bị nắm chặt, viên đạn không bay ra, mà bắn vào lòng bàn tay Lăng Thanh Huyền.

Đôi mắt dưới tóc mái của Dạ Mộc khẽ giật. Hắn hơi buông lỏng tay, súng ngắn bị Lăng Thanh Huyền lấy đi.

Máu tươi nhỏ giọt xuống đất, còn lan tràn trên cánh tay trắng nõn, mịn màng của nàng.

"Lâm Đạt?"

Lăng Thanh Huyền lắc lắc tay, nhíu mày: "Không được gϊếŧ người."

Huyết tộc tuy rằng trường sinh bất lão, nhưng vẫn có cảm giác đau đớn.

Lăng Thanh Huyền buông thõng tay xuống, tay còn lại vung về phía bảy người kia, đem bọn họ  tụ lại  một chỗ, lại ném thật xa về hướng khu rừng.

Nếu không phải thôn trang chưa có thương vong, Lăng Thanh Huyền sẽ không dễ dàng buông tha bọn chúng như vậy.
Đứa bé ngã xuống đất, chạy tới vừa khóc lóc vừa kéo tay nàng: "Cảm ơn tỷ tỷ. Tỷ tỷ, ngươi chảy máu.

Tóc bạc mắt đỏ làm người e ngại, nhưng chuyện nàng làm là để bảo vệ họ, đứa bé phân biệt được.

"Ta không sao." Lăng Thanh Huyền vừa định vén lại mái tóc bị gió thổi rối tung, tay lại bị một bàn tay ấm áp nắm chặt.

Nàng nhìn về phía thiếu niên đang rũ mi, nghi hoặc: "Dạ Mộc?"

Tiểu gia hỏa không nói tiếng nào, có hơi yên tĩnh nha.

Chẳng lẽ trách nàng không gϊếŧ chết mấy tên kia?

Dạ Mộc kéo nàng về phòng.

Thôn dân xác định không còn nguy hiểm, vội vàng chạy ra đón mấy đứa nhóc nhà mình.

Ngồi xuống ghế gỗ trong phòng, Lăng Thanh Huyền chớp chớp mắt.

"Thật xin lỗi."

Thiếu niên chủ động xin lỗi, lấy hộp thuốc ra, đặt bàn tay nàng ngửa ra.

Miệng vết thương quanh viên đạn đen kịt một mảng, toàn bộ lòng bàn tay là màu đen cùng đỏ phối hợp.
Dạ Mộc lấy khăn lông thấm  nước, cẩn thận từng li từng tí lau giúp nàng.

"Đau không?" 

Lăng Thanh Huyền cảm thấy giọng hắn đang run rẩy, bèn lắc đầu: "Không đau."

Bình Luận (0)
Comment